Chương 5 BỮA TIỆC ĐÍNH HÔN
Ngày hôm sau, trời rất đẹp. Cảnh vật chan hòa ánh nắng. Bữa tiệc được tổ chức cũng ở ngay quán rượu có vòm cây đó. Mặc dầu đã ấn định vào buổi trưa nhưng từ mười một giờ khách khứa đã kéo đến. Đó là các thủy thủ tàu Pharaon và mấy người bạn của Dantès. Có tin ông chủ tàu cũng sẽ đến dự. Đó là một điều vinh dự cho Dantès. Danglars và Caderousse được mời cũng xác nhận tin này. Quả nhiên một lát sau ông Morrel đến và được các thủy thủ vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Sự có mặt của ông như một lời xác nhận chính xác cho tin đồn Dantès sẽ được chỉ định làm thuyền trưởng.
Một nhóm người nữa bước vào quán. Đó là bốn cô gái ở xóm Catalans, bạn của Mercédès rồi tới Edmond khoác tay người vợ chưa cưới. Đi phía sau là ông già Dantès rồi đến Fernand với nụ cười chua chát và hiểm độc. Mercédès và Edmond quá say sưa vì hạnh phúc nên không để ý thấy nụ cười của gã. Danglars và Caderousse đến bắt tay Edmond rồi một gã đến ngồi cạnh Fernand, một gã đến ngồi cạnh ông già Dantès. Ông lão mặc một chiếc áo lễ bằng lụa có điểm những chiếc cúc viền kim loại, đội một chiếc mũ có tua trắng, xanh, tay chống chiếc ba toong. Trông ông lão giống như một vị trưởng giả của thế kỷ trước đi dạo trong công viên Luxembourg và Tuileries.
༺༒༻
Dantès mặc rất đơn giản. Anh làm ở ngành hàng hải dân dụng nên áo của anh nửa nhà binh, nửa dân thường. Bộ mặt anh rạng rỡ vui sướng vì kiêu hãnh có một người yêu xinh đẹp Mercédès có vẻ đẹp của một cô gái Hy Lạp trên đảo Cyprus với đôi môi đỏ mọng, dáng đi thanh thản của người Andalucia và luôn nở nụ cười hồn nhiên, chân thật, dường như muốn nói: “Các bạn hãy chia sẻ nỗi vui sướng với tôi...”
Ông Morrel cũng đến chúc mừng hai người và nhắc lại lời hứa của ông với Dantès trước mặt các thủy thủ. Mercédès mời ông chủ tàu ngồi phía tay phải cô, còn phía tay trái mời Fernand. Những câu nói dịu dàng của cô gái càng làm gã anh họ bầm gan tím ruột và gã cứ ngồi thừ ra, mặt tái mét. Còn Dantès ngồi cạnh Danglars và ông Morrel. Mọi người vào tiệc.
༺༒༻
Những đĩa dồi lợn thơm phức, những con tôm hùm đỏ ối, những đĩa sò tươi rói bắt đầu được chuyền tay nhau cùng với những chai rượu màu vàng nhạt. Giữa lúc đó có tiếng người nói lao xao bên ngoài, có tiếng đi huỳnh huỵch và có tiếng vũ khí chạm vào nhau lách cách, làm cho những khách dự tiệc đang nói chuyện ồn ào phải im bặt. Đồng thời ba tiếng súng nổ vang sau cửa làm mọi người nhìn nhau sửng sốt.
- Nhân danh luật pháp - Một tiếng nói to vang lên như không cho ai trả lời.
Tức thì cánh cửa mở toang, viên quận trưởng đeo băng tam tài (4) tiến vào phòng, theo sau là bốn người lính cầm súng, có viên cai dẫn đầu. Ai nấy đều hoảng sợ. Chỉ có ông chủ tàu tiến đến trước mặt viên quận trưởng mà ông quen biết từ trước hỏi:
- Có chuyện gì thế ông quận trưởng? Có thể là một sự nhầm lẫn chăng?
- Thưa ông Morrel - Viên quận trưởng đáp - Không thể có sự nhầm lẫn được. Tôi đem theo đây trát truy nã và buộc phải thừa hành công lệnh. Ở đây ai có tên là Edmond Dantès?
Tất cả mọi người đều quay về phía chàng thanh niên, anh tỏ rất ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được phong cách, tiến lên một bước, anh nói:
- Thưa ông quận trưởng, tôi đây.
- Edmond Dantès - Viên quận trưởng nói tiếp - Nhân danh luật pháp, tôi bắt anh.
- Bắt tôi? - Edmond tái mặt nói - Vì lý do gì ạ?
- Tôi không biết. Đến lúc hỏi cung anh sẽ rõ.
༺༒༻
Ông Morrel hiểu rằng không thể làm gì hơn để cứu vãn tình thế, ông hiểu rằng một viên quận trưởng đeo băng tam tài không còn là một con người nữa, đó là một cái máy thừa hành luật pháp. Ngược lại, bố của Dantès nhảy xổ lại phía người đại diện nhà nước mà van lơn, khóc lóc rất thảm thiết khiến viên quận trưởng phải động lòng.
- Ông cụ ơi, hãy bình tĩnh lại, có thể là con cụ chỉ có sơ suất trong việc khai báo và sẽ được thả ra sau khi xác minh.
༺༒༻
- Thế này là thế nào? - Caderousse hỏi Danglars.
- Nào tôi có biết gì đâu, tôi cũng như cậu thôi - Danglars làm bộ ngạc nhiên đáp.
Caderousse đưa cặp mắt tìm Fernand nhưng hắn đã biến mất, bèn nói:
- Ồ, ồ, Danglars, cái trò đùa của anh ngày hôm qua thật là tai hại, cái thằng Fernand nó chuồn đâu rồi?
- Nào tôi có biết - Danglars đáp - Kệ xác nó.
༺༒༻
Trong khi đó Dantès bắt tay từ biệt tất cả các bạn hữu rồi đi theo viên quận trưởng. Một cỗ xe ngựa mở toang cửa chờ ở trước quán rượu. Anh lên xe, viên quận trưởng và hai người lính lên sau. Cửa xe đóng lại và cỗ xe lên đường đi Marseilles.
- Tạm biệt anh Dantès - Mercédès chạy theo kêu to. - Tạm biệt anh, Dantès.
Edmond nghe thấy tiếng kêu của người yêu liền thò đầu ra khỏi cửa xe, cõi lòng tan nát, nói với lại:
- Tạm biệt em, Mercédès!
- Bà con hãy chờ ở đây - ông Morrel nói - Tôi sẽ lấy xe đi Marseilles xem sự thể ra sao, lát nữa trở về tôi sẽ báo tin cho bà con hay.
- Phải đấy, mời ông đi ngay cho - Mọi người đồng thanh nói và xì xào bàn tán về sự bất hạnh vừa xảy ra. Mỗi người đoán một cách. Bố của Dantès và Mercédès ôm nhau khóc nức nở vì cùng chung một cảnh ngộ đau thương.
- Tôi cho rằng - Danglars nói - Dantès đã mang đồ quốc cấm về.
- Có lẽ phải đấy - ông già đáng thương nói - Hôm qua cháu nó bảo với tôi là cháu có mua cho tôi một hòm cà phê và một hòm thuốc lá ngoại.
- Thế thì đúng rồi - Danglars nói - Nhân viên hải quan có lẽ đã tìm ra món hàng lậu, chúng ta hãy chờ xem.
- Bà con ơi! - Một người bạn của Danglars bỗng dưng kêu lên - ông Morrel đã về kia rồi.
༺༒༻
Quả nhiên ông chủ tàu vừa đi về, mặt tái nhợt, ông lắc đầu nói:
- Bà con ạ, sự việc vô cùng quan trọng chứ không như chúng ta tưởng đâu. Anh ta bị tố cáo là tay chân của Bonapar và trong lúc này đó là một tội trạng rất khủng khiếp.
Mercédès kêu rú lên và bố của Dantès run cầm cập.
༺༒༻
- Có thể là như thế - Danglars nói - Vì chiếc tàu Pharaon đã ghé vào đảo Elba và anh ta đã lên bộ mất một ngày. Chúng ta hãy chờ xem, nếu anh ta oan thì sẽ được thả ngay. Còn nếu có tội thì không làm cách nào mà gỡ được cả.
- Anh có tin như vậy không, anh Danglars? - ông Morrel hỏi.
- Tôi đã từng nói với ông rằng Dantès đã cho tàu đỗ ở đảo Elba không có lý do chính đáng và tôi cũng đã nghi hành động của anh ta. Còn đối với ông thì cụ Policar Morrel ngày trước cũng từng phục vụ dưới triều đại Napoleon và người ta cũng sẽ nghi ông còn luyến tiếc kẻ tiếm ngôi, ông không nên dính líu vào việc này.
- Anh Danglars, anh là một người tốt bụng, tôi sẽ lưu ý tới anh.
- Bây giờ tàu Pharaon thiếu thuyền trưởng, ông tính sao?
- Ba tháng nữa tàu mới nhổ neo và cho tới ngày ấy Dantès có thể được thả.
- Trong khi chờ đợi tôi cũng biết rành rọt về công việc điều khiển tàu, ông có thể cho tôi làm thuyền trưởng tạm thời.
- Bao giờ Dantès trở về tôi sẽ trở lại nhiệm vụ cũ, như thế sẽ rất tiện việc cho ông.
- Được để công việc khỏi bị đình trệ tôi chấp nhận lời đề nghị của anh.
- Ông cứ yên tâm, còn Edmond, chúng ta có thể đi thăm anh ta được không?
- Quan phó chưởng lý de Villefort là người tôi quen biết. Tôi sẽ đến lo lót với ngài cho Edmond, mặc dù ngài là một người bảo hoàng rất hăng say, cộng với chức phó chưởng lý, tôi vẫn cho rằng ngài không phải là người độc ác.
- Vâng, nhưng tôi nghe nói ngài là một người có rất nhiều tham vọng.
- Rồi chúng ta sẽ biết, - ông Morrel thở dài nói và đi về phía tòa án.
(4) Người đại diện chính quyền của nước Pháp.