← Quay lại trang sách

3. Người thổi kèn Pi Căn

Nhà Vua nhìn theo ông “bạn già” lụ khụ của mình. Vua biết quan Ngự Y đang lo. Vua và quan thứ bậc khác nhau, nhưng vẫn là con người, có vui có buồn, cùng ở chung với nhau một nơi, là trong Hoàng cung nầy. Bao nhiêu năm rồi, Nhà Vua không biết tánh tình của từng nguời hay sao. Thừa Tướng nịnh hót đã đành. Vua mỉm cười:

- Tội nghiệp, xưa nay Thừa Tướng nào cũng mang tiếng là nịnh.

Còn quan Ngự Y thì thẳng tính cũng tùy trường hợp. Có khi buộc lòng ông cũng phải nịnh theo. Là người tự ti, ông cần có chút ít tưởng tượng, lâu ngày di căn thành bệnh, bệnh nảy sinh nhiều hơn. Do trước kia, có lần ông vô ý té xuống sông, ông hoảng quá, ông bèn tưởng... mình biết bơi. Ông quạt quạt tay, và đạp đạp chân, nhờ vậy mà ông nổi lên, la làng, có người nhảy xuống cứu kịp, thoát hiểm.

Hình như đó là phép lợi thế. Về sau bệnh nghề nghiệp, của quan Ngự Y là tưởng tượng. Thử hỏi phòng mạch trong cung đơn sơ, không nhiều... tưởng tượng thì làm sao Ngự Y chẩn đoán bệnh, nhìn thấy trong Tâm Can Tì Phế Thận của người ta cho được. Vua chắc lưỡi: lúc thi tuyển, nghe ông nầy nói chuyện rễ lá và trái cây chữa được nhiều thứ bệnh, nan у lẫn mãn tính. Vua phải chọn ông làm Ngự Y thôi, coi vậy mà có tật có tài. Hay nhất vẫn là chứa bệnh nhức răng, bằng cách ngậm cây ngãi cứu.

- Nhiều tưởng tượng cũng có lợi. Khi làm những công việc quá khó khăn.

Nhà vua biết quan Ngự Y đang lo, vì vậy mà hôm qua, ông ta kể câu chuyện Con Chó Trả Nợ khác hơn XêRêNát kể. Xê kể vô tư hơn quan Ngự Y trầm cảm, ông ta kể xách mé, do đang có phần giận Vua, ông lo, ông nghĩ mình sẽ bị Vua cho ra khỏi cung. Kỳ lạ cho cái ông quan nầy, ông sợ, nếu có “người thiếu nợ” nào đó nhờ Vua... giúp. Như chuyện ông Cá Ngựa Biển, Vua sẽ cho không quan Ngự Y để người ta đem ông ra bán ở chợ phiên. Quan Ngự Y điển hình cho dạng người luôn gây áp lực với mình. Cái mặt ông lúc nào cũng nhăn nhăn.

Đêm tới, lâu nay thức nghe kể chuyện mệt nghỉ, nay Vua ngủ say, nàng XêRêNát cũng ngủ say dưới chân Vua, tiếng hai người thở nhịp nhàng như nhạc giao hưởng. Thỉnh thoảng có lời nói mớ của nàng Xê đệm vô, nghe cũng ngồ ngộ.

Nhà Vua nằm mơ, thấy mình mua con chó Đốm giùm “người thiếu nợ” nào đó. Trong mơ ngài cười thành tiếng. Nàng Xê nghe tiếng Vua cười ngẩng đầu lên nhìn, nàng mỉm cười - Vua nằm mơ thấy mình làm được việc tốt, ngài rất vui - Không sai Nhà Vua nhân từ không hề đem cho ai ông quan Ngự Y - người “bạn già” của mình - người kể chuyện mới nhiều chứ lạ, ngẫu hứng, ngộ nghĩnh dễ thương.

Nhà Vua yên tâm, quan Ngự Y ăn nói còn tốt chán. Khổ cái là ông đi đứng chậm chạp khó khăn - phải tặng ông ấy một “chiếc xe” để nó chở ông, chạy lon ton đây đó, ông đỡ mỏi chân. Một hôm, Nhà Vua nói với quan Ngự Y, tuy không rõ lắm, về chuyện “chiếc xe”. Ông già như em bé, người ta mới có ý định thôi, mà ông đã ngóng chờ muốn sái cổ.

Song ông thông minh, biết Vua nói hài hước cho vui. Thực ra “chiếc xe” chính là con lừa, chạy lon ton là nó chớ ai, cỡi lừa thì quan Ngự Y rất thích. Thích hơn cỡi ngựa, vì ông có vấn đề về chiều cao, có chớ chẳng phải không, nhưng khiêm tốn. Ông có thể mua con lừa, nhưng Vua tặng thì là một vinh dự. Quan Ngự Y chờ lâu quá... giận.

Vua đâu có biết ông “bạn già” đang giận mình, đang tủi thân. Nhà Vua định sáng mai cùng với quan

Ngự Y đi chợ phiên mua con lừa. Nhưng chính chuyện đó mới làm cho quan Ngự Y khiếp sợ. Chợ phiên cứ ám ảnh ông già, vô lý cho cái ông lão nầy. Ông không tin ai, luôn nghĩ mình bị... lừa.

Nhưng... may cho ông, đó là theo ông nghĩ. Nhà Vua đổi ý, sáng lại không đi, quan Ngự Y khấp khởi mừng. Nhà Vua cũng quên luôn chuyện mua con lừa. Quan Ngự Y lại tủi thân. Như mỗi buổi sáng, những con chim thiên di đậu đầy trên các mái vòm cung điện, trò chuyện. Lá và trái Pi Căn rơi kín sân, mọi người thường gặp nhau ở quán trà cũng trò chuyện nọ kia. Quan Ngự Y không khác, ông cũng thích bù khú kể chuyện cho Vua và nàng Xê nghe... để khỏi đi chẩn mạch cho ai. Nhà Vua hỏi:

- Hôm nay, nhà ngươi kể chuyện gì?

Quan Ngự Y nói ngay, rất tự tin:

- Thưa Bệ hạ thần sẽ kể chuyện Người Thổi Kèn Pi Căn.

Hàm râu của Vua lạnh. Không phải lúc nào râu của Vua cũng lạnh. Mà lạ thay, râu lạnh ngài lại hay quên, có lẽ vì mãi nghĩ chuyện râu. Hôm nay ngài nhơ nhớ hôm nào đó, đã nói tặng ai một món quà, ngài vỗ trán - “À, ta muốn tặng một con lừa cho quan Ngự Y”. Ngài nói:

- Ta nghe nói quan Ngự Y thích có một con sáo.

- Dạ, thần thấp người, lại đi đây đó nhiều. Thần thích...

- Thì ta tặng nhà ngươi con sáo, đã lột lưỡi biết nói. Đi đường xa đây đó, líu lo cho có bạn.

- Thần sẽ lội bộ, tay cầm cái lồng chim sáo.

Quan Ngự Y cố ý nói tới chuyện đi bộ, để Vua nhớ rằng ngài muốn tặng ông con lừa. Nhưng Nhà Vua đang nghĩ là nên may cái bọc râu màu gì. Ngài lại hỏi chuyện đã hỏi rồi:

- Hôm nay quan Ngự Y kể chuyện gì?

- Dạ... Người Thổi Kèn Pi Căn ạ.

- Kèn Pi Căn? Nghe lạ!

Quan Ngự Y thấy rằng, không nên nhắc chuyện con lừa nữa. Ông nghĩ, cái tựa chuyện sắp kể đã gây chú ý, ông lại tiếp tục tự tin:

- Thưa, là rất lạ.

Vua quan tâm tới chuyện khác hơn:

- Nầy bạn già.

Quan Ngự Y hơi bớt tự tin, chuyện giận ‘‘bạn mình” nôn nao trong bụng.

- Thưa Bệ hạ.

- Đêm rồi nhà người ngủ ngon chứ? Không trầm cảm lo lắng chứ?

Cứ tưởng là Vua không thích chuyện kèn Pi Căn. Hóa ra không phải, quan Ngự Y nhẹ hẳn người:

- Thưa, không ạ!

Vua lại hỏi:

- Không là không gì?

Ngự Y lại lo, ông già đáp khá lúng túng:

- Không trầm cảm ạ. Không ngủ được ạ.

Nhưng Vua hài lòng, ngài cười dễ thương:

- Vậy là tốt, ta mừng cho ngươi. Ngươi vui là ta vui.

Đôi khi người ta nghe không kịp lời của ai đó. Hay đang nghe lại nhớ chuyện khác. Nhà Vua nhìn quan Ngự Y một chút. Vua có tật như vậy, cũng thường thấy trong các buổi lâm triều. Ấy là mỗi khi có điều khó hiểu, dù là chuyện khó hiểu nhỏ. Như đã nói, nhà Vua là ông già, mà già rồi thì là em bé ngây thơ, thích đồ chơi. Lại có chuyện khó, Vua hỏi:

- Ta muốn có một cây kèn Pi Căn.

Vua muốn là phải có, nếu không thì khó lòng. Khổ quá, kèn Pi Căn đâu có thật, nó mới chỉ là tựa một câu chuyện chưa kể. Ngự Y né:

- Thưa Đức Vua, khi nghe xong câu chuyện, Ngài sẽ thích, rồi... tự làm cho mình nhiều cây kèn như vậy. Trong vườn nhà có nhiều cây và trái Pi Căn.

May quá, Nhà Vua gật đầu. Chuyện nầy nằm ngoài

Hợp đồng mới. Quan Ngự Y có hậu ý, sau nầy chính Vua sẽ là người kể chuyện cho nàng Xê và cả ông nghe - ý nghĩ phạm thượng của quan Ngự Y chưa hiện lên đôi mắt của ông. Nhà Vua khó thể bắt gặp.

Ngày hôm sau, cả ba người ngồi bên nhau thân thiết. Một ngày lạnh, lại có một ngày có mặt trời. Con suối nước trong như dòng thủy tinh ở trước mắt. Nàng Xê ngồi giữa hai ông già, hai bàn chân đẹp đong đưa dưới suối, mấy con cá nhỏ bơi quanh chân nàng. Vườn thượng uyển với những chú chim trên cành cây đầy trái Pi Căn, chim cũng im lắng ngóng nghe quan Ngự Y kể chuyện. Nàng Xê hỏi;

- Thưa quan Ngự Y. Chuyện... thổi kèn xảy ra ở đâu ạ?

Từ ý của nàng Xê, quan Ngự Y bắt đầu câu chuyện. Đã biết ông lão nầy nhiều tưởng tượng và dẻo miệng mà:

- Trong mơ, trong chuyện, nhưng ở đây. Trước kia là một khu rừng, có nhiều cây Pi Căn, đó là khi chưa có vườn thượng uyển nầy. Vật đổi sao dời mà, những kinh thành cũng vậy, ngày xưa có thể không có nhà, hay chỉ là một làng nhỏ.

Vua ngẫm nghĩ theo dòng chuyện của quan Ngự Y:

- Có lý, vì lúc đó ta chưa sinh ra. Đúng là có nhiều loại cây hay tảng đá sống một nơi, lâu hơn đời một người. Người thổi kèn nhà ngươi nói, cư ngụ ở đây, cũng hay hay.

Có bột mới gột nên hồ. Quan Ngự Y bắt được nhịp của câu chuyện, vì có Vua và nàng XêRêNát thêm ý qua các câu hỏi. Thật ra quan Ngự Y chưa hình dung chuyện Người Thổi Kèn. Ông chỉ mới nghĩ tới những trái Pi Căn mà những con sóc hay con khỉ rất thích nhai. Cách vào chuyện không khác thầy bói, thường nương theo các câu của người khác. Quan Ngự Y khởi đầu, câu cú khá dễ dãi, bình dân.

- Ngày đó có một người đàn ông nhỏ con, lắc xắc, hay quên, lại thất hứa, không biết thương người. Mỗi khi giận ai thì nói nầy hỏi kia rắc rối, như con nít hay đòi nầy đòi nọ. Kỳ cục là khi giận, hay không vừa lòng chuyện gì thì thường nhảy tưng tưng, la làng. Làm cha người ta, lúc nào như vậy thì giọng nói khét, mà râu cũng nóng như hơ. Có khi đang đi trên đường râu phát cháy, phải nhảy xuống sông xuống suối. Vì nóng tính cho nên người thường không dám tới gần... nói chuyện.

"Kể chuyện” chứ quan Ngự Y, Nhà Vua thầm nghĩ, ngài có cảm giác “người thổi kèn” mà “bạn già” của ngài đang kể me mé, là chính ngài. Có sao đâu, có thể tiền kiếp của Vua là cái ông Râu Nóng đó chăng.

Bây giờ thỉnh thoảng hàm râu của ngài cũng có khi nóng hơ, khi lạnh tanh ngứa ngáy. Chẳng biết quan Ngự Y biết những điều phức tạp, phiền toái về râu ria của Vua không. Quan Ngự Y chợt có linh cảm Vua đang nghĩ như vậy, ông hấp tấp kể lấy lòng...

- Dạ, dạ nhờ... trời thương người hiền, cho nên cũng có bù trừ. Ông Râu Nóng có tai nhạc, gọi sang hơn là thẩm âm. Ông không biết nốt nhạc nào nhưng huýt sáo ra nhạc hay, không thua các nhạc sĩ sáng tác. Suốt ngày ngồi ở không, bèn bìa rừng, nghe chim hót líu lo, ông cũng huýt sáo theo, réo rắc cũng không thua gì chim sáo - Con lừa của ông Râu Nóng, ngu như vậy mà nghe tiếng huýt sáo nó cũng khen - Thường là người có tài, thì có... tật hay giận.

Nhà Vua nghe nhắc con lừa, ngài hừ một tiếng. Quan Ngự Y kể khác hơn. Ông ta cố gắng cho lời nói thoát ra hình ảnh Vua, đang cứ nhập vào nhân vật trong câu chuyện mà chưa được. Ông chuyển qua chuyện khéo tay:

- Nhưng Râu Nóng không có tật gì lớn, ông còn khéo tay đẻo gọt các khúc gỗ Pi Căn, khoét ruột, đục lỗ làm những cái loa nhỏ, thành kèn sáo. Còn hơn là huýt sáo, ông thổi những cây kèn lạ nầy nghe trầm bổng du dương, bọn thú rừng thường tới nghe cho vui, nhiều nhất là những con sóc lanh chanh, những con khỉ láu táu, xộn xộn.

Nhà Vua nhớ ra:

- Khỉ à, mấy hôm nay ta thấy chúng kéo tới. Không phải nghe nhạc mà hái Pi Căn. Nhạc, ta cũng thích nhạc. Khéo tay thì không thích, mất công đẽo gọt mệt mỏi. Làm sao ta có cây kèn như ngươi nói.

Quan Ngự Y:

- Sẽ có, thưa Bệ hạ.

- Ta mong có sớm. Còn Râu Nóng thì sao?

- Râu Nóng lần hồi thấy mình bớt nóng tánh, nếu cứ thổi kèn và nghe nhạc. Nhạc cũng có thể làm cho con người đổi nóng thành nguội.

Nhà Vua vuốt râu:

- À, vậy thì tốt.

- Lạ hơn nữa, nhất là khi nào Râu Nóng làm được việc tốt, thì râu không cháy, lòng dạ thấy vui khác hơn trước kia. Vào mùa Đông, len dạ cọ xát phát ra tĩnh điện, hàm râu của Râu Nóng cũng có điện, phát sáng, ra tỉa lửa xanh, rất khó chịu. Nhưng mà càng tốt hơn... nếu cố gắng...

Nhà Vua cười:

- Giữ lời hứa. Nhà ngươi muốn nói như vậy?

- Dạ. Có uy tín, cho nên mọi người tin cậy thương mến. Lần hồi người ta không gọi ông ta là Râu Nóng nữa mà kêu là Râu Lạnh.

- Râu Lạnh.

- Râu Lạnh cất cái chòi gỗ trên một cây Pi Căn lớn, ở trên đó. Rồi...

Nhà Vua chờ quan Ngự Y kể tiếp, nhưng Vua có biết đâu ông nầy đang kẹt tuồng. Bỗng nhiên ông thầy thuốc nhìn trân trối nàng XêRêNát, ông ta “Rồi” một tiếng rõ lớn:

- Rồi... vào một đêm giá buốt, ông Râu Lạnh ngồi buồn buồn nhìn ra ngoài. Giữa lúc như vậy thường ước ao có chuyện gì đó, để thay đổi cảm giác, để mà bớt buồn.

- Thay đổi cảm giác

- Thưa phải. Hay thật, bất chợt ông Râu Lạnh bắt gặp cảm giác đó. Trên cành cây có một bóng người, ông ta bước ra. Ồ, một người con gái thật là đẹp ngồi trên cành cây ngoài cửa chòi gỗ của ông ta.

Nàng XêRêNát cười rúc rích, vì những con cá nhỏ làm "neo”, vẽ nhưng cái hình ngộ nghĩnh trên mấy móng chân của nàng. Bây giờ Xê mới lắng nghe quan Ngự Y nói về người đẹp trên cành cây Pi Căn.

- Giữa khuya con gái nhà ai lạc đường, sợ thú dữ phải leo lên cây trốn.

Vua lo cho XêRêNát vì nàng sợ thú dữ:

- Thú dữ à, những con thú gì vui vui được không.

Quan Ngự Y... đổi ngay:

- Không phải thú dữ, thần nhìn kỹ rồi.

Như là mình đang ngồi trên cây. Ông già trố mắt nhìn xuống:

- Lạ chưa, dưới kia đang là thú dữ bỗng nhiên thành... một bầy khỉ rừng nhộn nhịp. Chúng đang lạnh run, tay chân tái xanh như bị bịnh, song chúng vẫn còn những con mắt tròn láu táu vui vẻ. Thưa Bệ hạ, nếu như lúc trước thì khác. Râu Lạnh bây giờ là một người đàn ông thương người, tốt bụng.

- Như ta.

- Thưa, không bằng.

- Râu Lạnh hỏi cô gái: Nàng là con cái nhà ai mà dám leo lên cây trước nhà chòi của ta. Cô gái im lặng. Râu Lạnh lại hỏi: Nàng là ai? Bây giờ cô gái mới nói: Dạ thưa thiếp là con gái của quan... Ngự Y, thiếp theo cha đi chẩn bệnh cho người bệnh sốt ở làng bên.

Râu Nóng ngạc nhiên: Quan Ngự Y sao đi chẩn bệnh cho dân thường.

Cô gái ngập ngừng: Dạ lúc nầy phải làm thêm ạ.

- Cha nàng đâu?

Cô gái chỉ xuống đất, Râu Lạnh nhìn xuống thấy... con lừa.

Nhà Vua:

- Con lừa.

- Dạ đúng là nó, một con lừa đẹp, giống như người ta bán ngoài chợ.

- A. Nhưng sao trong chuyện của ngươi cứ nói tới con lừa.

- Theo thần thì chính quan Ngự Y với cô con gái cỡi lừa.

- Không đi bộ được sao?

- Thưa, không ạ, quan Ngự Y đi đứng chậm chạp, ông ta cần một con lừa ạ.

Bây giờ thì nhà Vua biết rằng cái ông già nầy nhắc khéo mình. Vua nói:

- Thông qua chuyện con lừa nhé.

Chẳng lẽ đường đường là một Nhà Vua mà phải hạ mình nhận rằng mình quên lời hứa với cái ông quan quèn kia. Vua hỏi sang chuyện khác:

- Cô gái nói gì?

Quan Ngự Y... giận trong bụng, kể tiếp:

- Cô gái nói: Cha của thiếp bị bọn... con khỉ đem đi đâu rồi. Bỏ lại con lừa kia kìa.

- Lại con lừa.

- Râu của ông Rầu Lạnh phát nóng vì giận.

Râu của Vua cũng nóng. Vua bị hút vào câu chuyện. Quan Ngự Y hào hứng kể:

- Râu Nóng la lớn: Bọn... con khỉ láu táu kia, cha con người ta đi chẩn bệnh, có gì mà bọn ngươi bắt người ta hử - Ông giận dữ leo xuống thang, với hàm râu cháy phừng phừng.

Nhà Vua hỏi:

- Theo ngươi thì râu ông ta lạnh rồi kia mà.

- Thưa trong trường hợp nầy thì không. Có thể điều chỉnh được. Nóng cũng tốt, bọn... con khỉ vốn sợ lửa, chúng hoảng vía cuốn chạy mất tăm. Một con khỉ coi bộ đàng hoàng... đang chạy, nó dừng lại run rẩy nhìn Râu Nóng.

Nhà Vua hỏi:

- Con khỉ đàng hoàng thì hình dáng nó như thế nào?

Quan Ngự Y không biết đường nào mà trả lời, ông ta gãi đầu, nói đại:

- Khỉ đàng hoàng cũng không khác con khỉ thường, giống người đàng hoàng... của mình vậy thôi. Khó biết lắm.

- Khó, sao ngươi biết nó đàng hoàng.

Quan Ngự Y rất dẻo miệng:

- Thưa Bệ hạ, thần nói “coi bộ” đàng hoàng.

- Coi bộ.

- Thưa phải, có điều hay là nó biết chấp tay chào, lạy ông Râu Lạnh, nó muốn nói gì đó, nhưng không nói kịp cho nên cong đuôi chạy theo đàn... con khỉ không đàng hoàng kia. Râu Lạnh nhìn lại cô gái, ông ta chạnh lòng. Gió rừng khắc nghiệt, lạnh băng, thân gái giữa đêm hôm như vầy ai mà đành đoạn không đưa tay cứu giúp. Nhưng trong thiên hạ có câu: nam nữ thụ thụ bất thân, tuy rằng không có ai ở chốn nầy, nhưng nàng kia không thể vào... chòi. Lửa gần rơm không trèm cũng trụi. Với lại người đàn ông đàng hoàng, có vẻ tốt bụng kia vẻ ngoài gây phản cảm, theo nàng thì ông ta có hàm râu... thấy ghê.

Nhà Vua:

- Râu chỉ là râu, thấy ghê hay không là chuyện khác.

- Thưa, không sai. Râu Lạnh biết tình cảnh nan giải của cô gái. Cô ấy nghĩ thế chớ còn râu thì vô thưởng vô phạt. Thần xin kể tiếp: Ông ta nhúng hàm râu bốc khói vào chậu nước lạnh nghe cái “xèo”, lau khô râu tóc, rồi ôm cái mền mở cửa bước ra ngoài

Vua cười:

- Ta cũng hay nhúng râu, mỗi khi hàm râu của ta nóng lên.

Nàng Xê cũng cười:

- Râu của Bệ hạ có khi phát sáng.

- Chuyện đó cũng thỉnh thoảng. À quên, Râu Lạnh đưa cái mền cho cô gái à?

Nàng Xê cũng thắc mắc không khác Vua. Quan Ngự Y nói:

- Không ạ. Râu Nóng có cách của mình. Ông ta nói với cô gái đang run lập cập rằng cô nên vào trong chòi cho ấm. Còn ông Râu, gọi bằng ông vì tốt râu, thiệt ra anh ta còn khá trẻ. Cô gái vào trong chòi, còn Râu Lạnh ngồi trên cành cây ngoài kia, đắp mền chờ sáng. Sáng, cô gái vẫn còn ngủ, thành ra Râu Lạnh không dám vô chòi. Trời sáng Râu Lạnh nhìn quanh thấy... con khỉ “coi bộ” đàng hoàng trở lại. Nó ngồi trên cành cây cạnh đó từ hồi nào. Nó khọt khẹt muốn nói gì đó. Con khỉ nói với Râu Lạnh.

Vua cả cười:

- Con khỉ nói? Quá đáng.

Quan Ngự Y cũng cười, còn nàng Xê thì tròn mắt:

- Lâu nay sao Xê không bao giờ nghĩ tới chuyện những con khỉ biết nói. Con nào cũng khọt khẹt thôi mà.

Quan Ngự Y:

- Nó biết nói chút ít. Con két, con sáo, con cưỡng nói được thì con khỉ cũng nói được.

Nàng Xê lại hỏi:

- Con khỉ nói gì?

Quan Ngự Y nói:

- Nói: Chào Râu Nóng. Bọn khỉ vẫn chưa biết Râu Nóng là trước kia, còn bây giờ là Râu Lạnh, với lại mới ngày hôm qua râu còn nóng cháy làm bọn chúng khiếp đảm. Con khỉ nói tiếp: Em biết anh lâu rồi mà không có dịp làm quen - Hai bên trò chuyện. Râu Lạnh vừa hỏi, vừa nói, vừa cười. Ngụ ý là qua con khỉ thật thà nầy tìm biết xem ông quan Ngự Y hiện ở đâu. Râu Lạnh dò hỏi: Không sao, trước lạ sau quen cũng được. Cho anh hỏi tại sao tụi em bắt ông quan Ngự Y mà không bắt con gái của ổng. Con khỉ nói tiếp:

- Đường qua bên làng khỉ khó khăn, chỉ cần đưa một người biết việc tới đó thôi, rất khẩn cấp. Con khỉ lạnh run, nói tiếp tiếng được tiếng không:

- Oan cho tụi em, coi vậy mà hông phải vậy. Không phải bắt mà mời. Làng khỉ của tụi em bên kia núi, đang bị bệnh sốt, khỉ cũng sốt giống người ta. Có lẽ là nhiều hơn vì khỉ ăn tạp trái và lá rừng, nhiều khi nhằm lá độc, khổ cái nữa là khỉ thì không khi nào rửa tay. Cho nên nghe nói có quan Ngự Y đi qua. Tụi em xúm “mời” ông về làng tụi em chẩn bệnh cho Vua khỉ và khỉ thường.

Vua đang thắc mắc, về bọn khỉ và ông Ngự Y, nhà Vua cười:

- Khỉ mà cũng có Vua, không biết Vua Khỉ ra sao?

Nhà Vua cũng dễ tính, không thắc mắc các chi tiết vô lý, ngẫm nghĩ tới đây ngài gật gù:

- À thì ra vậy. Không phải bắt mà mời.

Quan Ngự Y:

- Khi đó, cô gái đã thức, ngồi trong chòi lắng nghe Râu Lạnh và con khỉ nói chuyện. Dịp nầy, cô gái nhìn rõ Râu Lạnh hơn. Khi trước trong dân chúng có nói tới một người cục mịch, nóng tánh có biệt danh là Râu Nóng, không ai dám tới gần. Mà sao cái ông Râu Nóng nầy hiền hậu, cũng dễ coi, có gì đâu. Cô nghe con khỉ gọi:

- Cô gì ơi, quan Ngự Y qua bên kia làng chữa bệnh cho khỉ. Cha của cô tới nơi cũng bị nhiễm khuẩn đang sốt mê man, mời được ông cũng như không, mà làng khỉ thì không có con khỉ nào làm thầy thuốc, em đi tìm anh Râu Nóng - Anh không phải là thầy thuốc! - Râu Lạnh nói với con khỉ như vậy. Rồi nhìn vào trong chòi gỗ. Chỉ có một người duy nhất trong hoàn cảnh nầy cứu được quan Ngự Y, cứu Vua khỉ và bọn khỉ bị sốt bên kia núi.

- Đó là con gái của quan Ngự Y.

Vua nói như nhìn thấy được chuyện khó chính cho mình. Ngài thương quan Ngự Y cũng như muốn cứu bọn... con khỉ. Làng của bọn... con khỉ mắc gió bên kia núi. Muốn tới đó phải xuyên qua khu rừng âm u, một ngọn thác cao, dãy núi trùng điệp mây và sương mù. Hào hứng đấy chứ, và thật đúng dịp khi Vua muốn di hành mạo hiểm mà không muốn động tới chân tay. Như ngài nói ngài không thích đẽo gọt, khéo tay chi cho mệt. Ngài sẽ di hành qua bên kia núi tìm quan Ngự Y và cái làng khỉ khọn kia, di hành qua lời... kể của quan Ngự Y thiệt sự đang ngồi trước mặt Vua. “Ta nhớ rồi sau chuyện nầy ta sẽ mua tặng ông già một con lừa”.

Lạ thật, có sự trùng họp, dù thời gian khác nhau. Ông Vua là... Râu Nóng, hay là Râu Lạnh chi đó. Quan Ngự Y là... quan Ngự Y còn cô con gái có vẻ... như XêRêNát. Như vậy ai là con khỉ coi bộ đàng hoàng, và Vua khỉ, hình như đó là... quan Thừa Tướng. Mọi người như là diễn viên chuyên nghiệp. Hết đóng vai nầy tới vai kia. Chúng ta tiếp tục theo dõi câu chuyện của quan Ngự Y:

- Râu Lạnh và cô gái theo con khỉ đàng hoàng.

Nhà Vua nhắc quan Ngự Y:

- Coi bộ...

Thật vậy, con khỉ nào cũng lắc xắc, có con nào đàng hoàng đâu, cho nên dùng hai chữ “coi bộ” là chắc chắn. Quan Ngự Y nói lại:

- Coi bộ... đàng hoàng, đi qua bên kia núi. Không có gì vất vả lắm, hãy đừng nghĩ tới và quên những câu chuyện vất vả đi.

Nàng Xê gật đầu:

- Đúng là nên như vậy, dù cho qua bên kia núi không dễ.

Quan Ngự Y đồng ý với nàng Xê:

- Cho nên không kể chuyện vượt qua khu rừng rậm, thác nước, hay dãy núi sương mù làm gì, bởi nó đã trở thành thông thường. Và thật là bất ngờ, khi không có gì đáng kể thêm về bệnh sốt, hay làng khỉ, thì nổi cộm câu chuyện muốn nói nhất. Chính là chuyện của người thổi kèn Pi Căn.

- Người thổi kèn Pi Căn.

- Tức ông Râu Lạnh. Khi có một người bị tâm bệnh chẳng hạn, mà nghe đúng nhạc cũng có phần giảm. Sau đó tự cứu thì có thể khỏi hẳn. Người ta biết chửa bệnh bằng âm nhạc từ rất lâu rồi.

Nàng Xê nói:

- Có như vậy thật. Nhất là bệnh đau bao tử và tâm thần.

Nhà Vua:

- Bệnh tâm thần thôi, nghe nhạc thì vui, còn đau bao tử thì nghe nhạc không hết đau.

Quan Ngự Y:

- Mọi người tới nơi hóa ra là không có sốt gì ráo, bọn khỉ khọt bày chuyện cho vui, bởi làng khỉ nầy không vui, hầu hết những con khỉ cú rũ. Quan Ngự Y không cách nào làm cho chúng khỉ khọn như cũ. Và cuối cùng chính ông cũng ủ rũ theo. Con khỉ coi bộ đàng hoàng, lúc trước hay cùng với bọn... con khỉ kéo tới bìa rừng nghe Râu Lạnh thổi kèn Pi Căn, tỏ ra rất thông minh khi chạy đi tìm Râu Lạnh. Từ xa, nghe văng vẳng tiếng kèn nhộn nhịp. Bọn... con khỉ bỗng thức dậy háo hức. Khi vào tới trong làng thì mọi việc đã như ngày hội. Quan Ngự Y không việc gì phải lo, ông gặp lại cô con gái rượu của mình, tất nhiên là cám ơn chàng trai thật thà, tốt râu, tốt bụng. Râu Lạnh để lại một số kèn Pi Căn và nhiều túi trái Pi Căn khô cho làng khỉ. Các con khỉ nhai trái Pi Căn và thổi kèn vui nhộn. Vua khỉ, vì trong đàn khỉ có một con khỉ rất oai - Cùng với hàng trăm con khỉ thường tiễn quan Ngự Y, con gái của ông và Râu Lạnh tới chân núi.

Vua triết lý:

- Câu chuyện lộn ngược lại như bề trái của cái túi.

Vua nhìn quan Ngự Y một chút, như thường lệ khi gần kết thúc câu chuyện vào buổi chiều.

- Thầy thuốc giỏi, có khi là nhạc sĩ, nhạc công, hay chỉ là người thổi kèn... Pi Căn.

Con khỉ đàng hoàng nhất trong đám khỉ lộn xộn cũng theo Râu Lạnh ra khỏi làng khỉ. Qua bên kia núi vẫn còn nghe tiếng kèn vẳng lại vui nhộn. Quan Ngự Y đi chậm, cố ý cho Râu Lạnh và con gái của mình vượt qua. Cả hai thủ thỉ trò chuyện. Thỉnh thoảng ông nghe tiếng cô con gái cười, khi nàng nghe Râu Lạnh nói chuyện về những cây kèn. Anh thổi một cây kèn lạ, gọi là kèn lá, vì chỉ là một chiếc lá thôi cũng có nhạc.

Nhà Vua hài lòng, vì câu chuyện nhẹ nhàng, kết thúc vui gọn, có ý nghĩa. Ngài nói rất thân tình:

- Bạn già của ta. Ta muốn ban tặng cho người một món quà.

Quan Ngự Y đang nhìn những trái PI Căn rơi xuống đất:

- Thưa Bệ hạ, thần không dám.

Nhà Vua không muốn mất những giây phút vui, ngài hài hước:

- Không dám, lúc nào cũng không dám. Ngươi nghĩ ta tặng gì cho ngươi.

- Thưa, là... con lừa ạ.

- Tất nhiên là con lừa rồi.

Nhưng trong suy nghĩ của quan Ngự Y còn vướng chút hình ảnh của Râu Lạnh. Lúc ông kể tới đoạn chàng trai đi cùng cô con gái của vị thầy thuốc xuyên qua rừng. Lạ kỳ là lúc nầy ông nghĩ mình là Râu Lạnh, chớ không phải là Vua tuy ông đã luống tuổi. Ông nói vui:

- Nàng XêRêNát.

Nhà Vua cả cười:

- Quan Ngự Y nhiều tưởng tượng quá. Không tới như vậy đâu. Nhưng sáng mai vào cung ta sẽ tặng người món quà mà xưa nay ta chưa tặng ai. Nhớ, không nên có ông quan Ngân Khố “con” theo nghe nhé. Có lẽ đêm nay nhà ngươi không ngủ được, phải không nào? Vậy thì... chiều nay ta sẽ tặng nhà ngươi chuyện ta vừa hứa, chính ta kể. Nghe xong nhà ngươi có thể ngủ ngon.