Chương 7
Mùa hè đã đến. Sau một năm nghiên cứu dưới sự chỉ dẫn của vị y sĩ già, Diễm đã hoàn tất phần lý thuyết và đang bước sang phần thực hành. Nhiều lần trong một tuần, nàng phụ tá cho y sĩ Tiên tại bệnh xá và quan sát các phương pháp chữa bệnh của ông ta. Vào một buổi sáng đầu tháng sáu dương lịch, tức tháng năm âm lịch, vì hãy còn sớm, chưa đến giờ mở cửa bệnh xá, Diễm còn đang ngồi học với vị y sĩ già, thì Bộ trưởng Tào Chân bước vào văn phòng. Ông vẫn bận bộ đồng phục màu xanh nước biển và mỉm cười như thường lệ, nhưng trông ông có vẻ xanh xao.
Ông nói:
- Chào bác sĩ Lương. Sáng nay tôi đến thăm cô với tư cách là một bệnh nhân.
Vị y sĩ già định đứng lên chào, nhưng ông Bộ trưởng đã dơ tay ngăn lại, rồi ngồi xuống trước mặt ông ta.
- Thưa bác sĩ Tiên, tôi đến nhờ bác sĩ thăm bệnh cho, vì từ mấy ngày nay tôi thấy mệt mỏi khác thường, ăn không thấy ngon.
Y sĩ Tiên nhận xét ngay:
- Tôi thấy mặt ông hơi vàng, và tiếng khàn khàn. Ông Bộ trưởng mỉm cười:
- Vậy xin để tùy bác sĩ chẩn bệnh cho.
- Xin ông Bộ trưởng thè lưỡi cho tôi coi.
Ông ta thè lưỡi ra, vị y sĩ già quan sát một lát rồi nói:
- Bây giờ xin chẩn mạch.
Tào Chân xắn tay áo lên, đưa bàn tay trái ra.
Y sĩ Tiên đặt mấy ngón tay mặt lên cổ tay người bệnh, rồi quay sang nói với Diễm:
- Xin cô hãy coi cách thức tôi bắt mạch đây. Tôi đặt ngón tay đeo nhẫn vào khoảng giữa bàn tay và cổ tay, ngón trỏ và ngón giữa cạnh ngón đeo nhẫn. Tôi coi ba mạch, lúc đầu ấn nhẹ, rồi mạnh, rồi thật mạnh.
Vị y sĩ già vừa trình bày vừa bắt mạch của người bệnh đến gần nửa tiếng đồng hồ. Đoạn ông nói:
- Xin đồng chí Bộ Trưởng cho coi tay mặt. Ông lại tiếp tục bắt mạch rất kỹ cổ tay này.
Khi vị y sĩ già đoán bệnh, thì cuộc khám bệnh đã lâu gần một tiếng đồng hồ.
- Vì mệt nhọc nên tim của đồng chí đập chậm lại. Đồng chí cần phải nghỉ ngơi trong ba ngày. Không nên bắt mắt phải làm việc. Một cuộc châm cứu nhỏ sẽ phục hồi sinh lực cho đồng chí.
Ông giúp ông Bộ trưởng cởi áo ra, và lấy hai cây kim cỡ trung bình, châm vào hai bên gáy bệnh nhân.
Sau cuộc châm cứu, ông Bộ trưởng vừa bận áo vừa nói:
- Tôi đã thấy dễ chịu.
- Như vậy là sự thăng bằng giữa âm và khi quyết định nói.
- Thưa bà, công cuộc kinh doanh mỗi năm đem lại cho bà thếm nhiều tiền bạc, mặc dầu...
Hắn lại đáp:
- Tôi rất hoan nghênh.
Đến khi sắp cáo từ, Tào Chân mới quay lại nói với Diễm:
- Ấy, bác sĩ Lương à, tôi còn phải nói với cô về người em rể của cô nữa đấy.
- Thế à?
- Cô có ảnh hưởng gì đến anh ấy hay không?
Diễm mỉm cười:
- Không, nhưng em gái tôi thì có.
Tào Chân ngập ngừng:
- Hiện nay chúng tôi đang gặp một vài khó khăn với anh ấy, từ ngày anh ấy mãn khóa chính huấn.
Diễm ngạc nhiên:
- Sao lại có thể như thế được nhỉ? Chú ấy có vẻ sung sướng lắm mà. Thật ra, hình như cả hai đều được hạnh phúc hoàn toàn.
- Có thể lắm. Nhưng anh ấy theo cá nhân chủ nghĩa.
- Ông muốn nói sao?
- Anh ấy từ chối tuân theo một số chỉ thị.
- Điều này tôi không được biết.
- Dĩ nhiên, vì anh ấy làm việc tại những cơ quan mà sự bảo mật là điều bắt buộc.
- Vậy thì ông muốn tôi phải làm gì bây giờ?
- Cô chỉ cần nói với em cô là chồng cô ấy không nên tỏ ra quá thiên về cá nhân chủ nghĩa.
- Không biết em tôi có hiểu hay không?
Tào Chân ngước đôi mày đen và rậm lên, đáp:
- Anh ấy sẽ hiểu.
Rồi, thay trừu quay. Nếu bà mơ những nhà hàng trên toàn quốc, thì sẽ gạt ra không hết khách nước ngoài. Tôi nghe nói, ngay tại nước họ, người Mỹ cũng thích ăn các món nàng chẳng chăm chú mấy đến những lời giảng dạy về âm và dương của ông thầy già.
- Cách đây năm ngàn năm, dưới thời nhà Chu, trong cuốn sách rất cổ này mà Chủ tịch đã cho ấn loát, một cuốn sách cô cần phải nghiên cứu rất kỹ lưỡng, người ta đã giải thích về hai loại máu trong thân thể con người. Một loại chịu ảnh hưởng của âm, nguyên lý của sự tối tăm, và loại kia chịu ảnh hưởng của dương, nguyên lý của sự sáng. Cả hai tác dụng một cách rất hòa Mỹ trong câu chuyện này để thử xem mình có trung thành với các chủ nhân ông mới hay không, thì sao? Bà thấy thật chán nản. Sự cô đơn như giam hãm bà trong cho sự lưu thông trong tĩnh mạch và trong động mạch. Thế ra, người Trung Hoa đã biết trước hàng mấy thế kỷ, điều mà các dân tộc khác sau này mới biết. Quả thật là đồng bào của nàng rất có lý để hãnh diện về đất nước của họ.
Buổi chiều, trước khi ra về, vị y sĩ già để lại cho Diễm cuốn sách mà nàng nhận ra ngay, vì vẫn thường trông thấy tại nhà mẹ nàng: đó là cuốn Kinh Dịch. Ông ta lấy một vuông vải thay cho cái túi, gói những dụng cụ của ông lại, rồi mở một trang sách ra. Ông nói:
- Này, đây là đoạn nói về bát tiết. Đó là những sự thay đổi trong thiên nhiên, vừa liên đới với nhau, vừa chống đối nhau, cái này xuất hiện thì cái kia biến mất. Đó là sự chuyển vần bất tận của đời sống, một cuộc đối đầu giữa cái có và cái không, cả hai đều có giá trị và ra.
Hắn nài nỉ:
- Thưa bà, là con cháu nhà Hán, chúng ta biết phân biệt đại thương với tiểu thương. Tôi công nhận là công nhận là người Mỹ nắm trong tay nền đại thương. Chúng ta sẽ không tha thứ cho họ vì họ quá giàu, nhưng khi mà triều đại này không còn nữa...
Lương phu nhân ngắt lời:
- Ấy chết, tôi can anh, còn lại một mình trong phòng, Diễm suy nghĩ nhiều đến những lời nói ấy - điều này đã thành một thói quen - nàng cố vạch ra một con đường song hành cho y học Tây phương và sự khôn ngoan cổ truyền Trung Hoa. Phải chăng trong thần kinh hệ đã chẳng có một thí dụ về điểm song hành của âm và dương là gì? Vì mải miết suy nghĩ nên khi về nhà, nàng quên không chuyển lời của Tào Chân cho em gái nàng. Hơn nữa, còn nhiều lý do khác làm nàng quên mất việc này, là vì, ngay khi nàng bước chân vào nhà, Mai đã hớn hơ chạy ra cầm lấy tay nàng. Với một giọng run run vì cảm động, Mai nói:
- Hôm nay em vừa đi khám bác sĩ, chị ạ. Diễm bi quan:
- Em bệnh à?
- Không, em có hạnh phúc trong em! Mai dùng lối diễn tả Trung Hoa để reo lên như vậy.
Diễm liền ôm choàng lấy em và nghẹn ngào:
- Ồ! Em thật may mắn biết chừng nào!
Tin này đã làm Diễm quên mất điều mà vị bộ trưởng nhờ nàng chuyển đạt.
Sau bữa cơm tối, chỉ còn lại hai chị em ngồi với nhau; Trần Sung hầu như chẳng ăn uống gì vì mệt nhọc, nên đã rút lui sớm, các người giúp việc cũng đã xuống nhà dưới. Mai đăm chiêu nói:
- Em thắc mắc không biết có phải là nhà em bệnh hay không?
Nghe em nói vậy, Diễm mới nhớ đến điều mà ông bộ trưởng Tào Chân đã nhờ mình.
- Ấy! Xuýt nữa chị quên mất!
Diễm nói vậy, rồi kể cho em nghe lời của ông bộ trưởng. Mai do dự hỏi:
- “Cá nhân” nghĩa là thế nào, chị?
Diễm xúc động thấy Mai ngước đôi mắt đen thơ ngây lên nhìn mình. Nàng đáp:
- Ông ấy nói là chồng em sẽ hiểu.
Trong những phút đầu gối tay ấp, Mai kể cho chồng nghe những gì ông bộ trưởng đã nói. Rồi nàng hỏi:
- Anh có hiểu không anh? Trần Sung chỉ đáp vắn tắt:
- Hiểu.
Mai có ý đợi chồng nói rõ thếm, nhưng chàng cứ lặng thinh, nên nàng nài nỉ:
- Cưng ơi! Hãy giải thích cho em hiểu đi.
Thường thường, trong những giờ phút tâm tình, họ đều dùng tiếng Anh để nói chuyện. Đối với họ, tiếng Trung Hoa không đủ danh từ để biểu lộ lại, tỏ vẻ kinh tởm:
- Ôi! Dầu sao thì mấy con nòng nọc...
- Và vì thế nên em vội vã đóng góp vào việc tăng gia nhân số mặt chồng, nhưng nàng rất ngạc nhiên về giọng nói gay gắt của chàng.
- Thế thì, tại sao...
- Nếu có điều gì phải giải thích, thì điều đó có nghĩa rằng, có một sự khác biệt giữa quan niệm của một khoa học gia và quan niệm của một chính trị gia. Anh là một nhà vật lý học, lương tâm anh bắt buộc anh phải có một thái độ nào đó trong công việc. Tào Chân là một chính trị gia, ông ấy chỉ nghĩ đến lập trường của chính phủ và cứu cánh phải đạt đến. Anh và ông ta bất đồng ý kiến về quan điểm đó, có thế thôi.
Trần Sung nói với một giọng bình thản, nhưng cương quyết, làm Mai chợt cảm thấy lo ngại. Nàng nằm sát vào chồng, gối đầu lên vai chàng:
- Anh hãy nghe em nói đây, chúng mình mới về nước chưa được bao lâu, anh có thấy bất đồng ý kiến như vậy là hơi sớm không? Nhất là đối với một vị bộ trưởng thế lực đến như vậy?
Chàng cố dằn lòng không đáp, để khỏi làm hoen ố ngày vui hôm đó, ngày mà nàng đã loan báo tin mừng. Thật vậy, trưa hôm ấy Trần Sung về ăn cơm với nàng - Diễm ở lại bệnh viện tối mới về - Mai đã đón chàng một cách trìu mến đặc biệt, khác hẳn mọi ngày. Chàng ôm nàng vào lòng, hỏi:
- Thế nào, chắc em không được khỏe?
- Ồ, trái lại. Em rất khỏe.
Rồi nàng báo tin mừng theo lối Trung Hoa:
- Em có hạnh phúc trong em.
Trần Sung sung sướng đến lặng cả người, sau đó với gối, ngả lưng dựa vào chiếc ghế mây, nàng nói:
- Những người Mỹ mà em được biết, em nhận thấy họ đâu có đầu óc đế quốc?
- Họ đã xác nhận như thế à?
- Chắc chắn rồi anh ạ.
Vì thế, nghĩ đến giây phút tâm tình hồi xưa, chàng cho là mình không có quyền giải thích danh từ “cá nhân” khiến nàng phải lo ngại. Hơn nữa, chàng có quyền gây nguy hiểm cho một đời sống mới hay không, đời sống của đứa trẻ mà họ sẽ sinh ra trên đất nước của họ, nếu điều nầy chỉ có một mục đích duy nhất là bảo vệ quyền tự do tư tưởng của mình, một nhà bác học? Chàng đành nén lòng nói:
- Chúng ta hãy vui mừng. Chúng ta có nhiều lý do để vui mừng.
Chàng xiết chặt nàng vào lòng cho đến khi nàng yên tâm trở lại. Nhưng, sao mãi chàng chẳng ngủ được. Hay là Tào Chân có lý. Trần Sung thừa hiểu, bị cáo giác theo cá nhân chủ nghĩa, nghĩa là gì.
Tào Chân đã hỏi chàng:
- Chúng tôi sẽ sử dụng kiến thức của đồng chí vào mục đích gì, đồng chí có quyền hỏi hay không?
Chàng và ông bộ trưởng đang ở trong căn phòng riêng của ông ta. Đó là một căn phòng kín, có tường ngăn tiếng động, và chỉ có một lối thoát duy nhất qua một cánh cửa kép. Bị gọi trình diện từ sáng sớm, chàng đã phải hoa mắt vì đang đi ngoài nắng mà phải bước vào phòng kín này. Tào Chân mặt lạnh như tiền, đã ngồi chễm chê trước cái bàn giấy nặng nê giữa phòng. Bên phải ông ta là đại úy Ly. Đây là lần đầu tiên Trần Sung bị gọi đến trước mặt nhà chức trách, việc của mình. Nếu vơ có hỏi, chàng chỉ trả lời một cách lơ mơ cho xong chuyện. Nàng nghĩ thầm, có lẽ là vì chàng đang tham gia các công cuộc khảo cứu mật. Trần Sung phải đợi ông bộ trưởng lật xong mấy giấy tơ trước khi nói chuyện với mình. Dưới ánh đèn đặt ở bàn giấy, khuôn mặt lạnh lùng đó có vẻ như độc ác. Có khi đây chỉ là ấn tượng gây nên bởi cặp môi dày, bởi đôi mày rậm và đen trên hai con mắt đen hơn...
Chợt Tào Chân ngửng đầu nhìn trừng trừng vào Trần Sung và khởi sự với một giọng nói gay gắt:
- Khi nghiên cứu những kha năng quân sự trong tương lai, chúng ta phải biết cách chuẩn bị cách nào để có thể tiêu diệt địch quân trong trường hợp bị tấn công.
Trần Sung nghĩ thầm: địch quân nào? Cuộc tấn công nào? Nhưng chàng không đặt câu hỏi, và Tào Chân nói tiếp:
- Thật ra, về mặt nghiên cứu hạt nhân, chúng ta đã có một chuyên gia lỗi lạc nhất hoàn cầu về hỏa tiễn. Nhơ sự khơ khạo của Thượng Nghị sĩ Hoa Kỳ Mc Carthy, chuyên gia này không được chấp nhận làm một nhà khảo cứu khoa học tại Mỹ. Vì vậy sau năm năm chán ngán đợi chờ, vị nầy đã xuống, chẳng buồn nói năng buồn nói năng gì. Mai nhìn khuôn mặt xanh xao, đôi mắt ngắm nghiền của chàng, và nhận thấy môi chàng hơi run run. Đột nhiên nàng cảm thấy lo sợ. Chàng lo âu truyền lôi cuốn.
- Tôi không được biết Tiến sĩ Trình.
- À, một ngày kia đồng chí sẽ được gặp. Trong lúc chờ đợi, tôi hãy ấn định trọng trách của đồng chí đã. Trước hết, tôi xin nói rõ là các chuyên gia quân sự muốn chúng ta phải được bảo vệ trong khi chờ đợi hoàn thiện các võ khí hạt nhân, hơi phật lòng nữa. Nàng liền kêu lên:
- Ồ, anh! Vậy ra anh không bằng lòng về việc chúng ta sinh con à? Đây... đây là một trong những lý ta ngước lên như dò hỏi. Trần Sung nhìn lại một cách bình thản, và đợi ông nói tiếp. Ông ta có vẻ sốt ruột, hỏi:
- Đồng chí nghĩ sao? Trần Sung đáp:
- Xin đồng chí bộ trưởng cứ nói tiếp.
Ông bộ trưởng nhếch mép cười. Ông tiếp:
- Theo tôi, phải có một thứ nước, hoặc một thứ hơi mà chỉ cần chạm vào da thịt là có thế làm cho con người tê liệt chết ngay. Phương cách giản dị có lẽ là bỏ chất độc có phóng xạ vào những hồ chứa nước uống. Tôi có một họa đồ ghi rất tỉ mỉ...
Ông ta trải ra bàn một tờ bìa lớn, và ra hiệu cho Trần Sung đến gần. Tay chỉ vào bản đồ, ông nói:
- Đồng chí thấy không, về phía Continental pide, các hồ trữ nước đều nằm gần nhau. Ta hãy băng qua các tiểu bang. Đây là các khu trung tâm của Tennessee Valley. Về phía đông thì không dễ dàng mấy, nhưng lại đông dân cư hơn. Tựu trung thì cũng sẽ rất hữu hiệu. Thật là toàn hảo, phải không?
Ông ta nhìn Trần Sung bằng con mắt mãn nguyện. Chàng đáp:
- Dĩ nhiên.
Rồi chàng trở về chỗ cũ, ngạc nhiên thấy tim mình đập thình thình trong lồng ngực. Có thật là người ta sẽ yêu cầu chàng... sẽ đòi hỏi chàng... Không, không thể thế được...
Chàng phải cố gắng hết sức mới cất tiếng nói được:
- Tôi mong rằng, một biện pháp như vậy sẽ không cần thiết. Tào Chân vặn lại:
- Chúng ta phải sẵn sàng.
Yên lặng bao trùm lấy hai người mà hình như chẳng ai sẵn sàng phá tan cả. Trần Sung nhất quyết làm thinh, nên buộc lòng Tào Chân phải tiếp tục:
- Một nhà bác học như đồng chí phải chỉ cho tôi phương pháp nào mà đồng chí cho là hiệu nghiệm nhất.
Trần Sung lặp lại:
- Tôi tiếp tục hy vọng rằng, sẽ chẳng bao giờ cần phải áp dụng một phương pháp nào cả.
Tào Chân liền nổi giận, khiến chàng rất ngạc nhiên. Ông ta hét lên:
- Đồng chí ý niệm này được. Nàng tự nguyện sẽ không mô ta sự bi thảm, mà chỉ mô ta sự vui mừng.
Sự kiện người nghệ sĩ trứ danh cư ngụ tại xót các tù binh; tất cả những điều đó chỉ là chuyện vớ vẩn! Chiến tranh chỉ đến thuê một căn phòng nhỏ tại đô thị rộng lớn này. Nàng cư ngụ tại đây mới được một tháng, và cứ phân vân chẳng biết có nên trở về Trung Quốc với tranh, ke nào tấn công trước, và giết nhiều địch quân nhất, kẻ ấy là người chiến thắng!
Trong cơn giận dữ, ông ta vùng đứng dậy ra khỏi chiếc ghế bành, và xoạc cẳng bước tới bước lui trong phòng như cọp dữ.
- Chúng ta thù ghét chiến tranh. Người Trung Hoa chúng ta qua văn minh, quá thực tế, nên không thể cho chiến tranh là một trò chơi thể thao được! Từ xưa, khuôn mặt tròn và dễ thương.
- Phải, chính tôi.
- Lâu nay tôi vẫn ao ước được làm quen với ông, nhưng tôi không dám.
Ông ta ngừng nói, cơn điên làm ông nghẹt thở. Bất thần ông quay lại, và dừng chân bên Trần Sung; ông giương cặp mắt đen nóng bỏng nhìn chàng, nghiến răng rít lên từng tiếng:
- Đồng chí có biết chê tạo một chất độc có phóng xạ để làm hư những hồ nước của địch quân nào đó hay không?
Trần Sung đâu có nhượng bộ. Chàng cũng trừng trừng nhìn lại đôi mắt dữ dằn đó và đáp:
- Có, tôi co biết.
Rồi chàng nói tiếp thật nhanh để ngăn chận một mệnh lệnh mà chàng phải từ chối.
- Nhưng tôi sẽ không làm.
Tào một họa phẩm lớn, mầu sắc cuồng bạo, nhưng được hòa đồng tuyệt diệu.
Loan nói:
- Tôi không biết diễn tả cách chủ nghĩa ra nhồi sọ hắn đã. Sau sẽ cải tạo hắn, để dạy cho hắn biết tuân lệnh.
- Đồng chí quá cá nhân.
Ông ta lạnh lùng tuyên bố như vậy, rồi ra dấu cho đại úy Ly dẫn nhà bác học ra.
Chu San nói với Lương Đúng như vậy. Cô đã biết các tác phẩm của tôi chưa?
- Thưa, ai mà không biết?
Hình như ông không để ý đến câu align="justify">Hai người đã lên đến tầng trên. Lương phu nhân quay lại hỏi hắn:
- Có gì gấp không?
- Thưa bà không. Đó chỉ mới là một dự định, một dự định tốt, nếu không thì con đã không dám phiền hà.
- Vậy thì hãy suy nghĩ thếm một vài tiếng đồng hồ nữa. Lương phu nhân đáp trước khi bước vào phòng riêng. Vú Chu đã
sắp sẵn xiêm áo sạch sẽ để bà đi tắm, và thân ái trách bà như thường lệ:
- Thưa bà, leo lên không trung trong một chiếc tàu bay, bay lạc lõng giữa những áng mây mờ... thật là trêu ngươi bọn quỷ nhà trời! Xưa kia, ngồi lắc lư trong chiếc cáng do người gánh trên vai, còn chắc chắn hơn. Người ta dừng chân tại các quán bên đường khi muốn dùng cơm hay nghỉ ngơi; người ta du hành trên đất liền giữa các người trần tục, quả thật có bảo đảm hơn nhiều.
- Vú cũng thừa biết rằng, trong nước mình bây giờ đâu còn cáng mà cũng chẳng còn ai là người gánh cáng nữa. Vả lại tôi cũng chẳng có thì giờ để mất một tháng đi từ đây tới Bắc Kinh, thay vì chỉ mất một vài tiếng đồng hồ.
Sự chỉ cao cả khi người nghệ sĩ có một tâm hồn cao cả, tương xứng với tài nghệ của mình”.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuấn:
- du hành thanh lên, đánh thức Thuận dậy ngay để làm sao thì làm, cho cơn nứng lồn của nàng dịu xuống, "anh ơi thức dậy chiều em tí...", nhưng Thuận vẫn bình thản nằm ngủ say. Tâm mường tượng được rõ ràng cái mu lên núi, phương tiện duy nhất là mướn cáng có người khiêng, để di chuyển trên các con đường dốc kinh hồn, nằm vắt vẻo bên bờ những vực thẳmnghệ chỉ cao cả khi người nghệ sĩ có một tâm hồn cao cả, tương xứng với tài nghệ của mình”.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuấn:
- Ông có một tâm hồn cao cả.