← Quay lại trang sách

Chương 11

Vừa đến cổng nhà Tượng, ông Bồi què đã lên tiếng léo nhéo:

— Chú Tượng có nhà không, chú Tượng ơi!

— Bác đến chơi, mời bác vào nhà, cháu đang dở tay nốt cái này, bác vào đi.

Ông Bồi dùng đầu gậy đẩy mạnh, chiếc cổng tre kèn kẹt hé sang bên.

— Chú nuôi gà đây à? Giỏi!

Tượng vặn nốt vòng lạt, anh cười:

— Nuôi cho vui bác ạ. Nhà chẳng có con gà con qué nó cũng buồn. Cơm thừa đổ đi phí lắm.

— Nuôi để cải thiện là chính — Ông Bồi chữa lại — gà ở đây chóng lớn ghê cơ. Chú Tượng này! — Ông đặt cây gậy xuống, ngồi xổm cạnh Tượng — Con gà trống nhà mụ Linh lùn ấy mà, té ra nó thành tinh rồi nhá, khiếp thật.

— Con gà mà lại đĩ đực đĩ cái hả bác? — Tượng rú lên, ông Bồi cũng đứng theo.

— Ấy, con gà trống ấy mà. Ở đây gọi là đĩ đực. Trước hôm chú về, nó đi mất. Mụ Linh không dám kêu. Thảo nào tôi thấy lạ. Trước đến nay, hễ mất cái gì là mụ đào mả cả làng lên mà chửi, đợt này lại im thin thít. Khốn nạn thật. Mụ ấy gieo họa cho cả làng này. Tiếng khóc mà tôi bảo chú hôm nọ, chính là con gà nó khóc.

— Sao bác biết? — Tượng dốc ngược chiếc ấm tay lắc lắc cho bã chè ra hết.

— Thì có người nhìn thấy mà lị. Họ bảo nó to hơn trước nhiều. Cựa nó bây giờ dài bằng gang tay. Này, mấy bức ảnh này chú vẽ à? Đẹp nhỉ!

Tượng biết, ông Bồi què nói để lấy lòng anh, chứ thực ra, ông có hiểu tý gì về nghệ thuật đâu. Anh rót nước vào ấm, đẩy mấy chiếc chén ra giữa bàn:

— Cũng xoàng thôi bác ạ!

Ông Bồi ngả người, vòng tay ra sau ghế vẻ chăm chú:

— Đẹp đấy. Thảo nào thằng Vinh nhà tôi nó khen chú suốt ngày.

— Dạ, bác sơi nước. Chè cháu vừa lấy bên Đồng Hỷ về. Uống được, nhưng nước không được đẹp lắm bác nhỉ!

— Nói đến chè, tôi lại nhớ hai vợ chồng tôi đi bộ từ đây vào tận Tân Cương để mua. Chả là có ông bác ruột dưới xuôi lên chơi. Ông ấy nghiện chè nặng! Đợt ấy, chú biết không, nắng đến nỗi cứ đi mươi bước lại nghỉ. Nghĩ mình cũng khỏe. Hôm kia, tôi nhờ cháu nó đèo từ đây sang phố. Ngồi sau xe, mà người cứ lả đi, ước gì có lại một phần mười sức khỏe như hồi ấy.

— Bác sang mua lưới?

— Không, ở nhà mãi cũng chán, bảo chúng nó đưa sang nhà ông bà Đức Thành chơi. Ông bà ấy trước ở bên này, sau chuyển về phố. Chà, chú không tưởng tượng nổi đâu, nhà ông bà ấy giàu lắm nhá. Mình thuở bé đến lớn đã uống bia bao giờ, thế mà tôi cũng làm sạch một cốc. Bia pha đá, mát tỉnh cả người. Ông bà Đức Thành tốt lắm.

— Dịp nào, bác ghé qua chỗ thầy cháu chơi, nhà ông cũng ở ngay đường tròn, đối diện với bảo tàng.

— Vâng, hôm nào thư thư đã. Tôi đang bù đầu tính chuyện cho thằng Vinh. Nó lớn rồi. Ảnh kia là cái gì thế chú?

— Cháu vẽ núi Hột!

— Không sợ à?

— Có gì hả bác. Núi là núi chứ có phải người hay ma đâu!

— Núi thân đấy, chết thật! Tôi nói cho chú biết, dạo cả làng này chạy lụt lên Hang Dơi, đêm động ổ, bao nhiêu là ma nó ra. Thôi thì ma lớn ma nhỏ, loạn xạ cả lên. Chính tôi đây này, đang ôm con ngủ yên, thế mà đùng một cái, nó hò nhau dựng đứng giường để trêu mình. Dạo ấy, khôi nhà mất của. Nói chú đấy bụng, chính mắt tôi trông thấy bồ con lão Linh lùn khênh hai ba cái chảo của nhà ông Trạch trấu. Biết vậy thôi, chú tính, dây với hủi mệt lắm. Nó chửi cho dại mặt. Chú cũng nên cẩn thận. Nhà nó — không tốt gì đâu!

— Vâng! — Tượng lại rót nước vào chén ông Bồi, anh xoay người, đổi thế cho đỡ mỏi.

Ông Bồi mắt đảo ra cổng, vẻ lấm lét rồi hạ giọng;

— Nhà nó ghét những ai hơn mình lắm. Nó còn bảo chú là dạng vô công rỗi nghề, vẽ cho... nói xin lỗi chú, vẽ cho chó nó xem. Nó đi rêu rao với mọi người là ảnh của chú toàn méo mó như nhà ma cả.

— Kệ bác ấy, cháu chẳng chấp!

— Ừ thì kệ — Ông Bồi ngửa cổ lên trần nhà — Nhưng chú phải cảnh giác. Chúng nó dễ đặt điều bậy bạ. Tôi lọc lõi ở đây, tôi còn lạ gì!

Tượng trầm ngâm, anh thấy chán nản vô cùng.

— Ma nhiều người ít. Tôi đã bảo chú rồi. Chẳng, chỉ được bác cháu nhà ông Kim là khả dĩ, còn chúng nó thì...

Nghe ông Bồi nhắc thế, mắt Tượng sáng lên. Dạo này, anh đâm ra vơ vẩn và nghĩ nhiều về Thủy, thỉnh thoảng anh lại mơ thấy cô. Anh luôn luôn rình dập cơ hội để gặp Thủy. Tượng cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến những lần Hương lén lút vào nhà anh. Anh chẳng yêu Hương. Anh đã nói thẳng điều đó ra và Hương cũng không phản ứng lại. Cô lặng lẽ áp vào anh để thỏa mãn rồi vội vàng ra về. Hình ảnh Thủy dần dần xâm chiếm tâm trí Tượng đến mức, anh khe khẽ gọi tên cô những khi ngồi một mình. Anh sẵn sàng đạp qua sự cản trở của bất kỳ một ai.

— Con bé nó ngoan — Giọng ông Bồi què vẫn rề rà tâm sự — Phải cái, bố mẹ mất sớm quá. Ngày mẹ nó đi, tôi còn nhớ rõ đã nhìn thấy hàng chùm bom dội xuống khu Trại Cau và trường Tiến Bộ. Máy bay nó lượn thấp. Đứng cửa hầm thấy cái cánh cụp cánh xòe vút qua, to như chiếc thuyền nan. Bom mù mịt chú ạ!

— Thủy bao nhiêu tuổi bác nhỉ? — Tượng giả bộ bâng quơ.

— Nó chạc tuổi con Pha nhà tôi! — Mặt ông chợt hớn hở — Tôi tính dạm nó cho thằng Vinh. Chú bảo có được không? Thằng ấy tồ quá. Suốt ngày lêu lông. Có vợ vào chắc cu cậu tu chí hơn!

Mắt Tượng hoa lên, anh ngờ, không tin vào tai mình nữa. Thủy làm vợ thằng Vinh ư? Không được. Một ngàn lần không được.

— Ông Kim cũng có vẻ xuôi xuôi rồi. Chậc, cho nó xong một cái nợ. Lại mất vào đấy một đống tiền đấy chứ ít đâu.

— Thế... thế Thủy có nói gì không bác?

— Chắc là xong thôi. Con bé nó ngoan. Thằng Vinh cũng có vẻ thích thích con bé. Thế là được! Mà hôm ấy, tôi phải nhờ chú trang trí cho cháu nó thật đẹp chú nhé. Thôi tôi về đây.

Xin lỗi vì sự bất tiện đó! Dưới đây là đoạn văn đã được chỉnh sửa chính tả và xuống dòng hợp lý:

Ông Bồi chống cây gậy, tấp tểnh lướt qua bậc cửa, mồm nhép nhép như đang nhai gì. Tay ông chỉ ra phía hổng trước nhà, bảo Tượng:

— Chỗ đấy, chú trồng cho tôi vài cây chuối, sang năm là có quả ăn ngay!

— Vâng! Bác về ạ.

Tượng thẫn thờ quay vào, anh rút chiếc áo vắt bên thành giường, móc thuốc, châm lửa hút. Chiều xuống nhanh. Tiếng chim Từ Quy rụt rè cất lên, lúc đầu còn rời rạc, sau nhanh dần và ổn định ở mức đều đều. Tiếng chim buồn đứt ruột. Những lùm cây nhòe nhoẹt, thấp thoáng.

Khuya.

Tượng không ngủ được, anh lách cửa ra sân thơ thẩn đi đi lại lại. Quả là ông Bồi què nói đúng. Có tiếng khóc thật. Tiếng gió thì chính xác hơn. Tiếng gió mơ hồ, nỉ non cào xé ruột gan Tượng. Thủy ơi, em sắp lấy chồng ư? Em sắp làm vợ thằng Vinh ư? Tượng nhắm mắt, tưởng tượng ra cảnh Thủy trần truồng nằm gọn trong vòng tay thô ráp đen đúa của thằng Vinh. Thế là hết, thế là tuyệt vọng hoàn toàn. Ngọn lửa âm ỉ trong anh được dịp bùng lên. Anh phải lấy Thủy làm vợ. Thủy xứng đáng là vợ anh chứ không phải là Vinh. Em sẽ chết rụi trong những vòng tay ngu dại đó. Lũ chúng không xứng đáng được hưởng em. Chẳng lẽ anh là kẻ chiến bại ư? Đời nào! Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có Thủy. Nếu phải đổi bằng máu? Anh nghiến răng ken két, những ngón tay xương xẩu quắp vào nhau. Anh căm thù lão Bồi què. Anh căm thù ông Kim, anh căm thù tất cả và chính anh nữa. Ông Kim cấm cửa anh. Bố anh ngăn chặn anh. Tất cả mọi người chẳng hé ra một lý do thực tế nào cho anh biết. Cái làng này giấu bao nhiêu điều bí mật đối với anh. Cánh cửa dẫn vào cõi tâm linh vẫn im ỉm lạnh lùng mặc cho anh đứng ngoài lồng lộn gào thét. Anh phỉ nhổ vào sự huyền bí ma quái đó. Anh chỉ cần có Thủy, có riêng Thủy thôi!

Tượng đi như người mộng du, anh cứ đi như thế mãi mãi nếu không bị giật mình vì hơi nước mát lạnh tỏa lên mặt. Dòng sông như biến mất trong cái mênh mang của màu trắng xương người. Phía đầu cửa sông, ngọn đèn bão của ông Bồi què như con mắt thú chập chờn ẩn hiện.

Thieu trang 89

— Em có nói, em nói rằng anh yêu Hương. Trái tim đau khổ của anh nhận ra thông điệp đó. Nhưng em đá nhầm. Với anh, em còn cao cả hơn bất cứ một thứ nghệ thuật nào. Những bức tranh của anh sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có em — Tượng nghiêng mặt giấu chiếc tai đang vẫy cuống quít — Anh cô đơn vô cùng, Thủy ạ. Anh sẽ đưa em về thành phố. Em sẽ trở nên sung sướng. Thủy nghe gì không? Đừng lắc đầu, đừng làm anh chết mòn trong thất vọng.

— Em phải lấy nước — Thủy nói nhưng không nhúc nhích — Bác em đang ốm.

— Thủy nói gì đi — Tượng van vỉ.

— Em chẳng có gì để nói cả. Em là đứa con gái thô vụng, với lại, bác em cấm nói chuyện với anh. Em cũng chẳng biết tại sao nữa. Thân phận em mồ côi — Mắt Thủy rơm rớm. Ánh trăng tỏa trên đỉnh xuống tạo thành một màn tối nơi góc trán cô.

— Anh cũng là kẻ mồ côi — Tượng lạnh người, tai cụp xuống — Anh cần sự thông cảm và chia sẻ. Anh cần người như em để bù đắp những khoảng trống trải. Trong mơ, anh thấy chúng mình cầm tay nhau. Anh đã khóc vì hạnh phúc. Nhưng khi tỉnh dậy, sự thực lại quá phũ phàng. Sự dửng dưng của Thủy làm anh đau khổ.

— Thôi anh Tượng! — Giọng Thủy như mê.

— Anh sẽ sống cô độc đến già. Anh lạc lõng trong cái mảnh đất ma quái này. Thủy không thương anh ư? Đừng tàn nhẫn như vậy. Anh mất mát quá nhiều rồi. Anh van Thủy.

Tượng không còn cảm giác gì nữa. Anh quên hết.

Quên cả sự im lặng mênh mông này. Xa xửa xa xưa... Cô Tấm đẹp tuyệt trần mỉm cười trong quá khứ. Xa xửa xa xưa... Người đàn ông bước giật lùi trên con đường heo hút. Xa xửa xa xưa... Mẹ đi nhé, mẹ đi nhé, và hoàng hôn nức nở cháy loang loáng khắp đường tròn. Tượng giang tay ghì lấy cổ Thủy. Anh ghì chặt đến mức, cơ hồ muốn ép tan cô vào trong từng mạch máu của cơ thể mình.

— Chết thôi, anh Tượng! Anh Tượng!

Thủy khe khẽ rên lên. Hình như anh khóc. Hơi ấm lan tỏa khắp lồng ngực anh. Có cái gì rung rung trong cảm giác bông bềnh ấy. Anh nói mà chẳng biết mình nói gì. Anh huyên thuyên về số phận cay nghiệt của mình. Anh nói đến những vùng đất xa lạ mà anh tưởng tượng ra, ở đấy anh và Thủy sẽ sống êm đềm và thanh thản. Thủy im lặng, người cô như lả ra.

Anh vẫn tiếp tục nói cho đến khi vòng tay lỏng dần và Thủy tuột ra. Cô khẽ đẩy vào trán anh:

— Anh Tượng nói mê kìa. Em lấy nước đây.

Tượng đứng như trời trồng, đứng như cả thế gian này chỉ có mình anh đứng và anh cao hơn tất cả. Anh ngợp tràn hạnh phúc. Mãi đến lúc tiếng nước bị khua mạnh anh mới bừng tỉnh. Tượng ngây người nhìn Thủy lần từng bậc lên, chiếc đòn gánh cong vút, rung rinh như ngọn tre gặp gió.

— Nào tránh ra để em về. Có khi bác em lại thức rồi. Cô dừng lại nhìn sâu vào mắt anh. Anh về ngủ đi, khuya thế, khéo cảm mất.

— Thủy yêu anh chứ?

— Em không biết!

Anh thẫn thờ đạp qua bờ rào về nhà. Anh nằm vật ra đầy hoan hỉ. Như không tin đó là sự thực. Tượng cấu sứt một bên tai mình để kiểm tra cảm giác. Cái tai ỉu xìu như lá héo. Tượng thiếp đi lúc gần sáng. Trong giấc ngủ mê mệt tràn đầy khoái cảm, tiếng khóc vẫn mơ hồ len lỏi trong từng kẽ nghỉ.