Chương 13
Lưu Phong nói:
- Anh đề nghị hai đứa mình hãy chung sống với nhau một thời gian trước khi kết hôn.
Diễm gỡ mình ra khỏi vòng tay của nhà giải phẫu trẻ tuổi:
- Có cần thiết không?
Nàng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên khi hỏi như vậy, để chàng không hiểu lầm, là nàng chưa dứt khoát được với những thói tục của xã hội trưởng giả ngày trước, mà chàng rất ghét. Nhưng thật ra, nàng rất khó trước, nhưng đã đi nghỉ sớm, sau khi đã dùng cơm chiều và sau một giờ ngồi chơi, ngắm nhìn đứa cháu ngoại mà ba tấm tắc khen là một đứa trẻ đặc biệt thông minh. Nó tiếp đón bà không bằng mắt và cũng chẳng bằng biết cười quá dễ dãi. Bà không tìm cách làm quen với nó, cứ thản nhiên chuyện trò với mẹ nó, mặc cho nó ngắm nhìn bà không ngớt.
Mai đáp:
- Đối với mẹ, tự do ái tình chẳng có nghĩa gì khác hơn là đàn ông luôn luôn được tự do bay bướm. Cái gọi là “tự do ái tình” của ông cha chúng ta ngày trước chỉ có một cái lợi duy nhất... dĩ nhiên là lợi cho người vợ bé. Người này có một địa vị trong nhà và trong gia đình người đàn ông. Tất nhiên người vơ chính thức sẽ đau khổ về tình cảnh này, ngoại trừ khi người vơ ấy khinh bỉ chồng mình, và trong trường hợp đó, họ sung sướng được chối bỏ nhiệm vụ làm vơ của họ.
Hồi align="justify">- Không mẹ ạ! Con cam đoan với mẹ như vậy. Nhà con từ chối chế tạo các loại vũ khí có thể dùng để chống lại...
Lương hiểu là đề nghị này sẽ đưa nàng tới đâu. Tựu trung, Lưu Phong không đề nghị gì với nàng khác hơn là trở thành người vợ bé, nhưng lại không dành cho người vợ bé này sự che chở mà xưa kia họ được hưởng trong nhà của người tình.
Một câu hỏi chợt nảy ra trong tâm trí nàng, câu hỏi mà trước đây nàng đã không nghĩ ra, vì bị ái tình làm chểnh mảng. Nàng hỏi:
- Lưu Phong, anh đã có vợ chưa?
Chàng nhìn nàng một cách lơ là, rõ ràng là chàng đang nghĩ đến điều gì khác. Chàng đáp:
- Dĩ nhiên là có. Một người vào hạng tuổi anh, làm sao có thể thoát khỏi hôn nhân được.
- Nếu anh không thoát khỏi hôn nhân, thì ít kia, khi còn trong tuổi thanh niên cách mạng, Lương phu nhân từ chối đi lễ với mẹ tại các đền chùa, nhưng giờ đây, trong lúc đang từ từ đi vào tuổi nơi với vợ anh.
- Nghĩa là, anh chưa hề được gặp mặt cô ta?
- Không bao giờ. Anh đã bị cha mẹ đính hôn ngay từ thuở còn thơ ấu, và được người ta thay mặt kết hôn cho. Cha mẹ anh tưởng rằng cứ cho cử hành hôn lê la nắm được phần thắng, nhưng chính anh mới là người nắm phần thắng, vì là kẻ vắng mặt trong cuộc. Rốt cuộc, cha mẹ anh không bao giờ có đứa cháu nội mà họ đòi hỏi nơi anh: đó là mục đích chính của cuộc hôn nhân ấy.
Chàng diễn tả một cách cộc lốc và thản nhiên, khuôn mặt chữ điền với làn da bánh mật cứ trơ trơ ra. Hai người đang ngồi ngoài sân nhà trong một buổi tối tháng chín dương lịch. Hôm ấy Tết Trung Thu, nhưng họ làm việc suốt ngày tại bệnh viện, không tham dự vào các cuộc vui của dân chúng. Sau bữa ăn chiều tại một nhà hàng nhỏ, họ đứng trên bao lơn bệnh viện, coi một đám diễu hành và một điệu vũ dân tộc, sau đó cùng nhau trở về nhà Diễm. Các người trai, nhưng giờ đây, khi những sôi động của tuổi hai mươi đã lắng dịu, thì những tập tục cổ truyền chìm sâu trong quá khứ lại vang dậy trong tâm hồn bà. gỡ mình ra khỏi vòng tay chàng, vừa đáp lại những câu hỏi của chàng bằng những câu hỏi khác của mình. Thế là chàng ngồi phịch xuống chiếc ghế bành mây, tay khoanh lại sau gáy, còn nàng thì ngồi xổm bên một hồ nước nhỏ, tay lượm mấy viên đã cuội nhỏ, lơ là liệng mấy con cá vàng đang bơi lội tung tăng trên mặt nước. Tuy bề ngoài hai người làm ra vẻ bình thản, nhưng thực ra, mỗi câu hỏi, mỗi câu trả lời đều nặng trĩu ý nghĩa. Diễm lại tiếp tục hỏi:
- Nhưng anh đã có... bao nhiêu người tộc ta một ngày nào đó sẽ chủ động giữ lại những điểm nào hay của hiện tại và tiếp tục tôn trọng những yếu tố giá trị của quá khứ. Nhưng đứa đứa trẻ này được sinh ra vào một thời kỳ chuyển biến nào đây? Đối với một quốc gia rộng lớn Anh kể cũng được, nếu anh quan tâm đến điều đó.
Nàng nói như vậy, nhưng mắt vẫn không rời mấy con cá vàng. Chàng con người. Cháu trai của mẹ có chịu đựng nổi cho đến ngày dân tộc ta tìm thấy sự khôn ngoan của những thế kỷ đã qua hay chăng? Nó có phải trải qua những nhiều, rồi xa nhau.
- Em tưởng anh sắp kể về họ...
- Em vừa nói: “nếu anh quan tâm”.
- Phải, nếu anh còn quan tâm thì hãy kê lại cho em nghe.
- Tại sao người đàn bà lại cứ thích tự hành ha mình nhỉ? Có bao giờ anh hỏi em đã có bao nhiêu nhân tình đâu?
Diễm phản đối ngay:
- Em không có tình nhân. Clem không phải là tình nhân, chỉ là một người bạn.
Lưu Phong lạnh lùng:
- Bên Mỹ, tất cả con gái đều có tình nhân.
- Điều này không đúng.
- À, em có ấn tượng tốt với người Mỹ.
- Điều đó cũng không đúng nốt.
- Thôi chúng ta đừng tranh luận về điểm này. Em muốn anh nói về ba người đàn bà mà anh đã biết từ trước, thì đây: người thứ nhất, anh gặp hồi anh còn đi học. Cô ấy đã trốn nhà để đến sống với anh trong một căn phòng nhỏ. Cô nấu cháo bánh canh thật ngon cho anh ăn. Nếu có dư ít tiền, thì đập thếm một cái trứng vào cháo. Khi anh và cô ấy đã ăn no - đúng ra là ăn hết số cháo đã có - tử. Ngay cả các chuyên gia cũng không biết ngày nào họ sẽ được nhìn thấy thành quả công trình của họ, tức nhìn thấy một loại vũ khí mạnh hơn hết cho nhân loại. Trong trường học hồi đó không thiếu gì những hội kín, nhưng anh không muốn gia nhập, mà cũng không muốn vào hội của những người chủ trương vô chính phủ. Sau này anh mới hiểu, muốn đất nước phát triển, cần phải có một tổ chức, do đó anh không theo thuyết vô chính phủ nữa.
- Thế còn người bạn rợn. Việc này xảy ra mấy tháng sau khi Lương phu nhân đến thăm người con gái thứ hai tại Bắc Kinh. Các nhà bác học trẻ tuổi đang nôn nóng chờ đợi một mụ già phá thai, sao mà bẩn thỉu và vụng về qua chừng!
- Tại sao anh không lấy cô ấy làm vơ và giữ lại đứa con?
- Hôn nhân là điều trái với những nguyên tắc anh chủ trương thời đó. Anh cho rằng, đó là một hình thức nô lệ đàn bà. Lại nữa, anh đã chính thức có vợ rồi, cho dầu anh không bao giờ biết mặt vợ anh chăng nữa. Cô ấy sống với cha mẹ anh, hầu ha các người như một con đầy tớ, đúng theo quan niệm phong kiến.
- Rồi sao nữa?
- Rồi thì... Ồ! Người đàn bà thứ hai, phải không? Đó là một người cộng sản chính thống. Cô ta và anh thuộc cùng một đội. Hồi đó anh bị phạt hai năm lao động cưỡng bách, vì bị quy vào thành phần trí thức, và bị đưa đến làm việc tại một hợp tác xã sản xuất, sau này được sáp nhập vào một công xã. Cô ấy rất đẹp. Anh yêu cô ta say đắm, đúng theo phong cách của một người trưởng giả, và hai người còn nghĩ đến vấn để kết hôn nữa. Ấy thế mà, một hôm anh bắt gặp cô ta đang đứng tình tự sau cối xay lúa với một người đàn ông khác. Câu chuyện chấm dứt từ đó. Trong suốt bốn năm, anh sống không có đàn bà. Sau đó anh dan díu với một cô gái người Nga. Đối với nàng cũng như đối với anh, chuyện này đã chẳng đi tới đâu cả. Cha nàng là một chuyên gia, cố vấn kỹ thuật. Nàng đã đi theo cha nàng về nước, khi chính phủ ta đuổi hết họ về. Lúc ấy nàng mới có mười tám tuổi. Kể từ đó, anh không còn có ai khác nữa, ngoài em.
- Và anh vẫn không chủ trương kết hôn?
- Chưa hẳn là thế. Có lẽ là, nếu cuộc giao du của chúng ta được... mỹ mãn, thì có thể lắm chứ.
- Và nếu đối với em, điều này phải thực hiện ngay tức khắc, thì sao?
- Đó là một hành động hồ đồ. Em chưa hiểu anh đủ để có thể là Đại úy Ly đi thi hành công tác. Báo chí giữ im lặng tuyệt đối về vụ nổ bom tại vùng sa mạc. Không nơi nào thấy đề cập đến vụ này, và để mà ngủ thôi, thì bất cứ ai cũng có thể làm được có phải đúng vậy không?
- Ồ không. Anh muốn quan niệm một cách đúng đắn hơn.
Diễm im lặng trong giây lát, và phải cố gắng lắm mới hỏi nổi câu hỏi sau đây:
- hề có ý nghĩ mơ ra xem. Công tác của anh là trao phong thư cho người nhận. Anh thấy người này còn ngồi tại một phòng giấy nhỏ, mấy phút trước giờ tan học một người đàn bà à? Có chứ! Nhưng đối với ba người đàn bà kia thì không thành vấn đề. Xưa kia người đàn bà Trung Hoa không biết ôm hôn. Còn đối với người con gái Nga đó... anh phải thú nhận rằng, hồi ấy anh sợ điều này lắm... anh cho đó là một tập quán phương Tây đáng tởm. Nhưng đối với em... anh lại ham muốn.
Nàng suy nghĩ, rồi nhắc lại cho chàng nghe một kỷ niệm gần đây:
- Nhưng mà, anh còn nhớ tối hôm nói chuyện dưới ánh trăng đó không?
- Và em đã trả lời em chưa sẵn sàng.
- Nhưng bây giờ thì chính anh lại chưa sẵn sàng.
Chàng yên lặng trong giây lát, rồi với một giọng nghiêm trọng, chàng tuyên bố:
- Nay anh đã hiểu ra rằng, hôn nhân giữa hai con người như chúng ta chỉ có nghĩa là sinh con đẻ cái để nối dõi tông đường. Ngày xưa kết hôn là để sinh con cái cho gia đình. Ngày nay, là để sinh ra những công dân cho tổ quốc, thì có khác gì đâu? Bây giờ anh biết là, nếu chỉ có vậy thôi, thì chưa đủ. Trước hết là cho chính người chồng và người vợ. Khi nào chúng ta hiểu ái tình giữa đôi ta là gì, hiểu qua kinh nghiệm chứ không qua những danh từ, thì mới nên đi đến hôn nhân - và sinh con cái. lạc vào một lâu đài cổ kính. Bước vào phòng ngủ tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều *g đèn có hình đôi uyên ương, treo lơ lửng trên đầu giường cùng những cây nến. Bên trái căn phòng bài trí lộng chí về đi.
Với thói quen vâng lời, Đại úy Ly liền mở cửa bước ra.
Còn lại một cứ nhìn mãi lên trời, mặt ửng đỏ trong ánh hoàng hôn. Còn nàng thì không ngớt nhìn chàng. Nàng ngắm nhìn khuôn mặt cương nghị đó, hai mắt to và đen, đôi mày rậm và cái miệng... ôi! sao mà xinh đẹp và mềm mại đến thế! Đứng trước người đàn ông này, nàng cảm thấy một sự ham muốn xác thịt mãnh liệt. Đây là lần thứ nhất trong đời nàng, một cuộc đời dâng hiến cho khoa học và cho sự tìm hiểu, nàng yêu một người đàn ông vì thể xác của người ấy. Nàng chưa hiểu tư tưởng của chàng ra sao và cũng không muốn tìm hiểu, sợ sẽ thấy điều gì đó ngăn cản mối tình của mình. Giờ đây nàng lại hối tiếc đã yêu cầu chàng kể những điều thầm kín về các bắt nàng ở lại. Nàng không muốn cầu cứu đến mẹ, ngay như cho ba biết ý định, nàng cũng không muốn, e rằng sẽ gây cho bà nhiều điều rắc rối bi thảm. Chỉ còn cách là nàng phải tự xoay xở một mình. Xin phép đi thăm bà dì ở Hồng Kồng chăng? Không được - tốt đưa mắt nhìn nàng, và Diễm hiểu ngay là chàng đã đoán ra được tâm trạng của mình. Chàng lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng bước qua sân, từ từ cài cây then ngang khóa cổng lại, rồi quay về phía nàng nói:
- Bây giờ, chỉ còn một mình hai chúng ta.
Chàng cầm lấy tay nàng, và hai người lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Diễm. Nàng đã mua một cái giường chạm lớn, theo kiểu Tàu ngày xưa, có màn che. Chàng gỡ những cái móc bạc vén màn, hai cánh màn buông xuống quây lấy cái giường như trong một lều vải. Chàng vẫn thinh lặng, nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng ra, và nàng cứ để yên cho chàng làm. Vào giây phút không thể tưởng tượng được này, nàng lại không thấy hổ thẹn chút nào. Trong khi nàng trần truồng chờ đợi, thì đến lượt chàng cởi quần áo. Chàng vén màn để nàng leo lên giường, rồi chàng cũng lên theo. Thoạt tiên hai người còn nằm thẳng bên nhau. Rồi chàng quay sang ôm lấy nàng, và nàng cũng không cưỡng lại. Vừa mê mẩn vừa bàng hoàng, Diễm để mặc cho chàng làm cái điều mà không một người đàn ông nào được phép làm trước chàng, và nàng còn xem đó là một hành động tự nhiên, điều mà ngày trước nàng cho là không đẹp.
Ngồi bên cạnh người học trò, Mai nhận thấy y đàn vẫn còn ngập ngừng. Trong khi đôi tai điêu luyện của nàng nhận ngay ra những nốt đánh sai trên chiếc dương cầm cũ kỹ của phòng nhạc, thì tư tưởng nàng vẫn cứ tiếp tục diễn tiến theo chiều hướng riêng của nó. Dường như cuộc đời nàng phân tán ra làm nhiều mảnh rời rạc, khó có thể kết hợp lại. Nàng có cảm tưởng như mình là ba nhân vật khác nhau: người vợ, người mẹ và giáo sư. Nhưng nhân vật nào đúng với bản chất của nàng hơn hết, thì nàng không biết. Nhiều tháng đã trôi qua kể từ ngày Trần Sung ra đi đến cái tỉnh Tân Cương xa xôi kia. Thư chàng gởi về rất thưa thớt và khô khan. Nàng sẵn sàng tha thứ cho chàng về cái vẻ bề ngoài lạnh nhạt đó, vì nàng biết chàng vốn ít lời, và cũng hiểu là chàng không thể viết cho nàng biết công việc của chàng được. Nàng biết chắc, chàng không tham gia việc chê tạo vũ khí hạt nhân, mà chỉ phụ trách việc nghiên cứu các phương cách phòng thủ, chống lại các cuộc tấn công bằng vũ khí hóa học hay vi trùng của địch quân nào đó thôi. Nàng đau lòng nhận thấy rằng, trong đầu óc đám học sinh trẻ tuổi kia, địch quân luôn luôn là người Mỹ. Vì lý do an toàn cho chính nàng cũng như con nàng, nên không bao giờ nàng thổ lộ cảm nghĩ của mình. Không phải vì thế mà nàng không muốn phản đối mỗi khi nghe người ta mạt sát người Mỹ. Nhưng sự khôn ngoan đã buộc nàng phải im lặng. Và sự im lặng này đang đè nặng tâm hồn nàng. Nàng có cảm tưởng như chồng nàng qua ư xa cách nàng, nhất là nàng lại chưa biết đến bao giờ chàng mới được trở về, và ban đêm, nàng thường nức nở khóc dài với ý nghĩ rằng, có thể là nàng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng nữa.
Trong thư, nàng không dám kể chuyện về đứa con của họ, cũng như không dám viết cho chàng rõ những điều nàng e ngại về nó. Khi tròn ba tuổi, nó sẽ phải vào học trường nhà nước như mọi đứa trẻ khác, và nó sẽ được dạy dỗ theo một phương cách mà càng ngày nàng càng ít tin tưởng. Ngay như tại nhà riêng của nàng, khi không có ai, nàng cũng không dám nói cho nó hiểu người Mỹ không phải là ke thù, mà là những người khả ái và tốt bụng, bản tính quảng đại và thân hữu. Nàng không thể nói cho nó biết sự thật, vì nếu biết nàng có cảm tình với người Mỹ, nó sẽ coi nàng là phản quốc.
Tâm trạng hoang mang lo sợ, nàng không biết làm gì hơn là đắm mình sống trong hiu quạnh, mỗi ngày một héo khô. Nàng cũng không buồn đến thăm Diễm, và biết Lưu Phong nay đã nhà bác học của chúng ta...
Đến lượt Lương phu nhân ngắt lời ông ta:
- Đồng ý, tôi sẽ không bao giờ nói ra tất cả những mẹ nàng vẫn giữ được nếp sống xa xỉ và yên ổn, trong khi biết bao người trưởng giả khác đều bị dồn vào cảnh lầm than, chết chóc. Nếu vì hy vọng một ngày kia đất nước sẽ tốt đẹp hơn, mẹ nàng có thể chấp nhận sự hòa giải, thì như vậy, phải chăng ba cũng có thể phản bội chính con gái của mình?
Giờ đây, sống cô đơn trong một căn hộ lập nhất trong số các con gái tôi. Khi nào nó về, tôi sẽ bắt nó phải đích thân đến tạ lỗi cùng ông. Tôi mong rằng ông sẽ tha thứ cho nó. Nó đã sống ban ngày. Nhưng, con người chất phác ấy làm sao hiểu nàng được. Bởi vậy, càng ngày nàng càng gập người xuống sống với chính mình, cố tìm sự lãng quên trong công việc.
Trường âm nhạc của nàng khởi thủy với mười một học sinh, mà chín người là con gái. Một trong hai học trò trai là một thanh niên có nhiều năng khiếu, ít học, anh ta đã hai mươi tuổi. Xưa kia cha anh làm đầu bếp cho một nhà kinh doanh người Đan Mạch sang làm ăn tại Trung Hoa. Hồi mới lên năm, mặc dầu bị cha cấm ngặt, một hôm anh đã lén vào nhà chủ và mở nắp chiếc dương cầm. Lúc đầu, đứa trẻ còn vuốt ve cây đàn, sau đó nó bắt đầu gõ nhẹ lên các phím ngà. Đây là lần đầu tiên nó được mó vào một chiếc dương cầm, nhưng thường ngày nó vẫn nghe bà chủ nhà phát lên từ cái hộp lớn mầu đen nầy những âm thanh tuyệt diệu, và nó muốn bắt chước quá chừng. Nó đang cố gắng bắt chước, hai bàn tay đặt xòe lên phím đàn như ba chủ thường làm. Bỗng cửa phòng mở ra, và bà chủ bước vào, mắt bà tròn xoe ngạc nhiên nhìn nó. Thằng tối, và đi riêng rẽ. Chúng ta sẽ đến Quảng Châu ban ngày. Tôi biết đường đến ngôi nhà bà nội tôi cư ngụ rồi. Đi bằng xe hỏa chỉ mất khoảng một giờ chủ. Ba có đôi mắt trong xanh như thủy tinh, nước da đỏ hồng, và mặc đầu còn rất trẻ, tóc ba đã bạc màu, như màu bạch kim.
Bà ta nói với nó: “Đứng lại, đừng sợ. Ta sẽ dạy cháu chơi dương cầm.”
Bà nói tiếng Trung Hoa không thạo, nhưng cũng tạm đủ cho nó hiểu. Nghe bà dịu dàng nói như vậy, nó tuân lời ngay. Thế là nó được học đánh dương cầm kể từ ngày đó. Khi những người nước ngoài bị buộc phải rời khỏi Trung Quốc, gia đình nó sinh sống tại Bắc Kinh. Nó tiếp tục học đàn dương cầm đây đó mỗi nơi vài ba bài cho đến ngày thành lập Trường Âm nhạc mới tại Đại học đường Quốc gia. Dưới sự chỉ dẫn của Mai, anh ta tiến bộ trông thấy. Anh chú trọng học cách ghi những khúc nhạc Mai đã được an toàn trên lãnh thổ Hong Kong. Nàng quay lại xem Chen có theo mình không, vì nàng đã thuyết phục được anh ta theo mình sang Mỹ. Nàng hứa sẽ giúp và tính chất đàn bà nơi nàng. Anh thường nghĩ đến nàng và mơ tưởng như đang giúp đỡ nàng, hay đang cứu vớt nàng khỏi một cơn nguy hiểm lớn lao.
Mai hoàn toàn không biết đến những ước mơ của chàng thanh niên. Nàng chỉ xem anh ta như một người học trò có năng khiếu, và thường tự hỏi, số phận của một tài năng như vậy sau này sẽ ra sao. Anh ta có sẽ phải tùy thuộc vào những cấp chỉ huy đầu óc hẹp hòi hay không? Anh ta có sẽ được sáng tác một cách tự do hay không, hay buộc phải tuân theo những mệnh lệnh hẹp hòi và yêu nước quá khích? Lòng nàng bối rối cùng cực vì không hiểu số phận con trai mình cũng như người học trò trẻ tuổi của mình sẽ ra sao. Mai đi đến một kết luận là nàng đã làm một điều không hay cho con nàng khi muốn nó được sinh ra nơi quê cha đất tổ. Điều này có thể tốt cho một số người nào đó, thì lại không tốt cho đứa con của nàng và Trần Sung, là những người trí thức, những nghệ sĩ và khoa học gia, vì con họ sinh ra để đứng vào hàng ngũ những kẻ sáng tạo, những kẻ chỉ huy. Nhưng ai sẽ giáo dục con trai nàng, và sẽ giáo dục nó theo chiều hướng nào? Người ta sẽ nhồi sọ nó những nguyên lý mà càng ngày nàng càng thấy sai lầm. Và phải chăng người ta còn dạy nó nhiều điều sai lầm khác nữa. Nàng thấy hổ thẹn và hối hận khi nghĩ đến ông bà Brandon, là những người đã vui lòng đón nhận ba chị em nàng chung sống với con cái họ trong một ngôi nhà ấm cúng mà mọi người đều tự do, sung sướng, không phải sợ hãi gì hết. Còn tại đây, ngay trên đất nước của mình, Mai lại sống trong lo âu sợ hãi mà không hiểu tại sao, vì chẳng có ai ám hại nàng cả. Ấy thế mà đâu đâu cũng thấy sợ hãi, và người ta thường thì thầm bàn tán với nhau về những vụ mất tích đáng ngại, về những cái chết không rõ nguyên nhân.
Sống trong sự hồi hộp thường xuyên này, tinh thần Mai mỗi ngày một sa sút, nàng đành viết thư mời mẹ đến chơi, viện cớ là đứa cháu ngoại của bà đã lớn như thổi, rằng nó sắp đến tuổi đi học, và rằng hình bóng bà ngoại phải là một trong những kỷ niệm thời thơ ấu của nóột tên phản quốc hay bị cầm tù, thì cũng bị gởi đi lao động cải tạo tại một vùng xa xôi nào đó. Và dĩ nhiên, anh ta phải giã từ âm nhạc. Nàng không thế nào biết được số phận của anh ta ra sao.