← Quay lại trang sách

Chương 16

Lần đầu tiên, kể từ ngày lão Mộc mất, bà Linh lùn mới sang đây. Bà muốn nhờ Tượng truyền hộ bức ảnh thờ ông cụ. Ánh mấy chục năm, giờ phải làm cho to và mới hơn. Tượng đi vắng. Bà tần ngần đứng trước căn nhà gọn ghẽ, mái lợp cọ mới, cắt phẳng trước hiên. Cái cổng tre thì vẫn đấy, cả hàng rào cúc tần vẫn thế. Mặc dù ngày nào cũng qua đây một hai lần, nhưng hôm nay, bà mới thực sự để ý và ngắm kỹ hơn.

Bà co ro thu hai tay vào áo trong, thỉnh thoảng ngoảnh lại, như sợ có ai đang rình rập mình. Cái mặc cảm ấy xuất hiện ở bà bắt đầu từ ngày lão Mộc đang là trung tâm của mọi con mắt. Nhìn tổng thể, căn nhà quả là có khác và sáng sủa hơn. Những lỗ thủng quanh vách được chít lại cẩn thận bằng bùn rơm. Cái hố trước nhà được lấp bằng và trồng mía bần dày bịt. Xưa, hố nay sâu và rậm rạp. Đáy toàn đá sông, những mạch đá gồ lên như sống trâu lớn lên trông thấy. Mùa lụt, khi nước đã rút hết, trong hố vẫn đầy nước đến hàng hai ba tuần. Ếch nhái làm tổ, kêu loạn đêm.

Bà Linh mạnh dạn đẩy cổng bước vào sân. "Cậu chàng cũng chu đáo ra phết!" Bà thầm mỉm cười nhìn mặt sân phẳng lì, có những vết màu loang lổ. Cây bưởi ngọt vẫn còn, chỉ khác là bây giờ thân nó đeo đủ các loại phong lan. Ngày lão Mộc còn sống, lũ trẻ tha hồ sang đây trèo chảy. Đông rơm ngày trước không còn vết tích gì nữa, thay thế vào chỗ ấy là ba bốn cây cam, lá sẫm, to như lá mít.

Cảm giác lạ lạ, quen quen xâm chiếm bà Linh. Bà như người đi xa giờ mới có dịp trở lại...

Xa xưa xa xưa.

Xã đội trưởng Mộc là nỗi căm thù uất ức của cánh đàn ông làng này. Các bà nhìn lão với con mắt kính nể và thèm thuồng. Kể cả mấy bà thành thị sơ tán sang. Họ cáu gắt với chồng nhiều hơn, họ lấy gương lão ra mà âm thầm so sánh. Xã đội trưởng Mộc là đề tài cuối cùng và lâu nhất trong các cuộc nghỉ ngơi lúc làm đồng hoặc các buổi liên hoan, giỗ tết.

— Ông ấy khỏe lắm. Trông thì biết.

— Thì đấy thôi, một mình ông đánh bốn năm thằng thanh niên ở công Bù Rùm đấy! Chị khen thế, quá bằng khen ngựa dài... hí hí..

— Chẳng vợ con gì nhỉ? Lạ thật.

— Nghe đâu ông ấy quyết tâm lấy vợ ở làng mình.

— Còn nghe cho gì nữa, ở làng này thì lấy vợ luôn đây cho tiện. Cơ mà tôi nói thật, cũng khó, chẳng chơi đâu. Loại đàn bà chúng mình có hết cả rồi. Chẳng lẽ lấy đứa bằng tuổi con cháu à! Bảo lão đừng tưởng bở, không khéo lại để mốc đến già!

— Có mà mốc, ông ấy gửi vô khối ở đâu, ai biết được! Đàn ông...

— Các bà buồn cười thật, ông ấy là giống quý, lẽ ra làng mình phải cử một hai người ra lấy giống ấy mới phải. Đàn ông làng này, cứ như dây khoai. Tôi nói thật chứ, mình tiếc là lấy lão nhà mình quá sớm, không thì...

— Ông ấy đấy kia kìa! Thiêng quá đi mất.

Những con mắt liếc xéo về phía Xã đội trưởng, nhưng lão chẳng để ý gì hết. Lão vẫn khệnh khạng, kể cả đi qua mặt họ. Đám đàn bà con gái vừa thấy tức, lại vừa thèm lão. Bà Linh mới có hai đứa, bà còn phây phây, cổ to, bắp tay cuồn cuộn, rám nắng. "Chỉ khổ ông Linh thôi" Người ta đùa vậy. Mặt bà lúc nào cũng tưng bừng như say rượu, mắt long lanh. Ông Linh thì bé quá, lại lùn mới khổ. Chẳng hiểu sao bà lại đâm đầu lấy ông ngày đó. Bà cảm thấy khó chịu khi bị gán cho cái đặc điểm của chồng: Linh lùn. Bà sầm mặt khi ai gọi bà như vậy trước mặt lão Mộc. Đêm ba thở dài khi nghĩ đến Xã đội trưởng. Bà thấy lão sờ soạng khắp người mình, mắt lão cười cười đầy dâm dâng. Tỉnh dậy, bà thấy tiếc và cắn răng lăn xuống đất khi nghe tiếng ngáy khàn đặc của ông Linh. Mồm ông há ra, răng đen xỉn, người co quắp như con tôm luộc, trông càng nhỏ thó.

Bà gặp lão một mình mấy lần, nhưng lão đều làm ngơ đi qua. Bà nguyền rủa và càng ham lão. Bà sang tận nhà để xin các tút đạn cho thằng con. Bà xin xăng cho vào bật lửa, xin rau vừng mọc hoang trong vườn lão. Bà xin nhiều lắm, nhưng lão thật thà đến ngốc nghếch. Có lần, đi nhặt rau vừng cho lợn, bà sộc vào nhà xin nước. Lão vội dậy, khép nép chỉ cho bà cái ca để góc bàn. Lúc ấy lão mặc quần đùi. Hai chân lão như hai cây gỗ lim, săn lại và đanh tím. Bà hỏi lão về vết thương ở bụng, làm lão càng khép nép hơn.

— Khi ra đường ông oách thế! Vậy mà...

Bà nói đầy ngụ ý nhưng lão chẳng hiểu. Bà ngồi thừ ra, che bộ điệu bằng cái quạt. Bà quạt lấy quạt để, tốc cả vạt áo lên. Bà hỏi lão những câu vớ vẩn nhất và lão bình tĩnh trở lại. Lão bắt đầu lên giọng kẻ cả, tay vớ chiếc quần dài định xỏ vào cho lịch sự. Bà can lay can đế rằng chàng cần phải mất thời giờ làm gì. Bà còn phải nhặt rau, nên ngồi một tý cho vui thôi. Bà nhìn lão đắm đuối, mắt dại đi. Và lão nhận ra điều đó, lão giả bộ đổ bã chè, ra ngoài nghiêng ngó xem xung quanh. Lão quay vào đóng cửa và bế thốc bà lên giường. Bà chống cự một cách yếu ớt rồi bất lực. Nhưng tiếng thằng con léo nhéo ngoài cổng nhà bên cạnh đã lôi bà và lão bật dậy.

Từ đấy, lão tránh mặt bà mặc dù bà cố tìm cách gợi lại. Bà ôm sự nuối tiếc và nguyên rủa ông Linh vì cơn ốm đột xuất. Bà chỉ cảm nhận được vòng tay lực lưỡng của lão Mộc. Bà lại quyết định sang. Hôm ấy trưa như trút lửa. Bà cần gặp lão, vậy mà con vợ Huân đã có đấy rồi. Bà sôi máu lên, nhưng đành ngậm tăm. Nó trẻ đẹp hơn bà. Bà vòng ra đầu nhà, nơi có một ô cửa con bàng bàn tay để rình xem chúng nó làm gì nhau. Bà uất ức đến run người và ghìm tiếng rên trong cổ họng. Vợ Huân, con đàn bà lấy chồng được mấy tháng, nay đang mơn trớn, gạ gẫm lão Mộc. Nó quàng tay, vít đầu lão vào ngực mình, mắt nhắm tịt, lẩm bẩm những gì, bà nghe không rõ:

— Chồng em... chán lắm cơ... Anh chiều em chứ...

Lão Mộc lại dằn nó lên giường như ngày nào bà cũng được như thế. Bà trợn tròn mắt. Lão dữ quá, lão xé toạc mảnh áo vợ Huân, lão vật vã gầm gừ. Những cánh tay quều quào, những tiếng ken két của chiếc giường tre làm bà không chịu nổi. Bà ngồi thụp xuống, đực mặt ra. Bà phải cho chúng nó biết tay, cái quân dâm phụ ấy. Bà chạy ra sông gọi lão Bồi què, nghĩ thế nào lại thôi. Bà quay lại nhưng không dám nhìn tiếp.

Bà vẫn sang nhà Huân chơi, nhưng chỉ nói chuyện với chồng là chính. Bà ngấm ngầm coi vợ Huân như kẻ thù của mình. Nó cướp của bà thứ bà cần. Bao lần bà sôi máu định làm um lên, nhưng bà không đủ can đảm. Bà nhìn Huân, nhìn vợ Huân và chợt thấy một sự đồng cảnh. Nó cũng như bà, vô phúc vớ phải thằng chồng ốm yếu. Ít ra ông Linh nhà bà còn khá, chứ Huân quả là yếu. Yếu đến mức nhìn đã thấy chán. Dân thành thị hiếm kẻ khỏe mạnh lắm.

Gặp lão Mộc, bà tảng lờ như không hề có sự liên quan, quen biết nào. Bà chỉ lén nhìn tấm lưng to như cánh phản của lão rồi rưng rưng nước mắt. Bà không đẹp, không trẻ như vợ Huân.

Trái ngược với thái độ của bà, lão Mộc lại săn đón, hỏi han bà nhiều hơn. Mặt lão trẻ ra một cách kín đáo. Sau khi Huân ăn nhầm phải quả càm canh chết được một thời gian, lão Mộc tìm đến nhà bà:

— Bà Linh này — giọng lão âm ỉ — Có khả năng máy bay nó ném bom ra đây, tôi phải bận nhiều việc. Vợ Huân sắp đẻ, bà tìm cách săn sóc cô ấy!

Mấy câu cuối giọng lão run lên, rồi bất ngờ, lão xuống lạy bà hai lạy, xong quay phắt đi. Bà đờ người vì ngạc nhiên. Rồi máy bay nó đánh thật. Cả làng bồng bế nhau chạy lên Hang Dơi. Vợ Huân bụng to ngang vành thúng, khệ nệ cùng người anh chồng là ông Kim khuân đồ đạc cần thiết đi cùng. Lão Mộc chỉ huy dân quân trực chiến và tuần quanh xã tối ngày để chống bọn Việt gian chỉ điểm.

Những ngày ấy có lẽ còn khổ hơn cả chạy lụt. Lòng Hang Dơi chật ních giường chiếu. Hang tối um, nước nhiều, phân dơi nhầy nhụa dưới chỗ ngủ. Tiếng trẻ khóc, tiếng dân quân quát lác, rồi tiếng bom rùng rùng vọng bốn xung quanh. Bà Linh chọn cho gia đình chỗ ở xong, quay sang sắp xếp hộ vợ Huân. Được đến ngày thứ năm, thứ sáu, vợ Huân chuyển dạ, đẻ đúng lúc bom đang đánh dữ dội phía trường Tiến Bộ. Bà lại phải cơm cháo, chăm bẵm cho hai mẹ con suốt ngày. Ai cũng lo đứa trẻ khó mà sống được, vì nó bị non. Vậy mà giờ nó đã lớn vọt thành một đứa con gái đẹp nhất nhì làng này.