← Quay lại trang sách

Chương 10

Nằm trên mấy tấm ván ghép lại làm giường, Trần Sung không sao ngủ được. Quen nằm trên nệm mút của Mỹ, chàng thú nhận rằng các tiện nghi đã làm cho chàng mềm yếu. Bây giờ chàng thấy lưng đau như giần, các bắp thịt nhức nhối như bị tróc ra khỏi xương. Trời vừa rạng sáng, thì tiếng chuông, tiếng còi đã vang lên, gọi các nông dân ra đồng làm việc. Kể từ giờ phút nầy, chàng sẽ sống với đám người nầy. được nắm lấy... Ồ, không được, vì có thể là chàng sẽ hất ra.

Hai người đã đi đến một căn phòng trống phía cuối cung điện, nàng đưa mắt nhìn quanh và phí phạm khi kết tội một người trí thức phải đi lao động cải tạo, thì điều nầy cũng không thế tránh được - ít ra là trong thời buổi nầy - để cho một quốc gia có tới bẩy trăm triệu người gồm nhiều sắc dân hỗn tạp, trở nên một quốc gia tân tiến. Trong bóng tối mập mơ trước lúc rạng đông, khi mình mẩy hãy còn đau mỏi vì mới bước ra khỏi cái phản gỗ, Trần Sung lại nhận ra một điều khác nữa: chàng chưa bao giờ được trông thấy tận mắt một cái thuổng, và cũng chẳng biết cầm cái búa ra sao. Hồi còn thơ ấu, sống tại San Francisco với thím của chàng - một người đàn bà cổ - chàng không bao giờ được bà thím cho phép ra vườn làm việc, hoặc giúp ba làm các việc lặt vặt trong nhà. Thím của chàng thường nói:

- Đó là công việc của đàn bà, cháu là con trai, cháu chỉ nên lo đèn sách thôi.

Bình minh đã chiếu ánh sáng qua các khe tường rạn nứt. Có tiếng những người ngái ngủ ú ớ hay cựa mình trên phản gỗ. Một vài người đã thức giấc, vội ngồi nhỏm dậy với vẻ hoảng hốt. Trần Sung cho rằng, mọi người đều chung một tâm trạng hoảng hốt hoang mang trước những sự đổi thay quá sâu rộng và qua phũ phàng. Điều họ khó chịu nhất là việc xa gia đình: bố mẹ, con cái, người già xa người trẻ, chồng xa vợ; họ sống xa cách nhau từ đây. Mỗi khi mở mắt thức dậy, họ đều hoảng hốt hoang mang trước hoàn cảnh mới, trước một ngày mới đầy rẫy công việc cực nhọc và cũng đầy bà đã xấp xỉ ngũ tuần, rất dễ thương và trông có vẻ phương phi phát tài.

Bà Brandon đưa mắt nhìn khắp các gian phòng đông đảo quan khách, xuất là nền móng của Công xã Nhân dân: Hỡi các đồng chí, chúng ta sẽ được thưởng công xứng đáng. Không còn nạn mất mùa đói kém nữa! Sẽ không còn ai đói khát nữa! Tất cả cho mọi người”.

Nhưng công cuộc đã thất bại ngay từ trong trứng nước. Người ta đã sai lầm ngay từ đầu. Bản chất tự nhiên của con người đã thắng vượt tất cả; con người suy nghĩ, làm việc và sống cho chính mình trước. Được trả công là một điều kiện thiết yếu. Nhưng mọi người không được trả công.

Ánh dương đã hiện rõ ở chân trời. Nghe tiếng chuông reo, tiếng còi hụ vang dội, dân lao động vội vã trỗi dậy. Mười lăm phút sau họ phải có mặt trong hàng ngũ để sẵn sàng lên đường. Các trung và tiểu đội trưởng hét lên ra lệnh, thế là hàng lớp lớp nông dân lao động ra nông trường. Ôi! Còn đâu những ngày êm đềm thời trước, cái thời mà từng toán nhỏ, họ thong thả kéo nhau ra đồng, miệng phì phà ống điếu dài bằng tre, cười cười nói nói thân mật. Họ đã sống những ngày êm đềm như thế từ nhiều ngàn năm nay, bây giờ thì những ngày đó đã hoàn toàn lui vào dĩ vãng. Năm trăm triệu nông dân - Cả đàn ông lẫn đàn bà - hàng ngũ chỉnh tề, trong đó có Trần Sung, đang bước đều “một hai” như binh sĩ để tiến ra làm việc tại những khu đất mà họ không phải là chủ. Nhưng Trần Sung biết chắc rằng, sự cố gắng vĩ đại này chỉ đem đến thất bại. Chán nản bởi sự đen tối không thể tránh được này, chàng buồn rầu cầm lấy cái cuốc cùng lúc với các người khác trong hàng ngũ.

Khi chiếc kim đồng hồ treo tại phòng khách trong ngôi nhà của bác sĩ Diễm chỉ gần nửa đêm, thì Trần Sung mới mãn giờ làm việc trong ngày. Tất cả các đồng hồ trên toàn quốc đều cùng chỉ chung một giờ, để, theo như Chủ tịch đã phân định, toàn quốc và toàn dân sống theo cùng một nhịp trong cùng một bối cảnh, để kết hợp thành một khối duy nhất. Tuy nhiên, Jen Yu Ti đã viết trong cuốn “Địa dư Trung Hoa” như sau:

“So với phía Tây, mặt trời mọc sớm hơn bốn giờ ở phía cực Đông nước Trung Hoa. Khi tỉnh Ussuri, nằm ở đầu phía Đông nước này, đang tắm mình trong nắng hồng ban mai, thì tỉnh Diên An cũng như toàn vùng Pamira, nằm tuốt về phía Tây hãy còn nở nhất, to và tròn như trái vú sữa bày ra thật ngon lành trước mắt của ông. Ông Hậu từ từ cúi dầu xuống, le lưỡi liếm đầu vú bà Thoa một cách trân trọng và sung sướng.

Cặp mắt bà đi vừa mỉm cười với nhóm này, bắt tay chào hỏi nhóm khác, rồi tiến tới nhập bọn với Loan và ông bà Brandon.

Chàng đưa ca hai tay ra bắt Người vú già suốt ngày chăm sóc bồng ẵm đứa bé, chạy đến đưa con nàng và hãnh diện nói:

- Ông hoàng nhỏ hôm nay ngoan quá! Vắng mẹ suốt ngày mà không khóc lần nào cả.

Mai đưa tay đón con, ôm chặt nó vào lòng.

- Hôm nay có thư từ gì không vú?

Ngày nào nàng cũng hỏi như vậy. Từ năm tháng nay, nàng mới nhận được một lá thư.

Người vú già đưa cho Mai một phong thư, rồi đi rót cho nàng một tách trà nóng. Ấm nước được ủ nóng luôn luôn để trên bàn. Vú vừa dọn dẹp căn phòng, vừa nói chuyện:

- Cô à, giá thực phẩm mỗi ngày mỗi cao lên. Thịt heo đắt gấp bốn lần năm ngoái. Nếu hạn hán cứ kéo dài, chắc sẽ không còn gì để ăn nữa cô ạ. Đất khô queo và gió cuốn cát bụt mịt mù.

Mai không trả lời, vì còn mải miết đọc thư của mẹ nàng. Bà sẽ báo cho nàng biết thành công hay thất bại đây? Không ai có một thế lực kín đáo như mẹ. Phải Lương phu nhân là con người vô địch? Bà vẫn có chỗ mua thực phẩm, trong khi mọi người không biết kiếm đâu ra. Ngôi nhà hàng lớn của bà vẫn đông khách như thường. Mai đọc nghiến ngấu những trang thư dài viết bằng chữ Hán tuyệt đẹp trên giấy rơm.

“Như mẹ đã hứa, mẹ đã đề cập vấn đề của người đó với một nhân vật.Vị này nhận lời xét lại xem có thế rút ngắn thời hạn và làm cho hoàn cảnh được khả quan hơn không. Không thể có một sự hứa hẹn rõ rệt hơn được. Sau đó, vị này đã tán thưởng Trường Âm nhạc của con. Ông mong muốn sáp nhập trường này vào Viện Đại học Quốc gia, vì e rằng người ta sẽ chỉ trích con là theo chủ thuyết cá nhân, trong tình trạng của con bây giờ, mẹ có khuyên con làm tất cả những gì có thế làm được, để tuân theo ý muốn của cấp trên, cũng là chuyện thừa”.

Mai gấp lá thư lại, bỏ vào túi. Diễm không biết là nàng đã xin mẹ can thiệp cho trường hợp của Trần Sung. Mấy lúc gần đây, hai chị em thường lủng củng với nhau. Vì say mê Lưu Phong, Diễm không tin là các nhà lãnh đạo lại có thể sai lầm được. Có lúc nàng còn cãi lộn cả với em mình khi thấy Mai sốt ruột vì chồng nàng xa nhà đã quá lâu. Ngay tối hôm qua, hai chị em đã cãi nhau đến độ có thể thương tổn đến tình ruột thịt, nên hai người đành phải im tiếng để chấm dứt sự bất đồng ý kiến. Diễm tuyên bố rằng, chị em trong nhà không nên cãi vã nhau. Nàng nói:

- Nếu chúng ta là con một mẹ mà không đồng ý được với nhau, thì ít nhất chúng ta hãy giữ im lặng.

Khi Diễm đi làm về, nàng quyết định không cãi nhau nữa. Mai và nàng phải đoàn kết nhau lại. Những kỷ niệm hồi còn thơ ấu đã ràng buộc hai người. Tuy vậy, cả hai đều cảm thấy sự bất đồng ý kiến mỗi ngày một lớn. Họ chỉ hòa thuận trở lại với nhau khi cùng tấm tắc khen đứa bé bụ bẫm đang dậm chân nhún nhẩy trên đầu gối của Mai để đùa rỡn với cái lắc vàng của nàng. Nhưng món trang sức này lại làm cho hai người cãi vã nhau trở lại. Lương phu nhân đã cho hai chị em mỗi người mà lẽ ra nàng đã dành cho một người cha nay hầu như nàng đã quên lãng, vừa là một mối tình thơ mộng mà lẽ ra nàng đã cảm thấy nơi một chàng trai cùng Chị Diễm, tấm lắc vàng của chị đâu rồi?

- Chị đã cất đi rồi.

- sĩ, giữa bao nghệ sĩ khác. Do đó, tối ngày hôm trước, từ lúc chàng tuyên bố “tôn thờ”, nàng cảm thấy bối rối một cách kỳ lạ. Hai người đang treo một một bức tranh thủy mặc nhỏ, nhan đề “Rạng Đông” tại một chỗ chật hẹp nằm giữa cửa ra vào và tấm vách ngăn. Đó là bức tranh chót mang đến triển lãm. thật bình tĩnh:

- Thế có sao không? Mai nói rất nhẹ nhàng:

- Chẳng có sao cả. Chỉ có điều là...

- Chỉ có điều là... sao?

- Là từ khi chị biết hắn chị đã thay đổi nhiều. Chị đã hiểu được nhiều điều hơn xưa.

- Thí dụ như những điều gì?

- Hiểu về một vài chính sách mà chính phủ đã áp dụng.

- Như phạt người ta đi lao động cải tạo, phải không?

- Đúng. Bắt những người như Trần Sung phải đi lao động cải tạo. Không một ai được miễn cả. Phương pháp là như vậy. Nếu người ta cho phép Trần Sung từ chối không nhận những nhiệm vụ bắt buộc, thì còn bắt buộc ai được nữa? Chúng ta phải cùng nhau sát cánh làm việc, như một đoàn cầu thủ quốc gia vĩ đại, một khối duy nhất, để chiếm đoạt một chỗ ngồi trong thế giới tân tiến này. Mỗi người đàn ông, mỗi người đàn bà, đều có một nhiệm vụ rõ rệt. Chúng ta không thể nào hiểu thấu được toàn bộ chương trình: chỉ có những người lãnh đạo mới có thể bao quát trọn vẹn vấn đề mà thôi.

Đôi mắt u huyền của Mai mơ lệ:

- Thế nghĩa là người ta sẽ không trả chồng em về cho em?

- Chúng ta không nên nhượng bộ trước những cảm tình cá nhân

- không một người nào trong chúng ta được quyền như vậy.

- Em tự hỏi, không biết Clem sẽ nghĩ sao về chị bây giờ! Em nghĩ, ngay cả cảm tình đối với chị thôi, anh ấy cũng không còn có cảm tình nổi nữa!

Nói xong, nàng vụt bước ra khỏi phòng, làm Diễm sững sờ kinh ngạc. Clem? Đã lâu lắm rồi, nàng không nghĩ tới chàng. Nàng nhận thấy Lưu Phong hầu như đã cô lập nàng với thế giới bên ngoài. Nàng biết bây giờ nàng đã yêu Lưu Phong, và đây là thứ tình cảm mà nàng chê trách nơi con người nàng. Nàng tưởng nhớ lại những cuộc gặp gỡ giữa hai người, kể từ buổi chiều hôm Lưu Phong đột ngột xiết chặt nàng trong vòng tay. Hai người đã gặp nhau ba lần, nhưng không bao giờ gặp riêng một mình. Nàng đã cảm thấy giọng nói của chàng sao mà dịu dàng đến thế! Khóe mắt của chàng sao mà nồng ấm đến thế là gì? Cuộc nói chuyện của họ tuy chỉ giới hạn trong phạm vi chuyên môn, nhưng Diễm cảm thấy một sinh lực tiềm tàng, một phong độ oai hùng đã phát xuất từ con người ấy như những làn sóng điện.

Diễm chưa mấy quen với lối sống dè dặt, quá kín đáo của người Trung Hoa, nhưng chính vì vậy mà nàng cảm thấy chàng hấp dẫn hơn. Nàng mặc sức tưởng tượng, vì biết chàng yêu mình. Không một thái độ nào, một lời nói nào của chàng có thế che giấu được mối tình này. Còn Clem thì lại quá giản dị, gần như là đơn sơ! Lối diễn tả tâm tình của chàng quá ngây thơ, qua con nít, chàng luôn luôn sẵn sàng cầm lấy tay nàng, ca ngợi nàng, và thổ lộ tâm tình với nàng. Nàng quyết định tỏ ra de dặt, khoan thai, lê độ với các cấp trên hơn, nghiêm nghị đối với cấp dưới hơn, để xứng đáng với Lưu Phong hơn.

Một tuần lễ sau, nàng mới có dịp gặp Lưu Phong, một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên tại hành lang bệnh viện. Chàng đứng dừng lại, làm ra vẻ ngạc nhiên, và nàng cũng làm ra vẻ ngạc nhiên như vậy, vì không biết chàng có muốn gặp mình hay không. Trong đám đông sinh viên qua lại tấp nập, đám bệnh nhân đang ngơ ngác sơ sệt không biết đi về phía nào, thì hai người đứng ngây người ra một lúc, chẳng biết nói gì với diện nàng, còn Hoàng Tuấn thì đã mang kính lên để ngắm nhìn cho rõ người thiếu nữ.

Nàng ngây thơ hỏi:

- Mặt em khó coi gặp lại nhau?

- Bất cứ tại đâu, và vào bất cứ giờ nào đồng chí muốn. Tôi ở với em gái tôi tại biệt trang “Ba Con Cáo” mà đồng chí đi vì ngạc nhiên trước câu nói thành thật đến như vậy. Môi nàng hé mở, còn chàng thì thản nhiên bỏ kính vào hộp, và bỏ hộp vào túi. Rồi, với một vẻ tay nhau, và Diễm vội vã trở lại phòng thí nghiệm. Tại đây, nàng không sao làm việc được, bàn tay chàng đặt lên cổ tay nàng đã làm cho nàng rạo rực quá đỗi. Diễm cảm thấy như các mạch máu nơi cổ tay mình đập nhanh hơn, và giây phút đó như kéo dài bất tận. Y sĩ Tiên vẫn ê a với giọng nghẹt mũi buồn thiu thường ngày, và bài học hôm nay ngẫu nhiên - ôi ngẫu nhiên - lại nói về các mạch thành thì sẽ khó chọn vợ cho tôi, nhất là vì tôi là con một. Nhưng, như một số thanh niên khác, tôi rất cứng lòng. Than ôi! Nào ai biết được, một ngày một ngày kia tình hình trong nước nước rối ren, tôi phải xuất ngoại sang Hoa kỳ, là nơi người nghệ sĩ từng ngụm một. Đoạn ông đằng hắng lấy giọng, và hỷ mũi rất kỹ, từng lỗ mũi, vào chiếc khăn tay bằng giấy, rồi bỏ vào sọt rác. Ông tiếp tục:

- Khi nhịp đập của tim yếu dần đi, khi thấy nó khẽ giựt giựt như những hột sen non mà con nít bóp kêu tách tách, khi mặt con bệnh đỏ tím lên, khi nổi da ga lên, đó là triệu chứng sắp chết. Hoặc, khi áp tay nghe bệnh nhân thơ mà không thấy tiếng rào rào nhè nhẹ thường lệ, do lá phổi phồng lên xép xuống, khi nước da trở nên đỏ hơn một chút, thì cũng là triệu chứng sắp chết. Còn về nhịp độ của thận...

- Xin khoan, Diễm yêu cầu.- Như thế là không có sự đồng nhất về các mạch hay sao?

Vị y sĩ già lên mặt đạo mạo, cự lại:

- Có chứ, sao không. Nhất định là phải có sự đồng nhất trong cơ thể người ta rồi. Nhưng sự đồng nhất này lại phân ra ba nhóm chính. Mỗi nhóm lại phân ra hai tiểu nhóm: một nội và một ngoại. Và những tiểu nhóm này lại chia ra làm bẩy tám phần...

Một vài giờ sau, khi Lưu Phong đến chơi với Diễm tại biệt trang của nàng, thì may thay đã có câu chuyện hay ho về các mạch này để mào dầu. Với giọng hài mở tay ra ra trên bàn, nàng liền đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên để chàng từ từ nắm lại.

Hoa màu đỏ ít ỏi, Đồng chí cứ việc cười đi, nhưng thực sự mạch là nguồn cung cấp những chỉ dẫn quý báu cho việc định bệnh. Co những y sĩ Tây phương đã dùng phương pháp của chúng ta, để chứng minh sự chính xác của việc định bệnh, mà họ đã thực hiện theo phương pháp khoa học của họ.

Nàng đợi chàng giải thích thếm nữa về vấn đề này, nhưng chàng đã quay sang Mai, đưa tay bồng đứa bé lên, cười rất nhiều với nó đến độ thằng bé thay vì khóc, lại cười với chàng. Chàng để nó nhún nhẩy trên đầu gối mình, mải miết nhìn khuôn mặt kháu khỉnh của nó, rồi đột nhiên chàng lên tiếng chỉ trích những tai hại của việc hạn chúng ta không còn vua nữa để nhân danh chúng ta làm lễ tế chư vị thần linh tại đền thờ Trời.”

Đáng lý ra, lúa đã chín vàng đầy đồng lý do là mình sẽ có thể phục vụ tổ quốc đắc lực hơn. Nhưng sinh hạ một đứa con tốt đẹp như thế nầy, chắc mẹ nó lấy làm thích thú hơn. Này, hãy ngắm nó mà xem: tai to dài như thế này, cũng như khoảng cách từ tai lên đầu rất cao, chứng tỏ là nó rất thông minh. Tôi không bao giờ chấp nhận thuyết hạn chế sinh đe kiểu Malthus của Ma Yin Chu. Thật đáng phẫn nộ khi có những người lao động trí thức lại thi hành việc kiểm soát sinh đẻ, trong khi chúng ta cần phải gia tăng chứ không phải hạn chế nhân số. Chủ tịch của chúng ta rất có lý. Dân chúng cần phải gia tăng, chứ không được giảm thiểu. Đó là kho tàng của đất nước. Đối với những con bệnh của tôi, tôi luôn luôn khuyến khích họ sinh sản. Điều hòa sinh sản? Điều này cũng cần thiết, nhưng là để có được những đứa trẻ khỏe mạnh, chứ không phải là để phế bỏ sự sinh sản.

Đôi mắt đen của chàng thường ngày sắc bén là thế, mà hôm nay Diễm nhận thấy nó lại có vẻ dịu hiền, làm nàng ngạc nhiên. Chàng nhìn Mai và tươi cười nói:

- Chắc cô rất vui lòng có nhiều con? Mai liền chớp lấy cơ hội để nói móc:

- Điều này làm tôi rất ngạc nhiên, vì hiện chồng tôi đang sống tại một miền xa xôi, trong một công xã nhân dân.

Chàng quay sang Diễm kinh ngạc:

- Sao lại có thể như thế được?

- Nhưng đúng thế.

Chàng đứng lên, trao trả đứa bé cho mẹ nó và lẩm bẩm:

- Không Chỉ khi nào cá nhân no đủ, an toàn, được sưởi ấm về mùa đông, được sống mát mẻ về mùa hè, được mãn nguyện có ruộng đất riêng, và được cầy Diễm, Lưu Phong đề nghị:

- Chúng mình ra ngoài sân đi. Tôi nghĩ, trăng sáng như thế chắc tháng này chưa mưa đâu.

Nàng theo chàng ra sân. Tại đây, dưới bóng một cây mận đã bắt đầu chín, chàng đột ngột hỏi nàng có vui lòng lấy chàng làm chồng hay không. Còn nàng, nàng lại cứ chờ mong những lời ái ân, nhưng hoài công.

Nàng chỉ nghe thấy chàng đề nghị:

- Chúng mình sắp lấy nhau để có những đứa con cũng khỏe đẹp như thằng cháu bé của em. Chúng mình cùng nhau dâng hiến cho tổ quốc những đứa con dũng cảm.

Diễm vẫn chờ mong, nhưng chẳng đón nhận được một cử chỉ, một lời ái ân nào cả. Tim nàng se lại, nàng nhất định không khơi mào trước, nếu chàng không nói đến chuyện yêu đương.

Cuối cùng, Diễm cũng phải lên tiếng:

- Hôn nhân à? Tôi chưa có ý kiến gì cả. Tôi ước muốn rằng, một người như tôi, nên phục vụ tổ quốc thếm một hai năm, hoặc lâu hơn nữa!

Không đời nào nàng chịu nói lên tiếng gọi đang đe nặng tâm hồn mình: “Anh có yêu em không?” Còn chàng, chàng vẫn không nói những lời yêu đương ấy.

Lưu Phong mơ một gói giấy ra, và nói:

- Đồng chí hãy đọc những cuốn sách này.

- Cám ơn.

Vậy ra, đây là mục đích cuộc viếng thăm của chàng...

Ít lâu sau, trong những lúc một mình cô độc, nàng đã lẩm nhẩm đọc câu ngạn ngữ sau đây: “Bao lâu người ta chưa thể giết hết được dân chúng miền Hồ Nam này, thì nước Trung Hoa chưa thể nào mất được”.

Hồi còn nhỏ, Diễm thường nghe thân phụ nhắc đến câu ngạn ngữ này. Giờ đây nàng chỉ còn hình dung lại một cách lờ mờ bóng dáng người cha cao đẹp và hăng say đó, một con người bản tính đam mê như tất cả các người dân xứ Hồ Nam, những kẻ thích món ăn có nhiều gia vị, và thích một cuộc sống phiêu lưu. Do đó, Diễm nhận thấy tính nết mình cũng quật cường, nhưng ôn hòa một chút, vì nhiễm tính trầm tĩnh của mẹ.

Diễm đề nghị:

- Chúng mình ra khỏi cái đại lộ tân thời nầy đi.

Mặt trời mùa thu chói lọi trên một bầu trời cũng xanh như mái ngói xanh của cung điện.

Lưu Phong cưỡng lại, đáp:

- Nhưng tôi lại thích đại lộ nầy.

- Tại sao?

Diễm cảm thấy sung sướng, tâm hồn nhẹ nhàng khoan khoái như khi nàng còn sống bên Mỹ. Từ ngày bước chân về nước đến nay, ít khi nàng cảm thấy như vậy. Trong khi nàng xa quê hương, mọi sự đã đổi thay! Nàng có cảm tưởng như đang sống tại một nước nào xa lạ, mà toàn dân đều làm việc một cách nghiêm túc và dữ dội, điều mà trước đây nàng chưa hê được thấy. Nhưng hôm nay hẹn hò với Lưu Phong, vào ngày mười bốn trước Tết Trung thu, nàng cảm thấy lòng mình đầy tràn hạnh phúc. Nàng những muốn đưa tay khoác vào cánh tay của người bạn trai đang sánh bước bên mình, nhưng không dám. Chỉ ở bên Mỹ, người ta mới có những cử chỉ thân mật như thế ngoài đường phố. Ở đây, đôi lứa cũng sánh vai đi bên nhau nhưng chỉ đụng nhẹ vào tay thôi họ cũng không dám. Tuy vậy, không khí êm dịu, bầu trời ấm áp, cuộc khảo cứu đầy hứng thú, tất cả những điều đó đã phối hợp với nhau cùng với ngày hôm nay để dệt hạnh phúc cho nàng.

Vẫn dưới sự hướng dẫn của y sĩ Tiên, hiện nàng đang khảo cứu hai loại cây độc; Aconitum Ficheri (tiếng Trung Hoa là Phụ tử) và Aconitum Uncinatum (tiếng Trung Hoa là Ts’ao Wut’ou). Ca hai loại nầy đều có chất độc, nhưng trong dược khoa, loại thứ nhất được dùng để trị bệnh cảm sổ mũi và ho. Loại thứ hai trộn với lòng trắng trứng, dùng để chế tạo các thứ cao dán. Tuy nhiên, cần phải triệt để tuân theo sự chỉ dẫn về cân lượng khi đem sử dụng những chất độc dược này, nếu không sẽ đầu độc bệnh nhân, thay vì chữa trị cho họ. Hai thứ cây nầy và tất cả các loại cây khác cùng một nhóm, đều được y sĩ Tiên dạy nàng phương pháp sử dụng, bằng cách áp dụng ngay vào bệnh nhân của ông, thóc lúa dự trữ, để phòng khi lâm trời đói kém...

Anh ta quắc mắc lên nhìn chàng:

Trần Sung lặng lẽ cúi đầu. Mặc dầu anh chàng măng sữa này đến mười tuổi, đề mới, nên nay nàng cũng đang phân tích, khảo sát mối tình của mình đối với chàng, con người mà nàng cảm thấy cực kỳ hấp dẫn. Nhưng phân tích, khảo sát trên địa hạt này đâu phải là chuyện dễ, chàng luôn luôn là một con người tự chủ, ngay ca trong những giờ phút tâm tình, ngay ca trong ngày hôm nay, nàng xiết bao ước muốn được đụng đến chàng, đến độ, có lẽ chàng đã đoán được nàng đang run người lên vì say đắmstify">Trần Sung lặng lẽ cúi đầu. Mặc dầu lớn hơn anh chàng măng sữa này đến mười tuổi, chàng thấy, bây giờ vấn đề tuổi tác không còn ý nghĩa gì nữa hết. Đây là thời của tuổi trẻ ngự trị.