← Quay lại trang sách

8. Giọt nước kể chuyện

Nhà Vua khoái chí, Quan “Đuổi Ruồi” kể chuyện gần đúng như ngài nghĩ - Hay thì chưa chắc là hay, nhưng lạ, lạ nhất là ở phần kết thúc, hoá kỳ kỳ - Ông quan nầy vui thật “ngài” lại là con trai của hai vợ chồng người bán cua - lớn lên sao hơi... khờ khờ - Nhà Vua nhìn quan “Đuổi Ruồi” không nhịn được cười. Tay nầy hài hước ngầm, khá thâm thúy, nhưng bây giờ thì cạy miệng, ông ta cũng không kể tiếp, không khờ như ông ta than, khôn thật. Vua lại cười, ngài biết rõ ông quan nhỏ nghĩ gì. Ông nầy biết chỗ dừng lại, khi câu chuyện vừa đủ. Tâm trạng của ông ta lúc nầy là phấn khởi, thở phào vì đã làm xong việc Vua muốn, mà may mắn lại hoàn hảo. Ông ta mừng rơn, dại gì kể tiếp, rủi không hay Vua la thì khổ. Nàng Xê về quê thăm mẹ, nhà Vua buồn buồn, ngài đã quen việc hàng ngày, là phải có ai đó kể chuyện cho mình nghe. Hai ông già kia thì chờ họ tìm được chuyện mới. Nhà Vua nói:

- Hay là đi tìm những tay kể chuyện thuê.

Người kể chuyện thuê - Họ thường là những ông bà già, con cháu không nuôi, lang thang đi làm người ở, kể chuyện đời xưa, hát ru em. Vào mùa Đông hay có người kể chuyện thuê lang thang dưới đường, lắc chuông tìm người muốn nghe chuyện. Mùa Đông râu nhà Vua phải có cái bao cho ấm, lại khó vuốt, buồn. Mùa Đông lạnh toát, không cần có phép thuật ruồi cũng bay đi đâu đó trốn lạnh. Quan “Đuổi Ruồi" không quạt mà chăm chú đốt lò sưởi. Ông ta cũng, buồn, vì không được làm cái việc quen thuộc là... quạt. Mùa Đông lạnh khủng khiếp, lạnh thấu xương, thân thể tỏa nhiệt có tích điện. Những suy nghĩ trong vỏ não người nầy, lạ thay có thể truyền qua các bộ não người khác. Quan “Đuổi Ruồi” đang ngồi bỗng nhiên đứng lên:

- Thưa Bệ hạ, lạ thật. Có tiếng chuông dưới đường.

Nhà Vua nằm trên giường phủ chăn. Ngài ngồi dậy reo lên.

- Ta đang mơ nghe tiếng chuông. Có thật à, gọi lên ngay.

Tiếng chuông leng keng dưới đường, trong tiếng mưa rào lên mái ngói, vì sao tiếng leng keng đó, lại tới ngay lúc có người... nghĩ về nó. Vua và vị quan nhỏ của mình cùng một tâm trạng. Muốn nghe tiếng nói của người khác. Tiếng chuông sau cửa, rồi có một bà già bước vào. Lạ là, không thấy bà cầm theo cái chuông, như những người kể chuyện kia. Nói sao cho đúng, bà già trông như giọt nước, hay là làm cho người ta nghĩ đến... giọt nước, hình như... không phải người kể dạo thông thường như Vua nghĩ. Bà già nói:

- Thưa, ngài cần người hát ru trẻ, nấu ăn, hay giặt giũ.

Vua nói:

- Ta muốn nghe kể chuyện.

Bà già cau có:

- Kể chuyện. Thì không giữ trẻ, không giặt giũ nhé. Ta không phải những người đó.

Nghe vậy quan “Đuổi Ruồi” hốt hoảng nói:

- Vua... đó bà già.

Bà già vẫn lạnh băng:

- Vua thì Vua, còn ta là “giọt nước” không hơn à. Kể một chuyện thôi, nếu muốn nghe thêm thì hôm khác. Già không rảnh, mà nghe ít thì mới muốn nghe thêm.

Bà “giọt nước” dịu giọng:

- Ta chỉ xin ngồi nhờ và hút thuốc. Ta cũng cần người hiểu được chuyện ta nói thôi.

Lò sưởi đã cháy bừng ngọn lửa ấm. Bà “giọt nước” ngồi gần lửa vẫn chưa tan ra, trái lại bà còn châm điếu thuốc lá to đùng, phà khói qua cái miệng móm không còn cái răng nào, Một “giọt nước” biết kể chuyện, hay đấy. Bà già vô đề:

- Khói vẫn luôn bay lên trời, có khi tận các vì sao.

Bà già “giọt nước” vào chuyện:

- Ta kể về mưa và những giọt nước. Mùa Đông nơi ngài và ta, có ông kia nữa chứ, hiện đang sống vẫn có những trận mưa lớn, nếu có gió thì giọt mưa thành đá.

“Giọt nước” chỉ vào mình:

- Ta là một trong hàng triệu giọt mưa phiêu bạt khắp thế gian. Một ngày ta bay lạc, một đàn chim có khi một con bay lạc chứ. Chỉ mỗi một mình ta từ trên cao rơi xuống nơi... không có mưa. Nơi nầy mưa là kỷ niệm, người già nhất có khi chỉ kể lại, như chuyện cổ tích, còn trẻ nhỏ ở đây chưa bao giờ thấy một giọt mưa. Lúc đó ta lại nằm đúng trên lá khoai, họ kéo tới nhìn ta, nói với nhau nhiều chuyện buồn cười. Ha ha, ta là giọt nước mà những người đó kêu ta bằng... con sâu.

- Lúc đó hình dáng bà như thế nào.

Không hẳn là bà già biến thành giọt nước. Song có chuyện khác, cũng gây ngạc nhiên không kém.

Bà úp hai bàn tay lại, rồi xòe một bàn tay lật ngửa, trên đó có một giọt nước long lanh tựa như thủy ngân, nhưng trong suốt.

- Ta như vầy mà... ha ha họ nói là con sâu. Ấy, đừng chớ... đừng chớ.

Giọt nước trên bàn tay bà già lăn đi. Bà khẽ nháy mắt với Nhà Vua, nghiêng lòng bàn tay của bà... sang giọt nước nhỏ qua bàn tay Nhà Vua. Nhiều trò hay, bà ‘‘giọt nước” là một tài năng tạp kỹ. Nhà Vua nhìn giọt nước, rồi tự dưng có điều nghĩ ngợi. Ngài khó hiểu nổi con người sống cách nào khi không có nước. Ngài nói:

- Chuyện khó đây rồi.

Bà già đoán ra ngay nỗi khổ tâm của Nhà Vua:

- Xin Nhà Vua an tâm.

- Khó mà an tâm khi không có mưa, không có nước.

- Ngày xửa ngày xưa cũng có một lúc không có nước. Trước đó thì nước tràn đầy, nhưng con người không cẩn thận giữ nó. Giọt nước rất khó giữ trong lòng bàn tay.

- Khó mà cẩn thận khi giữ một điều gì đó không phải của mình.

- Nhà Vua cẩn thận, đừng để rơi giọt nước xuống đất. Bây giờ ta kể về những ngày đó nhé. Nhà Vua muốn nghe ngày nào trước.

- Thưa bà những ngày nào?

- Những ngày sung sướng. Hay những ngày cực khổ.

Nhà Vua chưa bao giờ nghe ai kể như vậy, cả quan “Đuổi Ruồi” cũng thế. Cả hai cứ nhìn “giọt nước”. Ô, hay là bà già kể chuyện bình thường kiếm cơm, là nhà quỷ thuật lang thang, nói mình là “giọt nước” cho thêm phần thi vị. Khó thay, bà già lại không có vẻ giả danh, nói làm sao bây giờ, nhìn bà người ta cứ nghĩ bà là giọt nước mong manh, dễ vỡ làm sao. Giọt nước già cũng cộc tánh, song thỉnh thoảng dịu lại, hiền hậu, duy chỉ có việc hút thuốc là phiền.

- Ngày đó người ta sống không lo. Chỉ nói về nước thôi thì ngoài biển ra, còn có sông hồ, suối nguồn, băng tuyết, và những thác nước, quan trọng nhất suýt chút quên là nước mưa, ta là một trong không biết bao nhiêu là giọt mưa, ta có mặt ngay từ lúc đó, chuyện gì ta cũng biết. Nước làm xanh rừng cây mảnh ruộng, ai ai cũng no bụng. Khổ, cái gì người ta không cực nhọc tự mình làm ra thì lại coi thường. Nước không do con người làm ra mà bởi thiên nhiên. Ai cũng xài hoang phí, nước từ trên trời rơi xuống. Có ai nghĩ một ngày nào đó trời không mưa, và do vậy các nguồn nước sẽ cạn kiệt.

Nhà Vua vẫn còn ý riêng:

- Có thể!

Khói thuốc của bà “giọt nước” lãng du, tò mò nhìn ngắm mọi vật trong phòng Vua.

- Khói vẫn luôn bay lên trời. Có khi tận các vì sao. Còn mưa thì xuống đất. Chính do trời mưa mà nơi con người sống có nước. Nhưng người ta đã không cẩn thận một lần rồi. Bây giờ người ta vẫn cứ không cẩn thận. Ấy đừng Nhà Vua đừng làm rơi giọt nước!

Bà già nhanh tay hứng giọt nước từ lòng bàn tay Vua. Giọt nước ngấm vào lòng bàn tay bà và biến mất. Nhà Vua lơ đãng quá, có lẽ lần hồi câu chuyện sẽ làm cho ngài chú ý hơn. “Giọt nước” tiếp tục kể:

- Ngài có nghĩ rằng, tới một ngày nào đó, con người tìm một giọt nước cũng không ra. Đã có một lúc như thế, đó là câu chuyện thứ hai. Sa mạc kéo dài ra lấn chiếm những thành phố, dinh thự, chỗ nào cũng khô cằn. Không nói thì ngài cũng biết sống khổ như thế nào rồi. Nhưng con người thật là tuyệt vời, không phải tất cả mà chỉ một vài nhóm người. Và nơi mà ta bay lạc rơi xuống, nằm trên lá khoai, là nơi những người đó. Những người sống sót tìm về một nơi, không biết gì về giọt nước.

Quan “Đuổi Ruồi”:

- Không uống nước sao? Con gì lại không uống nước?!?

Bà “Giọt nước”:

- Không hẳn là vậy, họ biết tìm các loại thức ăn. Sau đó tự thân không còn cần thiết phải có nước. Hãy nhìn bầy kiến ngài sẽ biết.

- Kiến à. À, ta chưa thấy chúng uống nước lần nào.

Nhà Vua cũng phải uống nước, ngài bắt đầu lo. Nhìn ngài, bà “giọt nước” kết thúc câu chuyện:

- Ta chỉ là người kể chuyện. Ta cũng không biết nếu như một lần nữa, bỗng nhiên trời không mưa thì con người ta sẽ ra sao?