Chương 49 HAYDÉE
Trưa nào bá tước Monte Cristo cũng dành thời gian để đến thăm Hay đê, người con gái Hy Lạp hiện đang ở một căn buồng lộng lẫy tại toà nhà ở đại lộ Champs-élysées. Bá tước muốn tìm ở đây những giây phút êm dịu cho tâm hồn sau những lúc đầu óc bị xúc động và căng thẳng.
Cô thiếu nữ ở một căn buồng cách xa buồng của bá tước, trang trí theo kiểu Á Đông, trên mặt sàn trải thảm Thổ Nhĩ Kỳ, tường căng rèm gấm. Giữa buồng có kê một chiếc giường thấp, xung quanh xếp những chiếc gối bằng sa tanh thêu rất đẹp. Haydée có ba hầu gái người Pháp và một hầu gái người Hy Lạp để làm phiên dịch, vì cô chỉ nói được tiếng La Mã.
Thiếu nữ đang nằm trên tấm thảm, một tay chống lên cái gối xếp, một tay vòng ra sau đầu. Cô mặc chiếc quần sa tanh màu hồng thêu hoa để lộ đôi bàn chân trắng nõn xỏ đôi hài mũi nhọn thêu kim tuyến có đính những hạt ngọc, mặc một cái áo sọc xanh, trắng tay áo rộng và một cái áo bó ngực có ba khuy bằng ba hạt kim cương, bụng cô quấn một thắt lưng lụa màu sặc sỡ. Đầu cô đội chiếc mũ chỏm thêu chỉ vàng, xung quanh đính hạt trai, một bên cài một bông hồng làm nổi bật mớ tóc đen nhánh và khuôn mặt kiểu Hy Lạp tuyệt đẹp với cặp mắt đen như nhung, mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi mọng đỏ như son, hàm răng đều và trắng bóng. Cô thiếu nữ hiện thân cho vẻ đẹp kiều diễm mê hồn của người phụ nữ phương Đông ấy mới khoảng mười chín tuổi.
Monte Cristo bảo một hầu gái vào xin phép để bá tước vào thăm. Để trả lời, Haydée chỉ ra hiệu cho cô hầu gái vén một tấm thảm ở cửa buồng lên. Bá tước bước vào, Haydée ngồi dậy, đưa một tay cho bá tước, mỉm cười nói:
- Tại sao Đức ông lại xin phép em để vào? Đức ông không còn là chủ, em không còn là nô lệ của Đức ông sao?
Monte Cristo mỉm cười đáp:
- Haydée, cô nên biết là...
- Tại sao Đức ông lại không gọi em bằng em như mọi khi? Em đã phạm một lỗi lầm nào chăng? Nếu vậy Đức ông cứ phạt em chứ đừng gọi em bằng cô.
- Haydée. - Bá tước nói tiếp. - Em nên biết là chúng ta đang ở Pháp, tức là em được tự do.
- Tự do làm gì kia? - Thiếu nữ hỏi.
- Tự do xa ta.
- Xa Đức ông... Tại sao em lại xa Đức ông?
- Nói thế nào nhỉ? Ta sẽ phải giao tiếp với thiên hạ.
- Em chẳng muốn tiếp ai cả!
- Và nếu trong đám thanh niên đẹp trai em thấy thích ai, ta không nỡ...
- Em chưa hề gặp một người con trai nào đẹp hơn Đức ông, và trên đời này em chỉ yêu có hai người, cha em và Đức ông.
- Khổ thân em. - Monte Cristo nói. - Lúc nào cũng chỉ thấy em nói đến cha em và ta thôi.
- Em còn nói đến ai nữa? Cha em gọi em là nguồn vui của Người, với Đức ông, em là nguồn yêu thương
- Haydée, em còn nhớ cha em không?
Cô gái mỉm cười chỉ tay vào mắt và ngực mình nói:
- Cha em ở đây này.
- Thế còn ta, ta ở đâu? - Monte Cristo tủm tỉm cười, hỏi.
- Đức ông ở khắp mọi chỗ.
Monte Cristo cầm lấy tay cô gái định đưa môi hôn, nhưng cô gái thơ ngây ấy rụt tay lại và chìa trán ra để bá tước hôn.
- Bây giờ, Haydée ạ! - Bá tước nói. - Em nên biết là em được tự do. Em là một nữ chủ nhân, em là một bà hoàng. Em có thể cứ giữ bộ quần áo này hay thay bộ khác là tùy em. Em sẽ ở lại đây nếu em muốn, hay ra khỏi nơi này là tùy em. Luôn luôn lúc nào cũng có một cỗ xe cho riêng em dùng. Ta chỉ yêu cầu em có một điều thôi.
- Xin Đức ông cứ nói?
- Phải giữ kín lý lịch của em, không được nói một câu nào về quá khứ của em. Trong bất cứ trường hợp nào cũng không được nói lên tên người cha lừng danh và mẹ của em.
- Thưa Đức ông! Em đã nói với Đức ông rồi, em sẽ chẳng gặp ai cả thì lo gì em nói.
- Hãy nghe đây Haydée, cái lối sống cách biệt kiểu phương Đông này không thể thích hợp với Paris được. Em cần phải tìm cuộc sống ở đây cũng như em đã từng làm ở Rome, ở Milan, ở Madrit. Hoặc em muốn tiếp tục sống ở đây, hoặc em muốn trở về phương Đông...
Cô thiếu nữ ngước cặp mắt to và ướt lên nhìn bá tước:
- Hoặc là chúng ta trở về phương Đông? Đức ông nói thế có phải không?
- Phải! - Monte Cristo đáp. - Em nên biết là ta không bao giờ xa em cả. Cây không bao giờ xa rời hoa, mà chỉ có hoa xa rời cây mà thôi.
- Em không bao giờ xa Đức ông cả. - Haydée kêu lên. - Em tin chắc rằng em không thể sống thiếu Đức ông được.
- Em ơi! Mười năm nữa ta sẽ già và mười năm nữa em vẫn còn trẻ lắm.
- Cha em có một bộ râu bạc dài, cái đó không ngăn cản em yêu cha em. Cha em sáu mươi tuổi, thế mà em thấy cha em đẹp hơn tất cả mọi thanh niên mà em gặp.
- Nhưng này, em hãy nói xem, em có tin rằng em sẽ quen với đây chứ?
- Có được gặp Đức ông không?
- Hàng ngày.
- Nếu vậy em còn đòi hỏi gì hơn nữa, thưa Đức ông?
- Ta e rằng em sẽ buồn.
- Thưa Đức ông! Không buồn đâu ạ! Vì cứ mỗi buổi sáng em được nghĩ rằng Đức ông sắp đến và mỗi buổi tối em lại tự nhủ là Đức ông đã đến. Thế rồi, trong trái tim em có ba thứ linh cảm không thể nào được: Sự chờ đợi tình yêu và lòng biết ơn.
- Em thật xứng đáng là người con gái xứ Hy Lạp, kiều diễm và thơ mộng. Em cứ yên tâm, ta sẽ hành động sao cho tuổi thanh xuân của em không uổng phí, vì em đã yêu ta như cha em. Vậy ta cũng sẽ yêu em như con gái ta.
- Đức ông nhầm rồi đấy. Em không yêu cha em như em yêu Đức ông đâu. Tình yêu của em đối với Đức ông là một tình yêu khác kia! Cha em đã chết nhưng em có chết đâu. Còn nếu Đức ông mà chết, em sẽ chết theo ngay.
Bá tước đưa bàn tay ra và cô gái mỉm cười đỡ lấy. Như thường lệ, cô đặt lên đó một cái hôn nồng thắm.
Monte Cristo cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng, êm ái và sẵn sàng đến thăm Maximilien Morrel cùng gia quyến.
Vừa đi, bá tước vừa lẩm nhẩm câu thơ của Panhđa:
"Tuổi trẻ là đoá hoa, tình yêu là trái quả"
"Hạnh phúc thay người hái hoa nào biết hái nó lúc đang hé mở".
Theo lệnh của bá tước, cỗ xe đã sẵn sàng. Bá tước lên xe và như thường lệ, xe phóng nước đại.