9. Thiên thần làng Lê
Thiên nhiên dường như có dụng ý, tập dượt trước cho con người. Vào lúc giữa Thu thì trời bắt đầu se lạnh. Lần hồi có những ngày lạnh tỉ tê khiếp hồn, cốt để cho người ta quen dần khi mùa Đông khắc nghiệt kéo tới. Cây trong rừng chịu đựng giỏi hơn các loài cây do người trồng. Rễ cây rừng bám đất sâu hơn, không cần phải đơm phân tưới nước, dù trái gió trở trời cây cũng khó bệnh, nhiều thân cây già nua vẫn đứng vững. Hay thật, dù cho già cả, thân cây còn nuôi được những nhánh chùm gởi, nhiều cành Lan tuyệt đẹp nữa chứ. Thiên nhiên có lòng tốt với mọi vật, cho không nào là nước, gió, và nắng ấm.
Trừ khi thiên nhiên... nổi cơn thịnh nộ, thì ngoại lệ, ắt có giông bão, động đất, hay sóng thần - Việc gì cũng có ngoại lệ - không khác những chuyện tình - Tình Yêu với những trúc trắc thông thường. Qua hết mùa Đông vào Hè nắng vàng rực ngoài kia, Nhà Vua tươi tắn trở lại. Ngài đã quên chuyện trời không mưa, vẫn thích chuyện trò, coi như thú tiêu khiển tao nhã nhất, ngoài thi ca, hay hát tuồng. Nàng XêRêNát hồi cung. Háo hức kể ngay chuyện Thiên thần... mới hiện ra ở ngay làng mình. Đã quen với những chuyện khó tin của nàng, Nhà Vua hỏi đùa:
- Thiên thần trên trời rơi xuống à.
Xê nói như có thật:
- Thưa không, người dưới đất bay lên.
Nhà Vua lại đùa:
- Mọc cánh bay lên.
Xê khẳng định:
- Thưa phải.
Nàng Xê bắt đầu kể:
- Làng Lê của thiếp có duy nhất một con đường nhỏ. Đã lâu không về thăm quê nhà, về tới nơi vẫn thấy con đường không khác. Rất nhiều cây Lê, nhưng trái Lê hoang lại ngọt hơn Lê người ta trồng.
- Cây trái rừng vẫn có hương vị mộc mạc riêng.
Nhà Vua chú ý tới trái Lê, gần như quên chuyện Thiên thần. Ngài muốn thấy ngay những trái Lê đó. Hay thật, nàng Xê có đem giỏ trái Lê hoang về dâng lên nhà Vua làm quà. Vua ăn thử, cũng đồng ý trái Lê hoang không ngọt hẳn, mà ngòn ngọt, vị lạ hơn Lê trong vườn nhà, phân bón nhiều. Nhà Vua hỏi:
- À, suýt chút quên mất, chuyện Thiên thần thế nào.
Xê kể tiếp, vẫn chưa thấy gì là Thiên thần:
- Cuối làng có một ngôi nhà gỗ, toàn là gỗ, vách hay cột, tất nhiên là gỗ rồi, lạ nhất là mái nhà, cũng là gỗ. Ông nội của gia đình đông cháu chắt trong nhà gỗ nầy. Hiện nay, theo nhiều người kể lại, thì lúc xưa là một chàng trai đẹp nhất làng. Có cái gì đó như ai xếp đặt trước, ở đầu làng có một ngôi nhà khác, người nhà lại thích mái tranh và nứa, nơi cư ngụ của gia đình cô gái đẹp, cũng đẹp tới nỗi, không một cô gái nào ở các làng nào bên cạnh sánh kịp. Cả hai người đẹp phải lòng nhau, có lẽ từ kiếp trước, họ rất đẹp đôi, ai cũng nghĩ thế. Nhưng khổ thật, tánh tình lại khác hẳn nhau. Chàng rắn như trái Lê hoang, còn nàng thì mềm yếu, nũng nịu, do được nuông chiều, khá chua chát.
Nhà Vua trầm ngâm nói:
- Chuyện tình của những trái Lê chua ngọt.
Nàng Xê cười toe, nàng dám cười toe, vì nhà Vua rất thân với nàng:
- Ví von vậy cũng vui vui.
Nhà Vua nôn nao:
- Câu chuyện tình ra sao.
Xê vào chuyện:
- Tuy hai người yêu nhau thắm thiết nhưng khắc khẩu.
- Thường là vậy. Ít khi có cặp hoàn hảo. Xê nầy, nàng đừng nói với ai nhé. Ta với Hoàng hậu không hợp tánh cho lắm.
Nàng Xê không dám hỏi thêm chuyện riêng của Vua. Nàng làm như không nghe. Xê giữ nội dung theo câu chuyện của mình:
- Cặp tình nhân thường hẹn nhau dưới một gốc Lê già. Bên những bậc thềm rêu xanh của ngôi đình thần giữa làng. Rồi một hôm chàng tới trễ một chút, vì gió mùa thổi tới khá lạnh, và con mưa bất ngờ. Nàng ngồi chờ, tủi thân khóc tức tưởi.
Nhà Vua buồn buồn:
- Khóc, không khác.
Xê biết nhà Vua lại nhắc tới Hoàng hậu. Nàng đã thấy Hoàng hậu khóc. Xê vẫn làm như không chú ý, vẫn tiếp tục kể:
- Nàng nhạy cảm, cứ như là bị đối xử tệ bạc. Chàng tới nàng quay đi, không nhìn mặt.
Vua khá nóng tính:
- Sao, dù chàng trai chỉ sai hẹn vì cơn mưa. Mưa thì hay kềm chân người ở đâu đó. Có lần ta cũng trễ hẹn vì mưa.
Nàng Xê hòa giải:
- Chính thế. Khá là câu nệ, nhưng nàng ngồi chờ trong khi mưa, tất nhiên là có một mình, mưa thì buồn hơn lúc nắng. Nàng cho rằng dù mưa gió, chàng cũng phải tới đúng giờ. Phụ nữ mà, thiếp nghĩ, giá như lúc đó, chàng trai đem cho nàng gái, một chiếc khăn len quàng cổ thì quá tốt. Hoặc có một lời nói nhẹ nhàng, bắc lại nhịp cầu.
Nhà vua cười thông cảm:
- Chàng trai và nàng gái, ta mới nghe lần đầu.
Xê không hiểu sao mình nói vậy, nhưng nghe ngồ ngộ. Nhà Vua trấn an:
- Không sai cho lắm. Yêu nhau thì khó khăn mấy cũng phải tới, sá gì mưa gió.
- Có điều, như thiếp nói, tánh tình mỗi người khác nhau như bốn mùa trong một năm.
- Đồng ý. Tình nhân cũng phải đối xử với nhau, như nóng lạnh của các mùa.
Nàng Xê lại cười vì ví von lạ lùng của nhà Vua.
- Thưa, thiếp chưa hiểu ý của ngài.
Nhà Vua hào hứng nói ngay:
- Nóng bỏng, nồng nhiệt, như mùa Hè. Dịu dàng, mềm mại, không khác mùa Thu. Êm đềm với nhau, và vui vẻ tựa mùa Xuân. Nhưng quyết liệt, khắc nghiệt, như mùa Đông, là không được.
Nàng Xê vỗ tay cười thật lớn. Nhà Vua tự hài lòng với lời ví von của mình. Ít có khi nào Vua vui như vậy. Nàng Xê cũng vui theo. Xê lại tiếp tục chuyện tình ở làng Lê, lần nầy thì không kém hài hước, nhiều đột biến tâm lý. Xê có nhiều chữ lạ:
- Có lẽ vì chi li với nhau như vậy.
- Chi li.
- Thưa chi li. Cho nên nảy sinh nan giải, chàng trai lại không có lời xin lỗi. Nàng thì câu nệ. Vì ai cũng nghĩ mình là người đẹp, hai bên đều ỷ mình có người khác theo đuổi chăng?
Thay vì nàng Xê kể tiếp, lần nầy là Nhà Vưa, ngài không nhắc gì tới Hoàng hậu nữa:
- Và họ chia tay. Song vẫn còn yêu nhau tha thiết, khổ thay nàng vẫn chờ một lời xin lỗi, ta nghĩ rằng hai người gặp nhau cố gắng làm ngơ, mà trong lòng bối rối, có muốn cũng không chào trước. Khổ, chỉ cần một trong hai người, chịu khó đưa mắt làm lành là nối nhịp cầu xưa, tiếc thật.
Nhà Vua có cách nói nhanh, hay ngưng lại một lúc, sau đó khi nói lại, ngài nói chậm hơn:
- Đẹp thì đúng là có nhiều người theo đuổi. Cho nên sau đó chàng có vợ, nàng có chồng. Thời gian qua mau thật, Thu sang Đông tàn, rồi vào Hè, cho tới khi quá nhiều mùa Xuân trong đời mỗi người. Chàng đã
trở thành ông nội, còn nàng là bà ngoại, với đàng cháu chắt đông vui.
Xê tiếp theo vài lời:
- Bọn trẻ, trai gái lớn lên, nhiều năm sau đã ở vào tuổi thanh niên. Làng Lê hẻo lánh, vài trăm nóc gia, ra ngõ ai cũng quen nhau. Gặp nhau vào những ngày hội hè, cũng đình, phiên chợ, chuyện tình mới của hai nhà lập lại. Ngẫu nhiên một chút, chàng trai trẻ bên bà ngoại, cũng lại đẹp trai và cô gái xinh xắn bên ông nội, lại hẹn nhau. Nơi hẹn mà nhiều đời trước trai gái trong làng thường gặp, vẫn là dưới những gốc cây Lê già, cạnh ngôi đình thần có bậc thềm rêu phong và những giọt mưa Thu thảnh thót rơi.
Xê cũng có cảm giác lâng lâng. Nhà Vua thì như gặp lại mùa Thu nào xa xưa:
- Tuyệt quá. Mùa Thu ở một làng quê yên tĩnh. Có một mối tình để hẹn hò thì còn gì bằng.
Song ngài lại trầm ngâm:
- Chuyện tình thường có ngoại lệ và bất trắc, như thời tiết. Nhiều người lớn lạ thật, bà ngoại vẫn còn câu nệ, còn... giận, và ông nội cũng cố chấp, tự ái. Tội nghiệp cặp tình nhân trẻ, nào có biết gì chuyện xưa của người lớn, nay vẫn còn lây lan. Ông bà già ngăn cấm đôi tình nhân quyết liệt. Nhưng bọn trẻ con hai nhà, lại ủng hộ mối tình nầy. Hay thật, bọn trẻ con
hay thật, một chuyện khác nghe như không đâu, mà lại khá gắn, khó hiểu do đâu, chúng có chút ít trò chơi đơn giản, ai mà ngờ. Trong đó có một trò độc đáo gọi là “giấc mơ”, nhưng người bước vào trong mơ không biết là mơ.
Chính Xê cũng ngạc nhiên. Chuyện làng Lê của nàng, vì sao Nhà Vua biết. Xê hỏi:
- Trò chơi tạo ra giấc mơ nguy hiểm không?
Khi nói những câu sau đây, Nhà Vua hình dung mấy đứa con nít nhà quê, đang cười đùa:
- Không sao, an toàn là đàng khác. Bọn trẻ hai nhà, ngày nào cũng đùa chơi với nhau trên đường làng, trèo hái những trái Lê. Con gái chơi bán hàng, làm chiếc võng hát đưa em. Con trai có trò khác. Và sau cùng chơi trò đám cưới, bọn trẻ chọn ra một trai một gái đóng vai cặp tình nhân.
Nàng Xê cười.
- Tình nhân? Thì thiếp chưa nghe nói. Nhưng đúng là bọn trẻ con hay chơi trò đám cưới.
Nhà Vua cũng mỉm cười:
- Thường là vậy, có lẽ là sự chuẩn bị cho tương lai.
- Có lẽ đôi tình nhân trong chuyện, lúc bé cũng chơi trò đám cưới.
- Không sai. Còn bọn con nít, nhân đó dọ hỏi, tìm cách tới gần ông nội bên nầy, làm bộ nhắc bà ngoại bên kia, có khi ông bà vô tình, hé lộ vài lời bóng gió, chỉ là trách móc bâng quơ. Đừng có cho rằng bọn trẻ không tinh ý, nhờ vậy bọn trẻ biết được đâu là nguyên nhân, biết được vì sao có sự trúc trắc lúc trước, cũng nhờ vậy mà rõ ra đường tơ kẻ tóc chuyện tình xưa. Chúng cười to, người lớn sao mà khó hiểu, có gì đâu nào, kết luận được “vấn đề”. Bọn trẻ con bàn nhau nhiều cách, giúp cặp tình nhân.
Xê không giấu được lo lắng:
- Nói với người lớn.
- Nói thì không thủng tai với người lớn đâu, với lại không có cớ để nói, ai mà nghe lời con nít.
Nàng Xê không yên tâm:
- Thiếp nghĩ là khó.
- Trái lại, không khó, vì trước mắt hai người già, thường ngày bọn con nít cứ cười cứ đùa, cứ vô tư tinh nghịch, mặc dù đôi khi cũng hỏi nầy hỏi nọ. Một hôm chúng đập tay vào nhau quyết định, chọn ông nội và bà ngoại vào trò “giấc mơ”. Cả bọn đứng trên đường làng, quay đi quay lại, nhìn hai người già khó khăn nhăn nhó hom hem, ẩn khuất buồn hiu, sau cánh cửa. Người ở đầu làng người cuối làng, với áo len dầy và khăn choàng cổ.
Nàng Xê khá vội vàng:
- Chúng bèn “hô biến” cho ông nội và bà ngoại, thành Thiên Thần tươi tắn, da dẻ hồng hào, mắt sáng long lanh tình tứ.
Nhà Vua thận trọng hơn:
- Để ta xem lại. Vì trò chơi chỉ có một lần cho một người. Mà giờ thì có hai. Cả hai chung một giấc mơ được không, bước vào cùng một thời gian nhé. Để họ vui vẻ trở về tuổi thanh xuân. Giấc mơ với hồi ức tình yêu tuyệt vời. Nói cách khác, Xê à, nói... chi li hơn. Bọn con nít biết ông nội và bà ngoại hai bên bây giờ còn nhiều ưu tư, và những sai sót, hối tiếc tại sao lúc xưa không hàn gắn. Chuyện tình nào cũng vương vấn, và kéo dài rất lâu, khổ nhất là hai người vẫn còn gặp nhau hàng ngày.
Nàng Xê say sưa nghe Vua kể chuyện, ngài cũng lãng mạn quá, làm nàng quên mất là chuyện làng Lê là của mình. Chuyện là vậy Nhà Vua lại... kể khác, ngài gọi:
- Xê à.
- Thưa...
- Chuyện nầy bí ẩn, không nên cho Hoàng hậu biết là ta nói.
Nàng Xê gật đầu. Nhà Vua nói tiếp:
- Thề nhé! Xê biết không, cho dù người ta đã có vợ có chồng đi chăng nữa, nhưng không hẳn là ta, mà nhiều người, rất nhiều người, thao thức trong đêm trường. Hay vào một buổi chiều muộn nào đó, họ vẫn thường có những hoài niệm, nhớ nhung người tình xưa, nay phải giấu kín trong lòng mình. Không phải người tình đầu tiên nào cũng đưa tới hôn nhân. Phần nhiều các mối tình đầu hay tan vỡ.
- Bệ hạ.
- Yên tâm Hoàng hậu không hề biết.
- Người xưa của ngài là ai?
- Ta không thể nói rõ. Khổ, câu chuyện làng Lê của nàng khơi dậy trong ta nhiều điều. Ước chi bọn trẻ con có trò chơi đó cũng giúp ta có giấc mơ.
- Thần thiếp sẽ mời bọn trẻ đó tới.
Nhà Vua cười:
- Nhưng giấc mơ đó hiện nay ta đang giữ. Cho ta kể nhé, tìm giấc mơ hay cũng khó, may thay “bọn trẻ con” nầy giỏi.
Nhà Vua lim dim mắt:
- Chúng lim dim mắt, ngửa lòng bàn tay hướng về phía cuối làng. Rồi quay về đầu làng, cùng la lên “bay nhé”.
Xê cười:
- “Bay nhé”. Trò chơi nầy lạ.
- Lập tức, sau cánh cửa của hai ngôi nhà, ông nội lúc đó đang ngồi trên ghế ngủ gục - những ông già hay nửa thức nửa ngủ - ông thức dậy, không hề biết mình trong mơ, hay do trò chơi, mà vẫn là chàng trai năm xưa.
- Ô hay, giấc mơ hay quá, còn hơn cả là mơ.
- Chàng trai bước ra cửa, tay chàng cầm chiếc khăn choàng cổ. Chàng nghe đâu đó có tiếng nói của trẻ thơ “bay nhé” rồi chàng thấy mình bỗng nhiên bay vút lên cao, bay trên con đường duy nhất trong làng. Như nàng nói, làng của nàng, không còn con đường nào khác.
- Thưa vâng chỉ có một con đường ấy.
- Và chàng bay trên những hàng Lê hoang.
- Dạ.
- Chàng nhẹ nhàng đáp xuống cạnh ngôi đình thần. Chàng ngồi trên bậc thềm rêu... chờ nàng.
- Thương quá, có những điều khổ tâm mới.
- Chờ tê tái vì gió lạnh, và như mọi chuyện tình, ta nghĩ vẫn phải có chút mưa rơi. Tội nghiệp chưa, chàng xếp đôi cánh ướt sau lưng, chờ khắc khoải.
Nàng Xê cũng chờ, chờ Nhà Vua kể tiếp, nhưng ngài cư lim dim mắt. Hay là đang mơ, cứ như vậy một lúc ngài lại nói, mắt vẫn nhắm.
- Bọn con nít lại đập tay vào nhau.
Nàng Xê không hiểu. Nhà Vua biểu Xê đưa bàn tay, đập vào tay ngài.
- Và ngửa lòng bàn tay về phía nhà bà ngoại. Đồng loạt la “Bay nhé”. Trong căn nhà vẫn là tranh nứa, bà ngoại đang ngồi têm trầu. Thoáng nghe đâu đó có tiếng “bay nhé”, bà tò mò bước ra cửa nhìn quanh, thấy bọn con nít chơi đùa. Bà ngoại vẫn không biết mình là cô gái đẹp, từ thềm nhà cô gái nhẹ nhàng cất cánh bay lên. Khi đã lên khỏi mái nhà, cô gái thấy con đường của làng mình hôm nay sao mà đẹp, thường thì nàng đi dưới đường, hôm nay lại bay, khác nhau. Khi nào có dịp lên trên cao, như ở trên đỉnh núi, bỗng nhiên thấy mình thánh thiện hơn.
Nói tới đây Nhà Vua mở mắt nhìn nàng Xê. Nàng vẫn chăm chú nghe.
- Chàng trai hướng mắt về phía đầu làng. Có một Thiên thần đang bay tới, không thể là ai khác mà chính là cô gái mà chàng yêu cả đời. Nàng nhẹ nhàng đáp xuống bậc thềm rêu, ngồi bên cạnh chàng, lạnh run.
- Lần nầy nàng trễ hẹn.
- Như vậy cả hai cùng biết, sai hẹn làm cho người chờ đợi mỏi mòn ra sao. Cả haì người trẻ tuổi nhìn nhau cười. Nào biết rằng mình là hai người già trở lại thời thanh niên Thiên thần.
Xê không có nhiều kinh nghiệm về tình nhân, nên chỉ lắng nghe:
- Ngay bây giờ, tình nhân vẫn có khi sai hẹn, ngay bây giờ người ta vẫn giận hờn. Mà gió mùa thì lúc nào cũng lạnh - Năm xưa anh ấy tới trễ cũng có lý do như mình, nàng cười, dựa đầu vào vai chàng, nhận chiếc khăn len choàng cổ. Đừng câu nệ, cố chấp, tới với nhau một ngày, yêu nhau ngàn năm, dù cho có xa cách. Tình yêu êm đềm như mùa Thu với tiếng mưa rơi tí tách.
- Bệ hạ.
- Ta không sao. Thật là vui khi người ta trẻ lại, tuổi trẻ là số vốn lớn, còn hơn là tiền của. Còn Tình yêu chính là sự đền đáp lại cho những thiệt thòi. Vì đã là quy luật, tuổi trẻ sẽ hao mòn đi, không thể khác. Sau cùng người ta còn lại gì.
- Tình yêu.
- Và đám cưới của cặp tình nhân trẻ diễn ra vui nhộn.
- Thưa, ngài trong mơ sao.
- Nhưng không phải là mơ.
- Mà là thật, mọi người trông thấy cô dâu và chú rể. Từ nhà của bà ngoại sang nhà ông nội, ông bà bên nầy, và ông bà bên kia, bà con, chú bác, anh chị, chú thím, hai họ đều tươi cười vui vẻ. Chú rể cô dâu trong trang phục cổ truyền, đang cầm tay nhau, cùng đi trên con đường duy nhất của làng Lê. Ngoài sau là bọn trẻ nghịch ngợm đưa lòng bàn bay lên trời hô lớn “Bay Nhé”. Chú rể nói:
- Cám ơn các em - Cô dâu reo lên:
- Anh với em cùng “Bay Nhé” và rồi bọn trẻ cũng bay theo cô dâu chú rể lên các tầng mây. Cả làng Lê con nít hay người lớn đều biến thành những Thiên thần - Chúc hạnh phúc, sống với nhau cho tới khi răng long đầu bạc nhé.
Cả hai người, Nhà Vua và Xê chìm đắm trong suy nghĩ. Một lúc sau Vua gọi:
- Xê nầy.
Xê mở choàng mắt. Nàng cũng bước vô trò chơi “giấc mơ” dù chỉ một giây phút ngắn ngủi:
- Thưa Bệ hạ.
Nhà Vua tươi cười, có chút hóm hỉnh:
- Có phải nàng muốn kể câu chuyện về làng Lê của nàng. Và những Thiên thần hiện lên như vậy không?
Xê nói:
- Thưa vâng.