Chương 51 CẶP TÌNH NHÂN BẤT DIỆT
Cửa ô thành Honoré, bên cạnh một toà nhà lộng lẫy, trong một khu vườn rộng có nhiều cây dẻ rậm rạp, được bao bọc bằng những bức tường cao vút, như tường thành, và cánh cửa trông ra đường quanh năm đóng im ỉm. Khoảng giữa toà nhà và khu vườn có một hàng rào để tránh người ngoài nhòm ngó vào nơi ở của một gia đình quý tộc. Phía cuối toà nhà, sát vườn nơi có nhiều cành lá rậm rạp, có kê một cái bàn đá, xung quanh có ghế dùng làm chỗ ngồi chơi và đọc sách. Nơi ấy xa toà nhà đến trăm bước, rất vắng vẻ và kín đáo.
Vào một buổi tối ấm áp của mùa xuân, người ta thấy trên bàn đá đặt một cuốn sách, một hộp đồ khâu và ở gần đó, phía hàng rào, một thiếu nữ đang nhìn, qua kẽ hở tấm liếp gỗ. Ngay lúc đó cánh cửa vườn khép lại, một thanh niên cao lớn vạm vỡ, đội chiếc mũ nhung và mặc chiếc áo bằng vải thô của người làm vườn, rón rén đi về phía hàng rào. Trông thấy người thanh niên, thiếu nữ khẽ kêu lên một tiếng rồi lùi lại phía sau.
- Valentine, em đừng sợ, anh đây mà!
- Ôi! Anh Maximilien! Sao hôm nay anh đến muộn thế? Sắp ăn cơm, em phải khôn khéo lắm mới tránh được con mắt cú vọ của mẹ ghẻ em, thằng con quỷ quái của bà ta cứ luôn quấy rầy em. Sao anh lại ăn mặc thế này?
- Valentine thân mến. Em nên hiểu rõ mối tình tha thiết của anh và nếu anh đã phải cải trang như thế này cũng chỉ vì em thôi. Vừa đây em có nói với anh, không hiểu tại sao bỗng dưng em đâm ra lo sợ như có một tai họa gì sắp xẩy ra, nên anh đã phải nghĩ cách thuê lại mảnh vườn này, dựng lên một túp lều để thỉnh thoảng được nhìn thấy em, bảo vệ em, bảo vệ tình yêu và hạnh phúc của chúng ta. Để tạ lại tấm lòng hy sinh cao cả của em, để đền đáp lại mối tình chân thật mà em đã dành cho anh, trong khi em đã khước từ ý định của ngài chưởng lý De Villefort, cha em, ép phải kết hôn với nam tước Franz D'Épinay, thì thử hỏi có việc gì mà anh không dám làm. Dù việc đó có gian nan, nguy hiểm đến mấy anh cũng không lùi bước.
- Đúng thế! - Valentine nói và thò một ngón tay búp măng của cô qua kẽ hở của hàng rào để anh thanh niên đặt lên đó một cái hôn. - Anh quả là một con người lương thiện, một người bạn trung thành, một người yêu chung thủy. Nhưng chao ôi! Còn em, em chỉ là một cô gái bất hạnh, sống lẻ loi trong một gia đình hầu như hoàn toàn xa lạ, giữa một người cha nghiêm khắc khó mà lay chuyển, một người mẹ ghẻ ghen ghét, hiểm độc, chỉ yêu quý đứa con trai của mình.
- Tại sao bà ta lại ghen ghét em như vậy?
- Em phải thú thật với anh câu chuyện riêng trong gia đình. Gia sản của mẹ kế em chẳng có bao nhiêu, còn gia sản của mẹ đẻ em để lại cho em rất lớn, cộng với gia sản của hầu tước Saint Méran mà một ngày kia em sẽ được thừa hưởng, làm cho bà ta ghen tức lồng lộn lên. Ôi! Lạy Chúa! Nếu em có thể cho hẳn bà ta một nửa để đổi lấy sự yên tĩnh trong tâm hồn em, em sẵn sàng cho ngay.
- Valentine, em không nên thất vọng và quá buồn phiền như vậy.
- Chao ôi! Nếu mẹ em còn sống, thấy em yêu anh là mẹ em ưng thuận ngay, vì ít ra bà ta là người đồng hương của anh. Nhắc đến Marseille, em muốn hỏi anh câu chuyện này: trước kia giữa cha anh và cha em có điều xích mích với nhau không?
- Chả có gì va chạm nhau cả. Anh chỉ được biết là ngài Villefort theo phái bảo hoàng, còn cha anh có cảm tình với Napoléon. Sao em lại hỏi anh câu ấy?
- Thế này nhé, một hôm em đọc báo cho ông nội em nghe, cha em và nam tước Danglars cũng ngồi gần đó, đang nói chuyện về đám cưới của chị Eugénie. Em đọc đến mục đưa tin anh được tặng thưởng Bắc đẩu bội tinh, em mừng quá đọc to lên cho mọi người nghe. Cha em liền hỏi anh có phải là con lão cuồng tín theo Napoléon không, còn nam tước Danglars mỉm cười mỉa mai, rồi hai người đứng dậy đi thẳng.
- Còn ông em, ông già Noirtier bị bại liệt bảo sao?
- Từ ngày ông em bị bại liệt, ông em không nói được nữa, chỉ ra hiệu. Em hỏi ông em có hài lòng về việc anh được thưởng Bắc đẩu bội tinh không, ông em tỏ ý bằng lòng ngay. Em hỏi ông em có đồng ý lời nói của cha em không, ông em không đồng ý.
- Lạ lùng quá nhỉ? Cha em lại hằn học với anh, còn ông nội em không quen biết anh thì lại ủng hộ anh.
- Suỵt. - Valentine đột nhiên hốt hoảng ra hiệu. - Em nghe có tiếng người, anh hãy lánh mặt đi.
Maximilien vội vàng vớ lấy chiếc cuốc, giả vờ bới đất, và nghe phía bên kia có tiếng người nói:
- Thưa cô Valentine! Bà nhà đang cho tìm cô khắp nơi. Mời cô về nhà có khách.
- Có khách à? - Valentine ngạc nhiên hỏi. - Khách nào thế?
- Thưa cô! Một Đức ông, bá tước Monte Cristo.
- Lạ thật. - Maximilien nghĩ thầm. - Bá tước Monte Cristo cũng biết ngài chưởng lý Villefort à?