← Quay lại trang sách

Chương 14

Sau bữa chiều, bà Linh đuổi lũ trẻ ra ngoài, ngồi thủ thỉ với chồng. Vấn đề này, bà đã nghĩ từ mấy tháng nay. Bà đấu tranh, đặt ra bao nhiêu giả thiết để thuyết phục, nếu ông không đồng ý. Bà thấy mình quyết định như vậy là sáng suốt. Ông Linh đang ngà ngà vì mấy chén rượu mà bà phóng khoáng mua cho khi qua chợ. Mắt ông hấp háy, bộ râu mọc dài, lộn xộn đổ bóng xuống vành môi thâm xịt.

Bà đằng hắng mấy lần rồi lên tiếng len lén quan sát thái độ của ông. Bà nói rằng cần phải lo cho mấy đứa con. Ông ừ hứ. Bà nói rằng kinh tế ngày càng khó khăn, ruộng ít, người lớn nhiều, ông cũng ừ hứ.

— Bây giờ phải tìm cách khá lên mới sống nổi. Làng này, nghèo hơn là chúng nó nhổ vào mặt ngay. Tôi tính mai rồi, thằng Chanh đã lớn, ruộng đất chưa có, ông ạ, mình phải tính đường vợ con cho nó dần dần là vừa. Nó hai mươi mà còn ngốc nghếch lắm!

— Bà định lấy vợ cho nó à? Cũng được thôi.

— Ông nói thế là tôi mừng rồi — Bà Linh dấn thêm bước nữa — Tôi tính, cả cái làng này, chỉ có con Thủy là được ông ạ. Nó ham làm, ngoan ngoãn tướng ấy có hiếu lắm.

— Tùy bà — Ông Linh mơ mơ màng màng, người nặng hơi rượu. Nhưng mà này, có điều phải cho nó môn đăng hộ đối. Tôi còn nhớ, trước bố mẹ nó có chuyện với lão Mộc thì phải.

Bà Linh giật thót mình vội át đi:

— Chậc, thiên hạ nó đồn bậy thế, bây giờ xét lại, có gì đâu. Ông còn lạ gì cái làng này. Vả lại, con Thủy là con Thủy, bố mẹ nó là bố mẹ nó. Ông đồng ý dứt khoát để tôi chuẩn bị. Có lẽ, lập xuân tổ chức thì đẹp nhất. Con này được cả người cả nết. Được đứa dâu như nó cũng mát mặt, thằng Chanh cũng đỡ khổ.

— Ừ thì mát, thấy mát quá lại kích thích bố mẹ.

— Gớm, già rồi mà còn đùa, cái ngữ ông được mấy hơi mà...

Bà Linh nguýt chồng, mặt thoáng ửng lại, nhưng tắt ngay.

— Nói thì nói, chứ cái trò ấy tránh thế chó nào được.

— Thế nhá, ông nhá. Tôi sẽ nói chuyện với ông Kim trước cho có ngọn có ngành.

Ông Linh nghẹo đầu ngủ ngay cạnh chậu than. Tiếng ngáy ứ đầy khói. Bà ngồi im, lúc lúc lại cời than cho đều. Câu chuyện như vậy là ổn. Bà đã đạt được mục đích của mình. Lòng bà nửa vui nửa lo. Có gì đó còn nhấp nhổm, trong tận nơi thẳm của tâm hồn bà. Đời người thế mà nhanh. Thời gian thế mà nhanh. Bà Linh nghĩ lan man một lúc rồi ngủ luôn, chẳng hiểu sao, bà lại mơ thấy lão Mộc, thấy Thủy và thấy cả Tượng nữa. Bà thấy ba người này chồng thành một quả núi đè lên đầu mình. Bà ú ớ đến sáng.

Hương không chơi với Thủy nữa, mỗi lần qua nhà đều lánh mặt.

"Đừng giận - Hương ơi, anh ấy yêu tao thực sự mà, giận làm gì. Tao có muốn thế đâu, nhưng sự việc như trời định vậy. Chúng tao hợp nhau, anh ấy tốt vô cùng. Hương, mày giận thật đấy à? Tao van mày!"

Ngồi bên bác đang ốm, Thủy cứ lầm rầm như vậy. Cô không muốn mất Hương. Hương thẳng thắn và tin cậy. Nhà Hương nghèo lắm, vì xí nghiệp dạo này đang ế sản phẩm. Bố mẹ Hương là công nhân đập đá ở núi Voi. Bố Hương — chú Đáp — nghiện rượu nặng. Bữa cơm nào không có rượu là chú gầm gào, đập phá rồi bỏ đi uống chịu ở quán. Mẹ con Hương díu vào nhau trước cơn thịnh nộ của ông bố nát rượu ấy. Nhà vốn đông em, dưới Hương còn năm đứa lít nhít nữa. Có hôm, để nhờ Thủy, mặt còn tím bầm vì bị bố đánh. Hương khóc nức nở:

— Tao muốn bỏ đi mày ạ. Khổ lắm cơ.

Nhưng Hương không đi được vì thương mẹ, thương em. Hương chưa ra khỏi huyện bao giờ. Cô Đáp trước đẹp nhất nhì Ao Lang, lấy chú ấy người cứ mòn mỏi như rong phải cạn. Bao lần vợ chồng xô xát, cô phải ôm thành giường mà ngấm ngầm khóc vì sợ người ngoài biết. Chú Đáp cũng chẳng phải là người có tính vũ phu, nhưng vì làm quần quật cả ngày dưới nắng dưới rét, chú đâm chán nản và cáu bẳn. Từ dạo nghiện rượu, chú cấm đưa cho cô đồng lương nào. Hễ say là chú lại đuổi con cái ra đánh. Khổ những đứa bé, chúng đã biết gì đâu. Chú còn cột hai mẹ con Hương vào cột nhà, đánh suốt trưa, khi hàng xóm sang can, chú còn vác dao đuổi họ. Thủy chơi thân và rất thương Hương. Vậy mà...

"Tao chẳng tin vào những điều thằng Vinh nói. Nó bảo mày và anh Tượng đã ngủ với nhau mấy lần. Đời nào có chuyện ấy, phải không Hương, mày vốn cứng cỏi lắm cơ mà. Cái đợt đi lấy củi, mày bảo anh Tượng thích mày, tao đã hỏi, nhưng anh thề rồi, anh coi mày là bạn, và mày cũng thế. Với lại anh Tượng không phải là loại người ấy. Anh chân thật, lắm khi thành trẻ con. Mày biết không, anh thề sẽ đưa tao sang phố, nhưng tao chẳng đồng ý. Bác tao đang ốm nặng đây này, ai lại bỏ quê mà đi. Người làng nguyền rủa chết, ở đất này, cái gì cũng méo mó cả. Bác tao nói vậy. Giờ thì tao tin. Tao thấy ghét thằng Vinh quá, nó làm mất danh dự của mày, của anh Tượng. Hương à, mày thương tao thì đến chơi đi, tao đang chán đây. Anh Tượng về phố mấy hôm nay rồi, về để nộp tranh cho thầy. Tao chẳng hiểu anh ấy vẽ cái gì cả, cứ méo mó, sộc sệch hết, nhưng mà lại thích. Anh Tượng còn bảo tao thế này: "Anh sẽ vẽ hai đứa chúng mình bay trên mây, có cánh hẳn hoi!" Tao mắng cho là có cánh thì thành vật à, rõ dở hơi, anh chỉ cười khi thôi, tai lại vẫy mới khiếp chứ. Giống y bác Mộc mày ạ.

Tao sốt ruột quá, bác chẳng chịu ăn uống gì, chỉ đòi uống nước và bắt tao kể chuyện về tình hình hàng xóm. Rau đã bán được rồi mà chẳng có người mua. Có lẽ một hai hôm nữa phải tranh thủ đem sang chợ Đồng Bẩm thôi. Rau bên anh Tượng cũng thế. Người gì mà bỏ nhà bỏ rau đi biệt mấy ngày, chẳng nói lại lời nào. Tao làm gì cũng chán, chẳng thiết đụng vào việc nữa. Tao yêu thật mà, yêu đến nỗi anh ấy không còn nữa. Nói thế là gở đấy Hương nhỉ. Tao cần người để giãi bày. Nếu mày đến, tao sẽ kể hết cho mày và chắc chắn mày sẽ vui cùng tao.

Bác tao nhận lời với ông Bồi què rồi, chả sao cả, chắc lúc ấy bác mê nên gật bừa thôi. Mà nếu cần, tao sẽ theo Tượng về phố. Thằng Vinh nó cù lần thế, tao thèm vào. Hôm qua, nó lại sang chơi, cứ ngồi lì một chỗ, tao gặng hỏi mãi nó mới bảo bố nó bắt sang. Tao buồn cười quá, vừa thương vừa giận. Nó nhìn trộm tao suốt. Bác tao lại quý nó mới chết chứ. Mày biết không, nó chẳng nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại nhấp nhổm như muốn về mà không về được. Tao bỏ ra ngoài sông ngồi. Rét thì rét, nhưng dễ chịu và thoáng hơn. Tao ngồi nhớ anh Tượng mà. Mãi khuya mới thấy thằng Vinh len lén đi qua sau lưng tao rồi vụt chạy. Nó vừa chạy vừa lầm bầm gì đấy, chẳng rõ nữa.

Đêm đông, trời đất như chui trong cái lọ nút kín. Tiếng chó ông ổng sủa rộ lẻn từng chập. Gió lướt khắp nơi tưởng chừng như gặp bất kỳ một vật nào di động nó sẽ quật ngã ngay. Những ngôi nhà chập chờn, lẩn quất trong bóng tối, một thứ bóng tối gây cảm giác nặng nề, kéo dài, triền miên. Lũ chuột lục sục chạy khắp nhà, thỉnh thoảng cắn nhau chí chít. Con thạch sùng tắc lưỡi ve khó nhọc.

Thủy lạc vào một căn phòng sang trọng, những ô cửa băng kính bắt nắng lóa lên chùm màu ngủ sắc. Tiếng nhạc du dương trầm bổng. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Một chiếc bàn véc ni vàng bóng, để trên mấy tập tranh và cạnh đó là lọ hoa bằng pha lê trong suốt, có thể nhìn thấy cả những cuống hoa đồng tiền cắm trong đó. Những bông đồng tiền mảnh mai, đỏ dịu khẽ rung lên trong ngọn gió mát lành vừa ùa vào phòng qua cửa chính. Tấm ri-đô móc hình hoa cúc bay lả lướt, để lộ ra chiếc giường đôi, ngồn ngộn đống chăn và gối trắng tinh. Thủy rón rén ngồi thử. Giường êm và mát. Mùi nước hoa thơm sực khắp người Thủy. Tiếng nhạc mơ màng và ánh nắng trong suốt. Đưa tay kéo thử chiếc ri-đô, Thủy thấy mình và chiếc giường chìm trong bóng tối mờ ảo. Chẳng biết từ đâu, Tượng tiến lại, nhoẻn cười đặt tay lên vai Thủy, bàn tay ấm nóng đầy sức quyến rũ. Thủy nhắm tịt mắt lại, môi rân rật, cả người Thủy bỗng mềm đi và ngả dần xuống. Tượng lặng lẽ trườn lên người cô, tay cuồng dại vuốt ve. Thủy oằn người và cảm thấy có cái gì đó đi sâu vào mình, đi chầm chậm mà rất sâu. Người Thủy nhẹ bẫng. Những bông hoa xòe ra, bay lảo đảo trước mặt cô, tiếng thì thào như từ mãi ngàn xưa vọng lại. Thủy đang bay chơi vơi giữa bạt ngàn lá hoa, những bông hoa cẩm cam trắng dịu. Một con mèo đen khổng lồ, từ cửa nhảy vọt vào, đuôi nó quất ngang lọ hoa bằng pha lê, khiến đổ vỡ.

— Choang!

Thủy kêu thét lên, vùng tay hất mạnh. Cô choàng tỉnh. Chiếc cốc thủy tinh vỡ lổn nhổn dưới chân bàn.

— Gì đây cháu?

— Ông Kim gượng dậy hỏi, giọng đầy mệt mỏi.

— Dạ, không có gì đâu, bác cứ nằm mà nghỉ đi.

Cô luống cuống khêu to ngọn đèn, ngồi thụp xuống nhặt những mảnh vỡ. Mặt Thủy nóng ran, mấy sợi tóc lòa xòa qua trán. Ông Kim lại thở đều đều yếu ớt, thỉnh thoảng lại cựa mình rên lên.

Vứt hết những mảnh vỡ ra bờ rào xong, Thủy quay vào ngồi thẫn thờ. "Bao giờ Tượng về, hở Tượng ơi!" Cô nén tiếng thở dài.