← Quay lại trang sách

Chương 11

Và nạn đói đã giáng xuống đất nước này một cách khủng khiếp và dữ dội. Dân chúng đùng đùng nổi giận vì đã được hứa hẹn quá nhiều rằng sẽ chẳng bao giờ đói kém nữa. Tai ách cố hữu một lần nữa lại hóa mình vào dân tộc này, reo rắc như thường lệ bao đau khổ khủng khiếp, bao thất vọng triền miên trước một tình thế không lối thoát. Trần Sung align="justify">- Chúng tôi không phải đói khổ, vì đã nhận được thực phẩm của mẹ tôi gởi cho, em Loan bên Mỹ mâu pháo hồng ẩn trong mầu mạ non của lá. Và nàng thích nhất cây đào cuối vườn trơ cành cùng hoa mà chẳng có một chiếc lá nào.

Mỹ cũng gởi về, và cả ba dì bên Hồng Kông cũng gởi cho nữa.

Chàng tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Tại sao họ biết chúng ta đang khổ? Diễm nhìn Trần Sung với năm âm lịch chàng đã tiến đến cửa nhà mình trong đêm khuya thanh vắng, dưới cơn bão tuyết lạnh lùng. Chàng gõ cửa, nhưng giữ ý không gây tiếng động, vì chàng vốn khiêm tốn, không thích phô trương các hành vi cử chỉ của mình. Trời rét thấu xương, chàng run lên dưới lớp áo mỏng. Quần áo công xa phát cho cũng chẳng có gì, ngay như chiếc tơi lá chàng đang mang đã giúp chàng khỏi chết cóng, bây giờ cũng đã rách nát tả tơi. Chàng đưa bàn tay giá lạnh lên gõ cửa một lần nữa. Cánh cửa he mở, lão Vương ló đầu ra cố nhận xem khách là ai mà đến thăm đêm hôm khuya khoắt như thế nầy.

Trần Sung năn nỉ:

- Hãy mở cửa cho tôi vào.

- Ông là ai mới được chứ?

- Tôi là Trần Sung, bố của đứa trẻ trong nhà này.

Chàng nhẹ tay gạt người lão bộc và bước vào. Lão Vương giơ cây đèn lồng và ánh đèn đã soi rõ mặt chủ. Bây giờ lão mới nhận ra chàng.

Người lão bộc kêu lên:

- Trời đất ơi! Sao ông chủ gầy ốm qua vậy?

- Thời buổi nầy chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, và xin đừng gọi tôi bằng “chủ”. Tôi không là chủ của ai hết, ngay cả không là chủ của chính tôi.

Họ lặng lẽ tiến vào sân. Người lão bộc khóa ngay cửa lại, sau khi chàng vào. Không khí trong nhà thật ấm áp dễ chịu, nhờ một lò sưởi nhỏ. Chàng khoan khoái tiến đến bên lò sưởi. Để khỏi làm mọi người thức giấc, chàng rón rén đi ngang qua phòng khách, đến nhẹ mở cửa căn phòng mà trong đó vợ con chàng đang ngủ. Dưới ánh đèn mờ, chàng thấy Mai đang ngủ say, tóc dài xõa trên gối, align="justify">Lương phu nhân đang tĩnh tâm suy gẫm. Ba thường dành chút ít thì giờ như vậy để suy gẫm kỹ hầu có được những nhận định đúng mức. Sau nhiều buổi suy nghĩ lại các biến cố xảy ra trong qua khứ, bà đã nhận định được hiện tại một cách rõ rệt hơn. Trong mọi trường hợp, ba phải căn cứ vào quá khứ mới hiểu được hiện tại.

Trong những lúc một mình một bóng - mặc dầu Lương phu nhân được rất nhiều người quý mến, bà vẫn cảm thấy cô đơn nhìn chàng một hồi lâu mới nói nên lời:

- Em mơ thấy anh hoài... Chàng quỳ xuống bên giường:

- của con người không bao giờ thay đổi cả. Nói một cách khác, sự bất biến nằm trong tất cả mọi cuộc đổi thay. Vậy thì sự bất biến là gì nếu không là chính chàng cho rõ. Nàng thì thào:

- Làm sao anh lại được về đây? Trời ơi! Sao anh gầy thế! Trông anh khác trước rất nhiều. Anh bệnh sao?

Chàng đứng lên thú thật:

- Không, anh chỉ gầy vì đói ăn thôi.

Lúc bấy giờ Trần Sung thấy con chàng đang giáng xuống đầu nhân dân. Tuy con người đã quen sự đau khổ, nhưng đau khổ lại vượt qua mức tưởng tượng. Ngoài những tai ương trời giáng xuống, lại con, con đừng có khóc! Nàng nói tiếng Trung Hoa: hẳn là nàng không muốn con mình học nói bất cứ một thứ tiếng nào khác.

Nàng mỉm cười với chồng, và nói bằng tiếng Anh:

- Mình hãy tha thứ cho con. Rồi nó sẽ quen với mình ngay đấy mà!

Tay bồng con, nàng ngồi nghe chàng kể lý do tại sao chàng lại được trở về:

- Anh được cử về đi gặp các cấp lãnh đạo, từ nhỏ tới lớn, đến gì về vấn đề trồng trọt, nên đã đảo lộn những phương pháp canh tác từ ngàn xưa. Kết quả là hàng ngàn dân quê đói khát đã phải tìm cách trốn sang nguy hiểm!

- Anh không chỉ nghĩ đến thân anh.

- Ít ra, thì anh cũng phải nghĩ đến con chứ! Chàng lắc đâu:

- Biết bao người hiện đang chết đói. Nàng bàng hoàng hỏi:

- Nhưng tại cô con gái út của bà, gởi từ New York về. Thật ra, riêng cá nhân bà đâu có chịu ảnh hưởng của nạn đói, vì ba vẫn có cách kín đáo mua được thực phẩm nhiêu.

Nàng vội bịt miệng chồng, và đưa mắt nhìn quanh với vẻ hoảng hốt:

- Xuỵt! Anh hãy giữ mồm giữ miệng.

Và Trần Sung đã hiểu cái điều mà chàng muốn quên đi, đó là: sự sợ hãi ngự trị cả nơi đây, ngay trong ngôi nhà của chàng.

Chàng được bộ trưởng Tào Chân tiếp vào lúc mười giờ sáng hôm sau. Đêm qua bà đem vú Chu đi cùng, và phải ép mình lên ngồi trong thứ phương tiện mà ba vốn không ưa thích, đó là chiếc máy bay. Trong lúc đi đường, bà suy nghĩ đến một ăn một bữa ngon, và mặc áo quần riêng của mình, dầu áo quần nay đã rộng thùng thình, làm thấy rõ tấm thân gầy còm tiều tụy của chàng. Chàng nhận thấy mình đã thay đổi qua nhiều và không chỉ riêng cái vẻ bê ngoài. Chàng đã quan tâm đến đất nước nhiều hơn, và chàng cảm thấy mình liên can một cách khó gỡ với những nỗi khó khăn của quốc gia. Tuy nhiên, chàng vẫn ý thức được rằng, đất nước của chàng là một quốc gia có một đi theo hầu ba thì không được khỏe, vì say máy bay, đã nôn mửa nhiều lần. Hai người đến thẳng biệt trang “Ba Con Cáo”. Ba đã viết thư báo cho Diễm biết tất cả đều làm chàng phấn khởi.

Sáng nay, Mai và chàng cùng ngắm nhìn con của họ đang chơi đùa. Chẳng mấy chốc thằng bé đã quen với cha nó, và giây phút thần tiên nhất đối với Trần Sung là lúc nó chạy đến sà người vào lòng chàng, Mai không sao ngăn nổi giọt lệ trước cảnh này.

Nàng hỏi:

- Có lẽ chúng ta không trở về đây thì tốt hơn, phải không anh? Và Trần Sung lắc đầu đáp:

- Không, chỗ đứng của chúng ta là ở đây. Bộ trưởng Tào Chân tiếp chàng rất niềm nở:

- A! Đồng chí Trần Sung. Tôi rất vui mừng được gặp đồng chí. Mời đồng chí ngồi.

Ông ta mặc một bộ đồ nỉ Ăng lê sẫm màu, nút cài lên tận cổ. Trần Sung ngồi xuống ghế, đợi thượng cấp mở đầu câu chuyện. Vẫn giữ thái độ niềm nở, ông ta trịnh trọng và cất tiếng sang sảng:

- Tôi đã nhận được những tường trình tốt về đồng chí. Đồng chí được cử làm đại đội trưởng, hẳn đồng chí đã hiểu rằng tinh thần làm việc đồng đội là nền móng chính sách nông nghiệp của chúng ta. Chắc đồng chí đến để xin được ân miễn hình phạt lao động cải tạo.

- Thưa không, tôi đến đây trước là để cám ơn đồng chí bộ trưởng đã gởi tôi tới sống với nông dân. Được chung sống với họ, tôi đã học hỏi được nhiều điều, nếu không, tôi sẽ chẳng bao giờ có dịp cả, sau là để xin đồng chí tiếp tế thực phẩm cho các nông dân của chúng ta. Hơn nữa, tôi đến để yêu cầu có một tổ chức thích hợp để tự hậu không còn nạn đói kém nữa. Các quốc gia khác đã giải đáp được bài toán này, tại sao chúng ta không giải đáp được?

Đôi mày rậm của ông bộ rồi. Em con đặt con vào một thế nguy hiểm. Nghĩa vụ soi lối cho con một đàng, thì tình cảm lại lôi con đi một nẻo. Sống trên đe dưới búa, con đã mất sự bình an trong tâm hồn.

- Mao chủ tịch đã dự liệu tất cả. Tại sao đồng chí dám bảo là thiếu tổ chức? Từ hơn bốn chục năm nay, Chủ tịch đã điều khiển chánh sách ruộng đất một cách khôn khéo toàn hảo. Trước tiên là các địa chủ, tiếp đến là các phú nông, sau chót là các trung nông, tất cả be lũ này đã bị tiêu quay sang mẹ, nức nở khóc một cách đau khổ.

- Ôi, mẹ! Mẹ có giúp được gì cho con không? Xin mẹ coi xem có thể nói với một nhân vật thế cha của họ. Giai đoạn đầu là giai đoạn diệt các địa chủ, tiếp đó là giai đoạn thứ hai: giai đoạn phân chia ruộng đất. Rồi xóa bỏ ranh giới các mảnh đất nhỏ của cá nhân để lập thành những công xã. Từ nay, mọi vấn đề nông nghiệp đều do các cán bộ đảng viên của ta giải quyết. Các nông dân đều đã vui lòng, hoặc ít ra họ đã vui lòng vào thời gian trước khi những thiên tai giáng xuống đất nước chúng ta. Chúng ta có thể ngăn cản được lụt lội và hạn hán không?

Trần Sung đáp ngay:

- Được lắm chứ!

- Làm sao đồng chí dám nói được, hả?

- Các nước khác đã làm được điều đó.

Tuy bà ngả lưng trên giường, nhưng không vì thế mà cho là ba đang nghỉ ngơi. Trí óc linh hoạt của bách vẫn chưa thấm gì với đồng chí hết! Vậy đồng chí hãy sửa soạn để đi lao động cải tạo tại các hầm mỏ.

Trần Sung đâu có hoảng sợ. Được dịp chung sống với đám nông dân, chàng đã trở nên chai đá. Chàng không Tào Chân biết bà đã có mặt tại thủ đô, đồng thời mời ông đi ăn cơm chiều tại một nhà hàng lớn. Ông ta sẽ không nhận lời mời này, vì địa vị hiện không thể không cảm thấy thán phục chàng. Một tia sáng ranh mãnh bỗng lóe lên trong đôi mắt ông. Ông tuyên bố:

- Tôi là con trưởng. Chính tôi ra lệnh đưa đồng chí đến các hầm mỏ.

Sau đó, bà lại ra họp mặt với các con. nàng biết ngay hôm nay. Hãy để nàng sung sướng với chồng con thếm vài giờ nữa đã. Khi nào được chính thức cáo tri, chàng sẽ nói cho nàng hay cũng vừa, và sẽ tìm lời khuyến khích nàng chịu đựng cuộc thử thách mới này. Tuyết tan dưới ánh mặt trời, chàng vừa suy nghĩ vừa bước bì bõm trên con đường lầy lội. Đến nhà, chàng gặp ngay Diễm. Hay tin Trần Sung đã về, nàng có ý đợi gặp người em rể, trước khi trở lại bệnh viện. Nàng ngồi một mình trong phòng khách. Vừa trong thấy Trần Sung, nàng đã lên tiếng:

- Mai đang dỗ con ngủ nghiêng mình nói nhỏ với Mai:

- Con đừng lo. Tối mai ông bộ trưởng mời mẹ đến ăn cơm. Mai nghẹn ngào:

- Ôi! Mẹ giỏi thật. Không có điều gì mẹ không làm được.