← Quay lại trang sách

Chương 18

Thủy ốm liệt giường. Người cô ủng lên từng cơn, tóc xổ tung, mắt như hổ, da xám ngoét.

— Tượng đừng về phố Tượng nhé. Đừng bỏ em mà đi. Bác em đã bỏ em rồi. Tượng hãy thương em. Tượng hãy đưa em đến một nơi thật xa, thật xa vào. Ở đó chúng mình sẽ gặp bố mẹ, em sẽ gặp bác em và cả bố mẹ anh nữa. Tượng, Tượng đâu rồi? Ôi, quỷ kìa, cả ma nữa, chúng nó dọa em Tượng ơi.

Cô mê sảng từng cơn.

Tượng quanh quẩn bên Thủy, anh lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa, nấu cháo, đun nước nóng rửa mặt cho Thủy. Tượng con đốt một đống củi lớn, anh lấy than đặt dưới gầm giường cho Thủy ấm. Trưa anh mới đảo qua nhà mình.

— Sẽ khỏi thôi, cô ấy bị xúc động mạnh — Ai đến thăm cũng nói vậy.

Bà Linh lùn bảo chồng:

— Có lẽ đêm nay tôi phải sang đây ngủ. Nó ốm nặng quá. Cầu trời cho nó khỏi để mình còn tính chuyện.

Ong Bồi què gọi Vinh ra, dứ dứ cây gậy trước mũi nó:

— Mày phải sang đấy chơi luôn chứ. Đồ ngu. Nó sẽ làm vợ mày, phải lấy lòng nó.

— Con Thủy bây giờ xấu lắm. Với lại thằng Tượng suốt ngày quanh quẩn ở đấy, con sang làm gì.

Vinh phụng phịu, nhổ toẹt bãi nước bọt, bỏ vào nằm.

— Thằng Tượng yêu con này thật — Ông Bồi rít lên — Con Thủy vào tay nó như hoa vào lửa. Nó đốt chết. Mày biết chứ, mụ Linh cũng định hỏi nó cho thằng Chanh đấy. Mày không lấy được nó thì nhục cả họ.

— Thằng Chanh à? Con đánh bỏ mẹ!

Vinh nói vọng ra. Ông Bồi què vung cây gậy giáng hết sức xuống mặt sông, nước bắn lên tung tóe:

— Ai cấm mày đánh nó!

Bà Linh thẽ thọt:

— Cố mà ăn cho nó khỏe. Rõ tội! — Bà chép miệng — Dầu đây này, xoa vào thái dương cho đỡ lạnh.

— Cám ơn bác! Thủy đón hộp dầu từ tay bà Linh, cô dùng ngón trỏ, quét nhẹ, đưa lên thái dương day day cho lấy lệ.

— Thằng Vinh vừa sang đây, lúc ấy cháu đang ngủ. Trông nó dụt quá nhỉ!

Thủy im lặng, đưa mắt nhìn quanh như tìm kiếm điều gì. Cô không thấy Tượng đâu. Chắc anh ấy về rồi.

— Với lại — bà Linh vẫn tiếp tục nói, mắt buông qua cửa sổ — Bố nó cũng chẳng tốt gì. Lão Bồi què ấy. Cháu biết không? Hồi còn sống, bố cháu với lão ấy xích mích mấy lần với nhau. Tại lão ta cả. Người đâu mà xấu tận răng tận tóc — Biết mình đi quá xa, bà lựa lời chuyển sang vấn đề khác, đây là trung tâm mà bà cần nói — Lúc ông Kim mất, cả nhà bác nháo lên, nhất là thằng Chanh. Cháu chẳng biết gì chứ, thằng Chanh con bác vừa khuân bàn ghế vừa khóc, trông đến tội. Nó có hiếu nhất nhà. Cháu tính đang độ ăn, độ lớn, như con nhà khác thì chơi suốt, đằng này nó cứ quần quật làm. Nói trộm, nó khỏe phát khiếp, một mình vác bốn năm cây tre tươi mà cứ đi phàng phăng. Cầu trời cho nó được con vợ ngoan như cháu. Bà Linh liếc xéo về phía Thủy. Đời nó rồi sẽ phát đạt, nó chẳng chịu để vợ con phải khổ đâu. Tính nó thảo thảo là. Có gì ăn cũng chia cho lũ em. Chả bù cho thằng Vinh con lão Bồi, con trai con chiếc gì mà tham ăn quá thể.

Ngoài trời, gió rít lên sắc lạnh. Cánh cửa va vào nhau kèn kẹt. Sực nhớ ra điều gì, Thủy quay lại hỏi bà Linh:

— Bác ơi, bác nói đi, trước bố cháu với bác Mộc có gì thù nhau hở bác?

Thủy van vỉ, đôi mắt như cầu xin nhìn bà Linh lùn. Đang thao thao, bà Linh bỗng ngớ ra vì câu hỏi đột ngột của Thủy, bà nhìn lảng ra ngoài. Ngẫm nghĩ một lúc, mặt bà trở nên đăm chiêu.

— Ai bảo cháu thế? — Bà hỏi như sắp khám phá ra một điều bí mật nào đó.

— Bác cháu viết giấy nói lại. Bác cháu đợi mãi, nhưng lúc ấy cháu đang bán rau bên Đồng Bẩm. Bác cháu dặn không được chơi với anh Tượng. Nhà cháu có mối thù với bố anh ấy lớn lắm phải không bác?

— Bác không biết! Thôi nghỉ đi cháu, nghỉ cho lại sức. Trông cháu gầy đi nhiều.

Bà Linh vỗ về an ủi. Bà lâm vào tình thế khó xử:

— Bác cứ nói đi. Thủy gặng hỏi. Cháu chỉ biết thế thôi chứ chẳng để bụng làm gì. Chuyện xưa là chuyện xưa. Bây giờ khác, dù thế nào, chúng cháu vẫn yêu nhau.

— Hả? Con mắt trợn tròn của bà Linh làm Thủy hoảng hốt. Cô biết mình lỡ lời. Mà thôi, đằng nào trước sau mọi người cũng phải biết. Cháu... cháu, à cô yêu thằng Tượng con lão Mộc ấy à? Cô yêu nó à? Lâu chưa? — Bà Linh hỏi dồn dập.

— Chúng cháu sẽ lấy nhau, nhưng phải đợi qua một trăm ngày bác cháu đã — Môi Thủy bặm lại, mắt cụp xuống — Anh Tượng cũng khổ. Chúng cháu cùng hoàn cảnh như nhau.

Bà Linh nghe tiếng gì vỡ bùng bục trong đầu. Cảm giác ê chề về sự thất vọng, tức giận và ghê tởm chen chúc trong đầu bà. Bà lùi lại, tựa lưng vào thành bàn:

— Không được đâu cháu ạ!... Ai lại thế!

— Sao cơ bác? — Thủy ngạc nhiên — Chúng cháu thương nhau thực sự. Cô thoáng đỏ mặt, màu da như sắp trở lại bình thường. Anh Tượng tốt lắm cơ!

— Cái trưa hôm ấy đang là mùa hè... Xã đội trưởng Mộc... tiếng kèn kẹt... vợ Huân... rổ rau vừng. Bàn tay quờ quạng, rên rỉ... Giời ơi, loạn luân. Cô biết không, tôi ghê tởm cô. Trời tru đất diệt cô đi. Cô loạn luân, hai đứa loạn luân. Thằng Tượng... Thủy ơi... chúng mày là anh em. Lão Mộc, linh hồn lão ở đâu hở giời, sao lão không về mà chứng kiến hậu quả của lão. Lão ác thế!

— Bác, bác nói nhảm cái gì vậy! Thủy chồm dậy hất tung cả đống chăn bông trên người.

U... u... u... Gió quẩn đầu hồi, xoáy tròn rồi lại vươn ra tung tỏa. Gió như oan hồn lang thang khóc giữa đêm. Những tàu chuôi oành oạch vật vã. Bà Linh đã bình tĩnh trở lại. Bà ngồi xuống, so lại vạt áo bông cáu bẩn. Bà nhìn Thủy, nhìn ngọn đèn lay lắt trên bàn. Bà thấy mình như vị quan tòa sắp bước lên đọc lời tuyên án. Bà cũng thấy mình như kẻ đang quỳ sụp trước các vị quan tòa để sám hối. Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm bà đóng cửa sự bí mật đầy ghen tức và đau khổ.

— Thôi, đến nước này, bác phải kể cho cháu rõ Thủy ạ. Bác biết thế là không có lợi, vì bác cháu vừa mất.

Giọng bà nhẹ nhàng, bình tĩnh đến mức chính bà thấy cũng ngạc nhiên:

— Cháu là con ông Mộc! Đừng, để bác kể hết đã. Bố mẹ cháu lấy nhau được hơn tháng thì ông Mộc về. Ông ấy làm Xã đội trưởng. Dạo đó, trông ông khỏe mạnh, đẹp trai, lại oai phong nữa. Ông Mộc được cả làng quý và thích. Nhất là lũ đàn bà con gái. Chính bác mê mệt ông ta, nhưng ông không thích bác. Có lẽ do bác xấu quá. Ông Mộc thích mẹ cháu, mà nói thật, mẹ cháu thích ông ta thì đúng hơn. Mẹ cháu cũng đẹp lắm. Đẹp nhất làng này. Mẹ cháu mặt lúc nào cũng hồng lên như hơ lửa, bố cháu lại gầy yếu, vì là dân thành thị sơ tán sang đây. Mẹ cháu với ông Mộc đi lại với nhau một thời gian thì bố cháu biết. Bố cháu ăn quả cậm canh ở bãi Nghiền Sàng tự tử. Hai người tiếp tục đi lại với nhau, nhưng vẫn lén lút. Mẹ cháu sinh cháu được sáu tháng thì trúng phải đợt giải thảm bom Bê Năm Hà. Chuyện này ít người biết. Chỉ có dân thành thị như ông bà Đức Thành biết, thì họ lại về phố hết rồi. Bác biết rằng Huân, chồng của mẹ cháu, không đủ khả năng nên mẹ cháu mới tìm đến ông Mộc. Ông ấy là bố cháu Thủy ạ. Bác cũng là đàn bà con gái nên bác biết. Bác tính ngày, vì tò mò và ghen với mẹ cháu, bao nhiêu lần, bác định làm rõ chuyện này, nhưng lương tâm cắn rứt bác. Không ngờ bây giờ bác càng đau khổ hơn vì sự im lặng đó. Bác không đặt điều cho ai cả, bác thề trước trời đất như vậy. Nếu nói sai thì trời tru đất diệt bác. Bác tính ngày thật mà, bác tính, nên mới biết cháu và Tượng là hai anh em — Bà Linh ôm mặt khóc nức nở.

Im lặng. Có ngọn lửa hun dần dần trong đôi mắt ngây dại của Thủy. Im lặng. Im lặng đến ghê rợn. U..Ú..U..U...Gió vẫn từng đợt một vật vã.

— Bà nói điêu! Bà vu không để chia rẽ chúng tôi. Bà ơi, sao bà khô hận thế. Bà cút khỏi đây ngay, cút ngay! Thủy chợt gào lên, cô ngã vật xuống đống chăn bừa bộn. Cô thấy khuôn mặt ngơ ngác của bà Linh lùn nhòe đi, méo mó. Bè biến thành con quỷ không đầu. Những ngọn đuốc từ đỉnh núi Hột loảng nhoằng bay xuống. Những cành tay lông lá sần sùi huơ huơ giằng xé cơ thể cô. Tiếng ai vọng từ xa xăm vọng đến "Thủy ơi, con đừng ghét bác nhé! Bác cô đơn lắm!" "Thủy ơi, con sang chơi với bác..." Những con quỷ nhảy múa quanh cô, chúng thoắt ẩn, thoắt hiện. Chúng nhổ bật những bụi cậm cam và khạc ra từng bụm máu tròn vàng lục như quả cậm canh. Tượng ơi, Tượng ơi! Những đôi tay quỷ vẫy vẫy. Bức tranh bay lửng lơ trên rừng cây Đắng cay. Cô bước vào vòng lửa đỏ rực. Cô thấy người nóng ran, luồng khí rùng rùng bốc khấp cơ thể, luồng khí tụ lại chân và tai Thủy, cô la hét. Đừng, đừng, đừng vẫy! Cô hoảng sợ cố cưỡng lại. Cô túm chặt tai mình. Đừng! Cô van vỉ. "Không có anh, em chẳng thiết sống làm gì! Không!

— Bình tĩnh, bình tĩnh cháu ơi! — Bà Linh lùn ghì chặt vai Thủy — Bình tĩnh đi cháu. Giời ơi, sao tôi ngu dại đến thế này hỡi giời. Tôi độc ác thế này hở giời ơi là giời! Bà rống lên điên loạn.

Gió vẫn thổi, nhưng nhẹ dần và từ từ mất hẳn để biến thành sương.

Đêm Linh Sơn lạnh như cổ tích.