← Quay lại trang sách

Chương 52 CHẤT ĐỘC

Đúng là bá tước Monte Cristo đến thăm quan chưởng lý De Villefort để đáp lễ. Phu nhân đang ở trong phòng khách với cậu con trai Édouard. Sau những câu chào hỏi xã giao, bá tước hỏi thăm về ông Villefort.

- Ấy, nhà tôi đi dự tiệc ở nhà quan chưởng ấn và rất tiếc không được đón tiếp ngài.

Nói xong, Villefort phu nhân cho người đi gọi Valentine.

Một lát sau, thiếu nữ bước vào, vẻ mặt buồn rầu, mắt hãy còn ngấn lệ. Cô gái trạc mười chín tuổi, vóc người cao và mảnh, tóc màu nâu nhạt, cặp mắt xanh thẫm, nước da trắng mịn, có dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển của một cô gái quý tộc.

- Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải? - Bá tước hỏi.

- Cháu có tính bẽn lẽn, ít khi ra ngoài lắm ạ. - Phu nhân đỡ lời cô gái.

- À! Tôi nhớ ra rồi. - Bá tước bóp trán có vẻ suy nghĩ. - Cách đây hai năm ở Ý tôi đã có dịp được gặp phu nhân và cô nương đây...

- Thưa bá tước! - Valentine nói. - Hồi đó thầy thuốc bảo là tôi yếu phổi, cần phải đi nghỉ ở Naples.

- Đúng rồi, ngày đó tôi ở chung với phu nhân trong một khách sạn. Phu nhân có nhớ hôm nói chuyện về thuốc men với một người lạ mặt không?

- Phải đấy, tôi có nhớ nói chuyện về tình trạng bệnh của Valentine với một ông thầy thuốc mặc áo choàng rộng.

- Người lạ mặt đó chính là tôi, vì tôi mách thuốc, có mấy người khỏi được bệnh nên họ gọi tôi là thầy thuốc. Nhưng thực ra tôi chỉ nghiên cứu về thuốc men và hóa chất.

Vừa lúc đó, đồng hồ điểm sáu giờ, phu nhân bảo Valentine đi chuẩn bị bữa ăn cho ông lão Noirtier. Sau khi Valentine đi rồi, phu nhân nói:

- Chao ôi! Ngài xem đấy, một ông già bất hạnh bị bại liệt, bây giờ chỉ còn là một linh hồn trong một xác chết rất đáng thương, như một ngọn đèn sắp tắt.

- Vâng! Ngài Villefort cũng đã nói cho tôi biết về chuyện này rồi.

- Lúc nãy. - Phu nhân nói có vẻ ngập ngừng. - Ngài nói có nghiên cứu về hóa chất có phải không?

- Vâng! Vì tôi có ý định muốn sống ở phương Đông nên tôi muốn theo gương vua Mithridate mỗi ngày trộn một ít thuốc độc vào thức ăn.

Phu nhân bảo Édouard ra ngoài chơi, rồi khóa chặt cửa phòng lại, hỏi:

- Thưa ngài! Ngài nói thời vua Mithridate của ngày xưa. Vậy phương pháp của ông ta có hiệu quả không ạ?

- Tôi tin là có, vì với phương pháp lấy độc trị độc của ông vua quá cảnh giác đó mà tôi đã hai ba lần thoát chết?

- Tôi nghe nói chất độc tác động vào cơ thể con người tùy theo tính tình và địa phương có phải không?

- Đúng đấy, tôi đã từng thấy người Nga ăn một số rau cỏ rất ngon lành, nhưng nếu người Ả Rập ăn vào thì lại chết ngay. Đó chỉ là một thói quen.

- Làm thế nào để thích nghi với các thói quen đó được?

- Dễ lắm, chỉ cần biết thứ thuốc độc nào người ta dùng để khử mình, như nhân ngôn chẳng hạn. Trong tháng đầu, mỗi ngày uống một miligam. Tháng thứ hai tăng lên hai miligam, tháng thứ ba lên ba miligam và liều lượng đó đủ làm chết một người không quen dùng. Những người Á Đông dùng thuốc độc với hai mục đích: một là để chữa bệnh, như thuốc phiện, cà độc dược, hoa nguyệt quế; hai là để trừ khử kẻ thù như lịch sử đã chứng minh.

- Vậy ư? - Villefort phu nhân thốt lên, mắt long lanh. - Người phương Đông quả là có nhiều sáng kiến trong cách giết người mà không bị tội. Về mặt tâm lý họ trội hơn hẳn chúng ta.

- Nhưng may mắn thay có lương tâm cứu vớt chúng ta, đồng thời phê phán chúng ta. Risa đệ tam, Hoàng hậu Macbeth, những kẻ giết con, chả đã bị lương tâm cắn rứt là gì?

- Thưa bá tước! Ngài đã nhìn nhân loại qua cái nồi chưng cất. Ngài là một nhà hóa học đại tài và nếu không có lọ thuốc của ngài thì thằng con trai tôi đã khó lòng qua nổi tai biến vừa rồi.

- Thứ thuốc đó chỉ cần một giọt là có thể làm hồi sinh một người sắp chết, nhưng với ba giọt thì có thể làm ngất đi và với mười giọt là hồn lìa khỏi xác. Đó là một loại thuốc độc rất khủng khiếp!

- Thưa ngài! Tôi dễ bị xúc động và lắm lúc gần như ngất đi. Tôi muốn xin ngài một ít để phòng xa vì những thứ thuốc mà bác sĩ cho tôi, tôi không thấy hiệu nghiệm gì.

- Vâng. - Monte Cristo đứng lên. - Tôi vui lòng biếu phu nhân một ít. Nhưng dùng nó phu nhân phải hết sức thận trọng vì khi pha vào rượu nó không làm biến chất rượu.

- Rất đội ơn bá tước, và bây giờ mời ngài ở lại dùng cơm với chúng tôi.

- Cám ơn phu nhân, tôi đã hẹn tối nay đưa một nàng công chúa Hy Lạp đi xem buổi biểu diễn nhạc kịch và công chúa hiện đang chuẩn bị.

Nói xong, bá tước cúi chào và đi ra. Villefort phu nhân suy nghĩ mơ màng lẩm bẩm: "Đúng là một con người kỳ dị!".

Còn về phần Monte Cristo kết quả đã vượt quá mong đợi Bá tước nghĩ thầm: "Đây là một mảnh đất tốt, hạt giống ta gieo xuống sẽ nẩy mầm ngay".

Sáng hôm sau, giữ đúng lời hứa, bá tước gửi cho Villefort phu nhân thứ thuốc bà ta đã yêu cầu.