Chương 17 BỨC THƯ CỦA CHA
Năm ấy, vợ chồng Dũng đã mua được căn nhà nhỏ ở Bình Thạnh, sự miệt mài của vợ chồng Dũng cũng được đáp đền, trời đất ban ơn phước, vuông nhà nhỏ ấy là công sức của mồ hôi, nước mắt thậm chí máu xương. Cuộc sống là trường tiếp diễn liên hồi, chẳng thể ngơi nghĩ, đời người cũng vậy, liên tục chinh chiến, cho đến khi không còn trên thế gian mới thôi. Mỗi đời sống nhu cầu gia đình sẽ nhiều hơn, ráng thêm tí nữa em nhé, cái nghèo vẫn đeo đuổi, mọi sự anh biết rất khó, tuy vậy vẫn phải cố gắng không ngừng.
Buổi chiều, đi làm về nhận được thư từ quê nhà gửi vào, anh mừng lắm, Bức thư cha viết:
“Vợ chồng các con yêu mến
Nghe mẹ nói các con đã nổ lực phi thường và giờ này các con ngồi trong ngôi nhà mà chính các con xây dựng nên, chắc chắn các con rất vui. Cha mừng lắm, các con bắt đầu sự an cư, an cư mới lập nghiệp, cổ nhân quả chẳng sai.
Chắc các con vất vả lắm, ấy là đương nhiên bởi các con tự thân cật lực không có ai ai dựa dẫm, điều ấy cha càng tự hào. Nếu như cha mẹ khá giả cho các con, thì có gì tự hào, chính các con làm được điều không dễ ấy mới tuyệt vời làm sao.
Hãy thật sự nỗ lực và siêng năng, siêng nhặt chặt giỏ, dù không giàu có nhưng cũng qua ngày bình an. Có điều, cha mong các con dù thế nào cũng phải lương thiện làm ăn, đừng tham lam của phi nghĩa, nhớ ơn người giúp mình. Với các con sống phải trách nhiệm với bản thân, gia đình, dân tộc và tổ quốc, biết đỡ đần tôn trọng và yêu thương, chỉ có chủng tử yêu thương mới trường tồn, còn những điều khác chỉ là phù phiếm trong cõi nhân gian mịt mùng. Các con hãy biết nhẫn nhịn và tha thứ, trọng danh dự chính mình, chính danh dự làm nên nhân cách tuyệt vời nhất cho đời người. Điều này rất khó nhưng không phải không làm được. Tiền tài và danh lợi đầy rẫy ma lực, lơ đểnh sẽ dễ bị cám dỗ không còn là chính mình, có khi hệ lụy thế hệ sau.
Nghèo cho sạch, rách cho thơm, danh dự cao cả nhất của con người có nhân cách trên trần gian. Các con hãy nhớ lấy lời cha.
Lời ngắn, tình dài. Mong các con bình an, giữ lấy lề phong gia trong đời sống quá nhiều biến động và cạm bẫy nhất là sống trong đô thị lớn.
Cha bịnh quá, có lẽ di chứng của ngày tháng trước với rừng thiêng, nước độc và đời sống kham khổ. Nếu ngoài này gánh gồng được thì thôi, bằng không cha sẽ vào chữa bệnh và nhân tiện thăm các con cháu.
Yêu thương các con cháu.
Cha
Dũng đọc xong bức thư, rồi đọc lại cho vợ nghe, một tình yêu dành cho ông rất lớn trong trái tim vợ chồng Dũng. Chợt vợ anh nói với tấm lòng từ trái tim:
- Anh à, có thể các di chứng xưa giờ cơ thể cha suy nhược bùng phát, khi cơ thể yếu mọi bệnh tật có thể hoành hành, em nghĩ hay là chúng ta mang cha vào mà cố gắng chữa cho cha, dù sao ở đây phương tiện cũng tốt hơn ngoài đó, biết đâu cha sẽ đỡ ra, sống thêm được năm bảy năm. Cha vốn ít nói, nhưng khi nói ra chắc là cũng đến độ cơ thể chịu không nổi nữa.
- Tuyệt quá em, bây giờ chúng ta còn quá khó khăn, nhưng với tấm lòng thì, khó tính theo khó. Cảm ơn em vì anh mà em đã chẳng quản ngại.
Dũng cảm thấy tuyệt vời sự yêu thương của cô dâu hiền lành nhưng thẳng thắn với tâm hồn quản đại. Thật là hạnh phúc vì vợ anh hiểu và cảm thông. Gia bần tri hiếu tử là vậy, ơn trời còn dung cho cha, cho mình. Thì ra mọi sự trên đời tất cả do duyên mà nên. Niềm vui trổi dậy không thể tưởng được. Dũng hát: Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao. Chỉ có tình yêu thương mới làm đẹp tâm hồn, điều ấy bất biến trong cuộc sống này.
- Hay là anh viết thư về mời cha vào thăm luôn, cũng là nguyện vọng của cha, hơn nữa cha chưa biết mặt cháu nhỏ sau của ông, phải đấy anh.
- Vậy nhé.
- Em đã nói rồi, anh cứ như thế, như thế.