← Quay lại trang sách

6. Lời nguyền phù thủy

Thừa Tướng đã ra về. Còn quan Ngự Y chuẩn bị bước. Ông ta giật mình... trước khi nghe tiếng Vua gọi. Vì hầu như ngày nào cũng vài vụ như vậy, quen tai quen việc.

- Quan Ngự Y!

Ông già lụm cụm thưa:

- Dạ, còn đứng đây, thần chưa... hồi cung.

Nhà Vua không nhìn ông ta:

- Biết rồi, có việc cho ngươi. Một con ruồi bay vô lỗ tai nàng Xê.

Chiều rồi phải về nấu com cho bà nhà thôi. Quan Ngự Y đùn đẩy:

- Thần nghĩ là nó sẽ phải bay ra. Nhiều người bị con ruồi, con muỗi, con bù mắt, bay vô lỗ tai rồi nó cũng phải bay ra.

Nàng Xê giải thích, một con gì bay vào tai người ta, cũng thông thường. Nhưng trở thành hiện tượng có một không hai như nàng thì mọi người cần biết thêm. Xê nói như sau:

- Nhưng con ruồi không cần bay ra. Vì thiếp nuôi nó trong lỗ tai.

Nhà Vua đang thiêm thiếp, bỗng mở to mắt. Nàng Xê, sau những ngày cạn chuyện, bây giờ nàng đã lấy lại phong độ rồi chăng. Tưởng tượng nổi không, ngay chính quan Ngự Y là vua tưởng tượng, cũng khó mà... tưởng tượng nổi chuyện nàng Xê nuôi con ruồi trong lỗ tai.

Xê nói:

- Nó là con ruồi Xê quen biết trước, không phải là con ruồi lạ mới quen. Nhà Vua nhớ không hồi năm trước ngài cho thần thiếp đi theo trong chuyến du hành của ngài ở vùng biển Cát Vàng không?

Những chuyện như vầy, hàm râu của nhà Vua bình thường, vì chẳng đáng quan tâm.

- Ta nhớ, nhưng có chuyện gì liên quan tới con ruồi.

Nàng Xê làm cho câu chuyện... ấm dần lên:

- Nó là con ruồi. Nhưng không phải chỉ là ruồi thôi đâu, nhìn xem.

Đúng lúc đó chính quan Ngự Y là người cho rằng, mình biết hết mọi sự trên đời, nhiều người khác cũng nghĩ vậy, ở đây có thể là các nhà Phù Thủy, nếu có mặt cũng phải há hốc ngạc nhiên. Cái gì vậy hỡi trời, từ trong lỗ tai bên trái của nàng Xê, bước ra một... con ruồi bé tí tẹo. Con ruồi bước qua đứng trong lòng bàn tay nàng. Xê giới thiệu:

- Người ruồi đây.

Có lẽ đây là một trong những trò ảo thuật của XêRêNát. Song Nhà Vua không biết mánh của trò nầy. Râu của Vua... ngứa ngáy, có lẽ vì ngạc nhiên, nó gây nên cám giác nhột nhạt lạ kỳ, như ruồi cắn, lần đầu tiên râu của Vua ngứa. Có con vi khuẩn nào bám râu ngài chăng? Phải may cho ngài cái túi bọc râu thôi. Nàng Xê nói thêm:

- Chẳng có gì phải giải thích, lúc đó “anh ấy” là con ruồi... hành khách duy nhất trên chuyến xe du hành vùng biển Cát Vàng với ngài.

Nhà vua cố nhớ:

- Anh ấy.

Xê nói tiếp:

- Thưa đúng là anh ấy đang ở đây. Thần biết rằng một con ruồi tầm thường, thì hơn cả những gì tầm thường nhất. Con ruồi làm cho người ta bực mình. Nhớ làm gì một con ruồi trong hàng triệu con ruồi giống nhau. Còn đây là “Người Ruồi”.

Không khác bộ phim Trộm Mắt Phật. “Người Ruồi” bây giờ đứng trong lòng bàn tay nàng Xê. Lúc đầu vua ngần ngại, ngài vốn sợ ruồi, sau đó ngài quen dần, ngài mang mục kính ngắm nghía "Người Ruồi”. Vui nhé, tuy vẫn còn hơi rợn rợn, rõ ràng qua mục kính "anh ấy” trông bảnh chọe, cánh màu ve chai, như mặc một cái áo gi lê, khá nhiều chân, mà hình như, chân nào cũng có mang giày vải, nhưng “anh ấy” không mặc quần.

Tuy nhiên phải nói một cách vừa phải "Người Ruồi” là do nàng Xê gọi con ruồi kỳ cào kia. Nhìn kỹ thì con ruồi có thể là như người ta trồng cây Bonsai. Có ai đó nghịch ngợm, nuôi ép con ruồi nên nó hơi giống... người. Như là rễ cây có hình thù khác thường, hay là khi người ta bỏ trái bầu trong cái ống, lớn lên thì nó không có eo, mà dài thuổng ra như trái bí. Nhà vua xác nhận:

- Thấy trước mắt rồi. Nhưng chuyện kể về “anh ấy” thì sao hả Xê?

Nàng Xê vào chuyện:

- Lời nguyền của phù thủy.

Nhà vua rất thích chuyện phù thủy:

- А khá lâu ta mới nghe lại chuyện về phù thủy.

Quan Ngự Y nhớ bà “Phù Thủy” của ông ở nhà. Không việc gì cần phải có ông thầy thước nầy ở đây nữa. Nhà vua đưa mắt, quan Ngự Y biết ý lùi ra cửa, quay mặt thẳng bước về nhà.

Trời về chiều, ngoài kia là khu vườn thượng uyển, vào giữa mùa thu lá rụng nhiều. Không gian huyền hoặc, có vẻ thích hợp cho những câu chuyện thần thoại. Xê kể rất cổ điển:

- Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua trẻ vui tính, ngài rất tinh nghịch, tìm học được nhiều phép thuật. Vua có thể biến thành người khác, nhiều khi là một cô gái đẹp. Khiến cho các chàng trai còn phải si mê. Phép thuật của vua ngang bằng hay trội hơn các phù thủy thật. Mỗi năm ngài quy tụ nhiều nhà phù thủy tới lâu đài của ngài, mở hội tranh tài cho vui.

Dịp nầy, một bà phù thủy thưa:

- Phép thuật của nhà vua hơn hẳn chúng thần. Các nhà phù thủy đều nói như thế. Không phải xu nịnh vua mà đó là sự thật. Nghe nói, thậm chí trong đêm, vua còn úm ba la cho Hoàng hậu... bay đi ngủ chỗ khác, nếu như ngài muốn.

Một hôm, cũng trong cuộc thi tài, có ông phù thủy già khằn khú đế "hô biến” ông ta thành con cào cào. Con cào cào các cớ hỏi vua:

- Ngài có thể biến thành con ruồi được không?

Nhà Vua nhăn mặt:

- Ruồi à, ta chúa ghét lũ ruồi vô tích sự. Ta biến thành nó làm gì. Như mọi người biết ta thích biến thành các cô gái thơm tho, vui hơn.

Nhà vua liền biến thành một cô gái “tuyệt đẹp". Một cô gái có ngực to mông nở, nhưng hàm râu không khác nhà vua, cô gái có giọng nói khàn khàn:

- Ruồi thì ta không thích chút nào, phiền lắm.

Con cào cào hỏi cô gái:

- Vậy thì ngài có thể làm cho chúng biến mất, không còn con nào được không?

Nhà vua biến cô gái trở lại là ngài, nhưng ngài lại quên lấy lại hàm râu.

- Khó đấy.

Ngài sờ cằm, ngài không có râu, trông trẻ ra. Mọi người đều biết, ruồi muỗi chẳng ai thích, phép thuật nào làm chúng biến mất thì hay quá. Nhưng xưa nay chưa thấy ai làm được. Nhiều nhất là chỉ đập từng... em một, rồi do trứng ruồi, các con ruồi khác lại xuất hiện. Chuyện nhỏ vậy mà đứng là phiền, lũ ruồi gây ô nhiễm là thế, phiền phức là vậy mà hàng triệu năm ruồi vẫn đầy.

Không nói đâu xa, ngay trong Hoàng cung cũng có ruồi. Phải tuyển người đuổi ruồi, người làm việc nầy, không cần phải có bằng cấp, chỉ mong là không ngáp, vì ngáp trước mặt vua là phạm thượng. Ban chấm thi bàn nhau - Đầu tiên là thi không ngáp - ngày đầu tuyển chọn có hàng trăm người tới xin thi.

Ngáp cũng hay lây, người bên cạnh nhìn người kia ngáp, thế là hàng loạt thí sinh cũng ngáp theo. Cho nên khi vào vòng chung kết chỉ còn hai người: Một người có tật không ngáp, nhưng - không - và - có liền nhau, ai dám cam đoan và biết lúc nào anh ta không ngáp, và lúc nào anh ta ngáp. Do vậy mà ban chấm thi chọn người thứ hai, chắc ăn hơn: Anh ta là một người từ khi sinh ra cho tới lớn, hoàn toàn không biết ngáp là gì, kể cả hành động và ý nghĩa của nó.

Chính ra câu chuyện tế nhị. Ví dụ như nhà vua đang nói chuyện quan trọng chẳng hạn, thấy có người đứng cạnh ngáp, ngài... ngáp theo thì còn gì là thể diện. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ. Lại nói về cuộc thi không ngáp, sau ngày đầu chọn được một. Thí sinh nầy còn phải thi chuyện khác, thi đứng lâu, có mỏi chân cũng phải đứng, thi phải nhẫn nại, thi không cằn nhằn, thi gương mặt lúc nào cũng vui tươi, hớn hở: Bởi công việc khá buồn chán là suốt ngày đứng quạt phe phẩy đuổi ruồi cho vua. Khổ là cho tới nay trong cung cũng muốn tuyển thêm một người, để thay phiên. Nhưng tìm đâu ra một người nào nữa không biết ngáp là gì. Thành ra duy nhất có một trự.

Cho tới khi có cuộc thi tài Phù Thủy, thì thật là hậu đậu, nghe chưa rõ chuyện, các nhà Phù Thủy đã vội kề tai nói nhỏ với nhau rằng:

- Dịp thi tài đây rồi - Phải nói là khung cảnh xôm tụ, trang trọng. Mọi người có mặt trong Lâu Đài chăm chú nhìn quan “Đuổi Ruồi” đứng sau lưng nhà vua. Trong hàng trăm Phù Thủy nhiều nơi tới dự, có một bà già Phù Thủy gọi là “Núi” quay sang nói với ông Phù Thủy già khằn:

- Quan "Đuổi Ruồi” nghe lạ tai.

Vì bà ta là Phù Thủy cho nên khi nói “lạ tai”, một trong hai lỗ tai bà ta bỗng nhiên phình to, trông rất lạ. Và mọi người chăm chú nhìn người đàn ông to lớn, có vẻ thật thà, trang phục nghiêm chỉnh, đội mão hình con ruồi, tay cầm chiếc quạt lông công. Mỗi lần quạt cái chuông nhỏ đeo nơi cổ tay rung nghe leng keng. Cái chuông nhầm vào việc kiểm soát, xem anh ta có ngủ gục hay không. Vì ngủ gục thì không quạt, không quạt, thì chuông không... leng keng. Vua hỏi quan “Đuổi Ruồi”:

- Nhà người định đứng đuổi ruồi suốt đời sao?

Vị quan khiêm tốn nầy thưa:

- Dạ, thưa phải.

- Thưa phải, là thế nào.

- Thưa, vì thần chỉ biết đuổi ruồi thôi ạ. Còn ruồi, thì thần có việc làm ổn định...

Các nhà Phù Thủy vỗ tay nhiệt liệt, không khí vui nhộn hẳn lên. Ai nói Phù Thủy không hài hước. Ông Phù Thủy già khàn có mũi con két quay sang nói với bà “Núi”:

- Đây là một người an phận thủ thường. Không tham vọng, không là đối thủ của ai, tốt thôi.

Bà “Núi” lại nói:

- Nghe lạ tai.

Lần nầy thì tai còn lại của bà phình to. Nhưng với vị vua trẻ hiếu động thì khác, tai không phình, râu cũng bình thường. Ngài ngao ngán nhìn ông “Đuổi Ruồi” thở dài, cũng không biết làm sao mà la rầy vì ông ta nói đúng. Nhưng nếu để ý một chút, ông ta càng... đuổi thì các con ruồi bâu vào càng nhiều. Hình như cây quạt của ông ta có vấn đề. Hay là cái ông nầy cũng là Phù Thủy giả danh vào cung thi tài.

Nhà vua muốn mở cuộc thi tài - Làm cho ruồi biến mất - Các phù thủy thì sao, các quan trong triều thì sao, vẫn không ai biết cách nào cho lũ ruồi biến mất. Chính vua làm biến mất nhiều thứ mà ruồi thì chưa. Sau nhiều ngày phân vân tìm đọc các sách phù thủy, không thấy sách nào viết về... phép thuật như vậy. Cho tới khi vua hỏi quan trông coi kho sách cổ, ông nầy chợt nhớ còn duy nhất một cuốn “sách”. Hình khắc lên các thanh tre cũ kỹ có thể nói chuyện về những con ruồi, nếu như ông nhớ không lầm. Cuốn sách hôi hám lạ kỳ, khi ai nhìn nó thì các thanh tre tự mở, nhà vua thấy trong sách toàn là... ruồi. Vua hỏi vị quan sách cổ:

- Sách ruồi viết gì?

- Thưa. Không viết gì, chỉ vẽ toàn là hình những con ruồi thời tiền sử.

Vua nhìn:

- Thì ra vậy!

Các thanh tre mở ra. Nhà Vua nhìn hình vẽ con ruồi đầu tiên trên trái đất. Nó không giống con ruồi ngày nay. Con vi khuẩn cũ lờn thuốc biến thành vi khuẩn khác. Thì ra ruồi có mặt trên trái đất cũng đủ lâu như vi khuẩn. Chúng là những con vi khuẩn biết bay chăng, những con chim thiên di thường mang theo vi khuẩn. Những bầy ruồi cũng thế, nó mang mầm bệnh đi khắp thế gian.

- Làm cách nào cho chúng biến mất.

- Khó chứ không dễ!

Nhà vua cho người đi khắp ncri, tìm các nhà Phù Thủy giỏi nhất. Ai làm cho lũ ruồi biến mất sẽ được phong chức lớn. Lập tức hàng trăm nhà Phù Thủy xin vào yết kiến vua, trong số cũng có người thường, giả danh. Để chứng tỏ tài năng một nhà Phù Thủy chộp ngay một con ruồi đang bay:

- Hô biến.

Ông Phù Thủy làm phép thuật rồi hô lớn. Nếu con ruồi biến mất thì những con ruồi khác khó lòng mà còn. Thế nhưng khi mở lòng bàn tay ra, trong đó bay ra... hai con ruồi, chúng biến thành... ba con, bốn con và... một bầy. Bầy ruồi thành những bầy khác bay đen cả bầu trời.

Nàng XêRêNát không nhịn được cười, dù cho câu chuyện do chính nàng kể. Không còn giới hạn đâu là chuyện kể và đâu là chuyện đời. Trong Hoàng cung vui nhộn hẳn vì câu chuyện của nàng Xê. Nó có yếu tố hài hước hơn là do nàng nghi, đều đó làm cho Nhà Vua hài lòng. Hợp đồng cũ lại tái ký với nàng Xê, còn quan Ngự Y thì chỉ ngồi nghe, nếu như ông có mặt. Nhiều khi các tác giả khuyết danh truyền khẩu những câu chuyện đơn giản vui đùa, nhưng qua nhiều cách kể, lần hồi... khó hiểu hơn. Nàng Xê thì trái lại. Mặc dù quan “Đuổi Ruồi” vẫn đứng quạt, vài con ruồi vẫn cứ bu vào Vua:

- Nhưng có ai làm biến mất những con ruồi hay không?

- Có ạ.

- Kể tiếp nhé!

Nàng XêRêNát tiếp tục câu chuyện:

- Chính nhà vua trẻ phải ra tay, ngài là phù thủy giỏi nhất mà. Ngài ban lệnh mỗi người, một ngày, phải giao nộp ít nhất một trăm... mốt con ruồi. Nhưng nó lại sinh ra, ngày nào cũng giao và ngày nào chúng cũng sinh ra. Phải làm cho chúng biến mất kia mà. Cách nào làm cho một con ruồi biến mất, sau đó sẽ làm cho nhiều con biến mất, không phải chỉ bắt ruồi.

- Như vậy là thần không có việc làm à.

Quan “Đuổi Ruồi” than. Lạ thay chính ông ta kể duy nhất câu kết của câu chuyện:

- Lời nguyền của nhà vua trẻ, là lời hứa quyết liệt của phù thủy: Ta sẽ làm cho những con ruồi biến mất. nếu không chính ta sẽ thành... con ruồi.

“Người Ruồi” đang đứng trong lòng bàn tay của XêRêNát chính là nhà vua phù thủy. Mọi người nhìn chăm chú “anh ấy”. Con ruồi mà nàng Xê nói là đang nuôi trong lỗ tai của nàng. “Người Ruồi” cúi chào... rồi cất cánh bay theo những con ruồi khác. Lại là một trò ảo thuật của nàng Xê. Ruồi là một trong những điều phiền toái khó chịu nhất cho con người. “Phù thủy” cũng phải chịu thua. Quan “Đuổi Ruồi” lâu nay chỉ biết đuổi ruồi, ai mà ngờ ông quan nhỏ nầy biết kể chuyện dù là chỉ một câu ở đoạn kết. Vua nghĩ có lẽ “Lời Nguyền” ảnh hưởng tới công việc củа ông ta. Cho nên ông cương quyết bảo vệ những con ruồi, khẳng định nó sẽ không biến mất - Cái quạt “kiếm cơm” của ông ta càng đuổi thì ruồi càng bâu nhiều - Đêm đó Vua ngủ say, cho tới khi mặt trời lên cao Vua vẫn chưa thức: Hay là để cho quan “Đuổi Ruồi” kể tiếp vài chuyện xem sao, không chắc là hay nhưng lạ thì có thể.