Chương 43 NGÔI NHÀ AUTEUIL
Monte Cristo nhận thấy khi đi xuống các bậc thềm, Bertuccio đã làm dấu thánh giá theo kiểu người Corse, nghĩa là dùng ngón tay cái chặt vào không khí theo hình chữ thập, và lúc ngồi trong xe lão lâm râm cầu kinh.
Hai mươi phút sau cỗ xe chạy tới Auteuil và đỗ trước một ngôi nhà ở phố La Fontaine. Sự xúc động của viên quản gia càng tăng. Lão xuống xe đến gõ cửa, người gác cổng chạy ra. Bertuccio đưa tờ biên lai giới thiệu:
- Đây là vị chủ nhân mới đến xem ngôi nhà.
-Ngôi nhà này bán rồi à? - Lão gác cổng ngạc nhiên hỏi.
- Phải! - Bá tước nói. - Bán cho tôi
- Bán đi cũng phải. - Lão gác cổng lẩm bẩm. - Ngài hầu tước Saint Méran giữ ngôi nhà này chẳng được lợi gì cả.
- Hầu tước Saint Méran! - Monte Cristo nói. - Cái tên này nghe quen quá nhỉ! Hầu tước Saint Méran...
- Một nhà quý tộc già, một người trung thành với Đức vua. Ngài có một cô con gái độc nhất gả cho quan phó biện lý Villefort.
Monte Cristo liếc nhìn Bertuccio thấy lão tái mét mặt phải đứng dựa vào tường mới vững.
- Cô con gái ấy hình như chết rồi phải không? - Monte Cristo hỏi. - Tôi nghe người ta nói thế.
- Thưa ngài vâng! Chết cách đây đã hai mươi mốt năm rồi và từ ngày đó tôi không thấy mặt hầu tước quá ba lần.
Trời đã sẩm tối, bá tước nhét vào tay người gác cổng hai đồng tiền vàng và bảo:
- Bây giờ, lão lấy đèn soi đường đưa tôi vào.
Lão gác cổng tay cầm đèn run run vì món thù lao quá hậu hĩnh, đưa ông khách lên gác trên gồm hai buồng ngủ và một buồng tắm, phía sau có một cầu thang ăn thông ra vườn. Tới đây bá tước cho lão gác cổng trở lui.
Bertuccio mặt như gà cắt tiết, chân đi không vững, theo bá tước ra ngoài vườn. Trăng toả một ánh sáng mờ nhạt. Qua một con đường nhỏ tới một lùm cây đen ngòm, bá tước dừng lại. Bertuccio lau mồ hôi trán, không thể tự kiềm chế được lâu hơn nữa, lão kêu lên thất thanh.
- Ôi! Thưa bá tước! Xin ngài cho phép tôi ra khỏi chốn khủng khiếp này, tôi van ngài!
- Ông Bertuccio, ông làm sao thế? Ông mất trí rồi sao?
Lão quản gia lắc đầu và chắp hai tay vào nhau nói có vẻ thảm thiết:
- Chao ôi! Xin ngài hãy thương tôi, một con người thật thà, chất phác, và nếu tôi đã gây ra tội ác, chẳng qua chỉ vì mối thù truyền kiếp!
Nói xong, lão quỳ xuống ôm lấy chân bá tước. Bá tước thản nhiên:
- Mối thù truyền kiếp. Phải! Tôi đã biết rõ cái tập quán bất hủ của dân đảo Corse các ông. Bây giờ, ông hãy nhớ lại từng sự việc và kể rành rọt cho tôi nghe.
- Câu chuyện này đã có lần tôi kể cho linh mục Busoni nghe rồi, và coi đó là lời thú tội của tôi. Ngoài ra tôi không muốn phải nhắc lại nữa.
- Ngài linh mục nghe vì ngài thay quyền Thượng đế rửa tội cho ông. Còn tôi, tôi cần nghe để khỏi bị ông cảnh sát trưởng đến thăm, nếu câu chuyện bị vỡ lở ra.
- Thưa ngài bá tước! Thưa ngài! - Bertuccio nghe thấy vậy hoảng hốt kêu lên. - Tôi xin kể ngài nghe không sót một chi tiết nào. Tôi mong được sự che chở của ngài cũng như sự che chở của linh mục Busoni. Xin ngài hãy đứng ra chỗ khác vì hắn đã bị ngã gục ở chỗ này.
- Hắn là ai? - Bá tước điềm tĩnh hỏi.
- Villefort, phó biện lý, con rể hầu tước Saint Méran.