Chương 50 GIA ĐÌNH MORREL
Mấy phút sau, cỗ xe đã đưa Monte Cristo đến căn nhà số 7, phố Meslay, một ngôi nhà ba tầng, có sân, trông ra một mảnh vườn có hai khóm hoa khá đẹp. Ngôi nhà khá duyên dáng và vui mắt, thuộc vào lịch sự nhất phố.
Vợ chồng cô Julie ở hai tầng dưới. Maximilien ở tầng trên cùng. Ngoài ra, hai bên còn có vài căn nhà phụ. Khi bá tước tới người gác cổng chính là bác Coclès. - Người thủ quỹ của ông Morrel nay đã về hưu, vào báo cho Max biết. Anh thanh niên sĩ quan vội chạy xuống đón khách quý. Anh reo lên:
- Trời ơi! Bá tước Monte Cristo, tôi biết ngay là thế nào chúng tôi cũng sẽ được cái hân hạnh này. Ôi! Cám ơn, nghìn lần cám ơn bá tước đã không quên lời hứa.
Chàng sĩ quan thân mật bắt tay bá tước. Qua cái bắt tay đó, bá tước thấy cả một tấm lòng thực tâm mong đợi mình.
- Xin mời bá tước vào, em gái tôi hiện ở trong vườn, đang tỉa hoa. Em rể tôi ngồi đọc báo cạnh đấy. Hai vợ chồng họ chẳng bao giờ chịu xa nhau quá sáu bước.
Tiếng những bước chân làm một thiếu phụ ngẩng đầu lên. Thiếu phụ trạc hai mươi lăm tuổi, mặc áo dài lụa. Thiếu phụ đó chính là cô Julie bé nhỏ của chúng ta trước đây. Trông thấy người lạ, cô kêu lên một tiếng. Max cười, bảo:
- Em đừng ngại, Đức Monte Cristo mới đến Paris ba bốn hôm nay.
- Ôi! Thưa ông! Anh tôi đưa ông vào đột ngột thế này thực chẳng lịch sự chút nào. Đấy là tội của anh tôi muốn trêu đứa em gái đây mà... Penelon! Bác Penelon!
Một ông già đang lúi húi xới một luống hoa, tóc cụ đã bạc trắng, nước da bánh mật, cặp mắt cho ta thấy cụ là một thủy thủ già từng trải, đã từng phơi mình dưới ánh nắng vùng xích đạo, phơi mình trong bao trận phong ba bão táp. Nghe tiếng gọi, cụ ngừng tay xới và ngẩng đầu lên, Julie bảo:
- Bác Penelon, bác làm ơn bảo với nhà cháu là nhà có khách đến chơi, và đề nghị anh Max mời bá tước lên phòng khách. - Rồi quay lại phía bá tước, cô nói. - Xin phép cho tôi được rút lui một chút ạ.
Và chẳng đợi ý kiến của khách, cô chạy biến mất. Bá tước có vẻ suy nghĩ rồi hỏi một câu như để trả lời cho chính ý nghĩ của mình:
- Gia đình đại úy hẳn là hạnh phúc lắm?
- Thưa bá tước! Xin thú thật là quả như thế. Các em tôi không còn đòi hỏi hạnh phúc gì nữa. Chúng còn trẻ, chúng vui vẻ, chúng yêu nhau, chúng có tiền lời hàng năm hai mươi lăm nghìn đồng bảng.
- Tuy nhiên, thế vẫn còn ít lắm đấy. - Bá tước mỉm cười nói bằng giọng rất dịu dàng và thắm thiết như một người cha. - Chắc là đôi bạn trẻ của chúng ta không dừng lại ở đây; một ngày kia họ sẽ trở thành triệu phú. Em rể của ông là luật sư... Là bác sĩ...
- Thưa ông! Em rể tôi là nhà buôn. Em tôi thừa kế hãng buôn của cha tôi. Sau khi cha tôi mất để lại một gia sản năm trăm nghìn. Tôi một nửa và em gái tôi một nửa. Chồng em gái tôi khi lấy nó không có một gia sản nào khác ngoài sự thông minh, cần cù và một lai lịch trong sạch. Nó quyết định phải kiếm cho được một số tiền bằng số tiền của vợ. Trong sáu năm cần cù, nó đã kiếm đủ số tiền hai trăm năm mươi nghìn.
Giữa lúc đó, Emmanuel ở trong nhà bước ra, chào bá tước rất niềm nở rồi mời bá tước và phòng khách. Julie đã thay những bông hoa mới đượm mùi hương trong các bình hoa và ăn mặc rất lịch sự để mời khách uống trà.
Monte Cristo nhìn Julie:
- Thưa bà! Bầu không khí yên vui, ấm cúng của gian phòng này và những bộ mặt hân hoan, tươi tỉnh của chủ nhân làm tôi vô cùng xúc động và vui sướng.
- Cảnh gia đình chúng tôi hiện nay rất êm đẹp. - Julie trả lời. - Nhưng cũng phải nói rằng trước kia chúng tôi đã từng trải qua những thời kỳ rất khó khăn và gian truân.
- Đúng như vậy đấy ạ. - Max nói. - Gia đình chúng tôi đã từng có những giờ phút nguy nan khủng khiếp. Và giữa lúc con thuyền của chúng tôi bị sóng gió hãi hùng, sắp chìm xuống đáy biển, thì có một bàn tay của Thượng đế đã đến cứu vớt chúng tôi.
Bá tước đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt rất xúc động. Sau đó, dừng lại trước cái tủ kính, có bày một quả bóng bằng thủy tinh, bên trong có để một cái túi lưới bằng lụa đỏ trên một cái hộp bằng nhung đen, bên cạnh có một mẩu giấy gấp làm tư và một viên kim cương rất đẹp. Max thấy bá tước nhìn chăm chú một cách khác thường, bèn nói:
- Thưa bá tước! Đây là những bảo vật quý báu nhất của gia đình chúng tôi.
- Vâng. - Julie tiếp lời. - Anh tôi muốn nói những vật này do một thiên thần của Thượng đế phái xuống để cứu vớt chúng tôi mà chúng tôi cũng chẳng bao giờ được biết mặt cả.
- Vậy kia à? - Bá tước nói nghẹn ngào
Max liền chạy lại, nhấc quả bóng thủy tinh lên, cầm lấy cái túi đưa lên môi hôn, rồi nói:
- Thưa bá tước! Vật này là của người đã cứu sống cha chúng tôi khỏi một cái chết vì phá sản và mất danh dự. Mảnh giấy này tự tay người viết ra và viên kim cương này người đã tặng em gái tôi làm của hồi môn. Chúng tôi chưa được diễm phúc nhìn thấy mặt người và người chỉ cho biết tên người là "Thủy thủ Simbard".
- Ôi! - Julie nói. - Tôi luôn luôn hy vọng là vào một ngày kia tôi sẽ được ôm hôn tay người cũng như hôn cái túi này, cái túi mà người đã từng mó tay vào. Cách đây bốn năm bác Penelon, người làm vườn cho chúng tôi hiện nay, có gặp ở Trirét một người Anh giống vị đại diện người Anh đã đến nhà chúng tôi ngày mồng 5 tháng Sáu và ngày mồng 5 tháng Chín năm 1829, là người đã viết cho tôi mảnh giấy này. Bác Penelon quả quyết là mình nhìn không nhầm nhưng không dám hỏi.
- Ông khách người Anh. - Max nói. - Tự xưng là thay mặt hãng Thomson và French ở Rome, cho nên hôm bá tước nhắc đến tên đó trong bữa tiệc ở nhà tử tước Morcerf, làm tôi giật mình. Một điều kỳ lạ nữa là hãng Thomson và French luôn luôn chối là không hề giúp chúng tôi việc đó.
- Nếu vậy. - Bá tước nói. - Người Anh đó có thể là người đã hàm ơn ngài Morrel nên đã lấy cớ đó để trả ơn đấy thôi
- Nhưng cha tôi lại khẳng định vị cứu tinh của cha tôi lại không phải là người Anh đó.
- Thế cha ông là... - Bá tước rùng mình hỏi. - Ông Morrel?...
- Thưa bá tước! Cha tôi coi việc đó là một câu chuyện thần kỳ. Cha tôi tin vào một vị cứu tinh đã trỗi dậy từ một nấm mồ để đến với chúng tôi. Ôi! Một sự mê tín thật là cảm động. Đã nhiều lần cha tôi cứ lẩm nhẩm như trong một giấc mơ, gọi tên một người bạn rất thân, một người bạn đã mất. Mãi tới khi sắp tắt thở, cái ý nghĩ đó, từ trước đến nay chỉ là sự ngờ vực, thì đã trở thành hiển nhiên. Và, những câu trối trăng cuối cùng của cha tôi trước khi mất là "Maximilien con người đó là "Edmond Dantès".
Bộ mặt của bá tước vốn đã tái xanh, nghe đến câu nói đó lại càng tái đi một cách đáng sợ. Tất cả máu như dồn hết về tim, bá tước không nói được nữa. Ông rút đồng hồ ra như quên mất giờ, cầm lấy mũ và chào mọi người.
- Thưa bà! Cho phép tôi thỉnh thoảng được đến thăm gia đình nhà ta, tôi thấy ấm cúng quá. Xin cám ơn sự đón tiếp nồng hậu của cả nhà.
Nói xong, bá tước bước nhanh ra ngoài.
- Bá tước Monte Cristo là một con người kỳ dị. - Phải! - Max nói. - Nhưng anh còn tin là ông ta còn có một trái tim giàu nhân ái và anh chắc chắn là ông ta quý chúng mình lắm.
- Còn em. - Julie. - Em thấy là giọng nói của bá tước cứ như đi thẳng vào trái tim em và đã hai ba lần em có cảm giác không phải là lần đầu tiên em nghe thấy.