Chương 53 VỞ NHẠC KỊCH
Tối hôm đó ở nhạc viện thành phố có buổi biểu diễn đặc biệt thu hút hầu hết giới thượng lưu của thủ đô. Như các thanh niên quý tộc khác, Albert De Morcerf có một lô dành riêng cho mình và Château-Renaud chiếm một lô bên cạnh. Lucien Debray được ông bộ trưởng nhường cho lô của ông, đã mời vợ chồng nam tước Danglars và tiểu thư Eugénie đi dự. Nhưng Danglars thuộc phe đối lập với bộ trưởng nên đã từ chối, chỉ để vợ và con gái đi. Beauchamp cũng có một lô dành riêng cho các nhà báo.
Trong màn đầu, khách xem còn vắng, vì hồi đó những người lịch sự có thói quen đến muộn. Đối với họ xem biểu diễn chỉ là phụ, còn để ngắm nghía nhau mới là chính. Albert hỏi bạn:
- Château-Renaud này, cậu có nhìn thấy bá tước phu nhân người Ý mà tôi đã làm quen được ở Rome không? Hôm nay cũng thấy bà ta có mặt ở trường đua.
- Đẹp lắm, cậu giới thiệu cho mình nhé.
- Được thôi.
- À! Hôm nay ở trường đua có xảy ra một chuyện lạ lắm. Con ngựa về nhất tên là Vampa, nhưng không ai biết chủ nó tên là gì.
Giữa lúc đó cửa lô của vị bộ trưởng mở ra, và Danglars phu nhân, cô Eugénie và Lucien đi vào. Phu nhân nhìn thấy Albert khẽ gật đầu chào, còn Eugénie nhìn đi chỗ khác, Château-Renaud thấy thế liền bảo:
- Albert ạ. Tiểu thư Danglars rất đẹp, nhưng hình như cậu có vẻ thờ ơ với cô ta thì phải. Tôi thì tôi không từ chối một vị hôn thê có vẻ đẹp như nữ thần Diane ấy.
- Cô ta đẹp thật đấy, nhưng chính vì giống nữ thần Diane nên tôi đâm sợ. Tôi ưa một vẻ đẹp hiền hậu, cổ điển hơn.
Đúng như Albert nhận xét, Eugénie có một vẻ đẹp khác thường. Mớ tóc đen nhánh bồng lên với những làn sóng tự nhiên, cặp mắt đen lẩn dưới hàng mi cong và đôi lông mày thỉnh thoảng nhíu lại làm cho khóe mắt có vẻ cương quyết và cứng rắn. Cái mũi dọc dừa, cái miệng hơi rộng với đôi môi đỏ chót và hàm răng trắng đều, trên một khuôn mặt tái xanh có một nốt ruồi lớn ở dưới mép bên trái. Tất cả điều đó làm cho Albert hơi rờn rợn. Vóc người cô cao khỏe vạm vỡ như nam giới và đồng thời cô còn hưởng được một nền giáo dục trọn vẹn. Cô biết hai ba ngoại ngữ, học vẽ, làm thơ và biết âm nhạc. Về nhạc, cô rất say mê và có hẳn một nữ gia sư có tài soạn nhạc tên là Louise D'Armilly vừa là người thầy vừa người bạn tâm giao của cô.
Khi màn hai vừa hết, Albert kéo Château-Renaud đến lô của bá tước phu nhân người Ý, chứ không đến lô của nam tước phu nhân.
- Thưa bá tước phu nhân! Tôi không ngờ lại được gặp phu nhân ở Paris này, và tôi xin giới thiệu với phu nhân người thanh niên quý tộc Château-Renaud đây, hôm nay cũng đã được chiêm ngưỡng sắc đẹp của phu nhân tại trường đua.
- Tôi muốn đề nghị phu nhân cho biết chủ nhân con ngựa đã thắng cuộc hôm nay là ai? - Château-Renaud hỏi.
- À! Lạ lắm! Tôi trông thấy con ngựa đẹp, có cảm tình ngay và đánh cá một số tiền lớn. Lúc tôi về nhà, thấy có người mang đến tặng một cái bình bằng bạc và cho biết đó là giải thưởng của cuộc đua, kèm theo một mảnh giấy ký tên: Bá tước Monte Cristo.
- Bá tước hiện nay ở Paris. - Albert nói. - Vừa mới rồi ông ta đã cứu sống hai mẹ con Villefort phu nhân.
- Nhưng tôi có quen ông ta đâu và định gửi trả lại cái bình bạc.
- Vô ích, vì bá tước đến Paris để tiêu hết số tiền sáu triệu trong một tháng, và ông ta sẽ tặng lại phu nhân một viên ngọc trị giá gấp mấy lần cho mà xem.
Tiếng chuông báo hiệu màn tới sắp bắt đầu, hai chàng thanh niên vội từ biệt phu nhân trở về lô của mình, và thấy mọi người đang chăm chú nhìn vào lô sang trọng nhất dành cho các vị vương giả. Một người đàn ông đã đứng tuổi mặc lễ phục màu đen, vừa đi vào cùng với một thiếu nữ tuyệt đẹp ăn mặc theo kiểu Á Đông. Albert giật mình:
- Này cậu, bá tước Monte Cristo và cô gái Hy Lạp kia kìa!
Trong nhạc viện, tất cả các con mắt đều đổ dồn về phía cô gái ấy. Các bà, các cô trố mắt nhìn những chuỗi ngọc và kim cương lấp lánh trên người cô thiếu nữ ngoại quốc.
Đến giờ nghỉ, Albert được báo là nam tước phu nhân Danglars muốn gặp anh. Albert vội chạy lại chào phu nhân cùng tiểu thư và bắt tay Lucien. Lucien nói:
- Cậu Albert này, phu nhân cứ căn vặn tôi mãi về bá tước Monte Cristo nhưng tôi chịu chết, có biết tung tích ông ta đâu mà nói. Cậu làm ơn giải thích dùm. Còn tôi, tôi chỉ biết ngài bá tước tung ra những viên kim cương như người ta rắc trấu ấy.
- Ông ta có một mỏ vàng sao? - Phu nhân nói. - Lại còn có một tài khoản không hạn định ở ngân hàng của nam tước Danglars nữa!
- Chuyện này tôi không rõ. - Albert đáp.
- Ông Lucien. - Eugénie hỏi. - Ông thấy cô gái Hy Lạp thế nào?
- Thưa Tiểu thư! Tuyệt đẹp. - Lucien cầm ống nhòm ngắm thiếu nữ, đáp. - Cậu Albert, cậu có biết cô ta là ai không?
- Hôm ăn tiệc ở nhà tôi, ông ta đã chẳng nói đó là một cô gái nô lệ ư?
- Trông cô ta như một công chúa trong truyện "Nghìn lẻ một đêm". - Phu nhân nói. - Có phải không ông Lucien?
- Còn bá tước. - Lucien nói. - Trông ông ta đẹp trai đấy chứ.
- Sao mặt ông ta lại tái nhợt một cách đáng sợ vậy. - Eugénie hỏi.
- Đúng thế. - Albert trả lời. - Bá tước phu nhân người Ý bảo ông ta là con quỷ hút máu người.
- Này cậu Albert. - Phu nhân bảo. - Cậu phải đưa chúng tôi đến giới thiệu với ngài bá tước bí mật của cậu đấy.
- Ồ! Ông ta sẽ mò đến đây ngay bây giờ thôi mà. Kìa! Ông ta chào phu nhân.
Nam tước phu nhân gật đầu đáp lễ và nở một nụ cười tươi thắm.
Sang màn thứ ba, bá tước Morcerf mới đến và đi vào lô của nam tước phu nhân. Monte Cristo nhìn thấy lão và mỉm cười. Vừa hết màn, Monte Cristo đến lô của nam tước phu nhân như Albert đã đoán trước.
- Ngài bá tước. - Phu nhân vui vẻ. - Tôi không thể quên được món quà mà ngài tặng tôi hôm trước, và mới đây lại cứu sống hai mẹ con Villefort phu nhân, người bạn gái của tôi. Xin chân thành cám ơn ngài.
- Có gì đáng kể đâu. - Bá tước đáp lại. - Xin phép phu nhân cho được tự giới thiệu với tiểu thư Eugénie.
Rồi Monte Cristo nghiêng mình chào và Eugénie cũng cúi đầu đáp lễ.
- Thưa bá tước! - Eugénie hỏi. - Thiếu nữ ngồi cạnh bá tước có phải là con gái của ngài không?
- Thưa tiểu thư! Đó là một cô gái Hy Lạp mà tôi đỡ đầu.
- Cô gái Hy Lạp à? - De Morcerf lẩm bẩm.
- Nghe nói ngài đã từng ở Hy Lạp và giúp quốc vương Ali Tebelin thì phải?
- Vâng! Tôi đã có thời kỳ làm cố vấn quân sự ở Janipa và khi quốc vương mất, ngài đã tặng tôi một số tiền rất lớn.
- Ngài trông cô gái kia thế nào? - Monte Cristo hỏi và bá vai Morcerf kéo y ra khỏi lô.
Giữa lúc đó Haydée nhìn về phía lô của nam tước phu nhân, thấy đầu bá tước Monte Cristo sát vào đầu Morcerf.
Cô kêu lên một tiếng và ngả người trên ghế, mặt tái nhợt. Monte Cristo thấy thái độ hoảng sợ của Haydée, vội từ biệt mọi người trở về lô chính. Haydée nắm lấy cánh tay bá tước hỏi:
- Người đứng cạnh tướng công mới rồi là ai thế?
- Đó là Bá tước De Morcerf, cố vấn quân sự của cha em đấy!
- Ôi! Tên khốn kiếp. - Haydée kêu lên. - Chính nó là tên phản bội đã bán rẻ tính mạng của cha em cho quân Thổ Nhĩ Kỳ và nó đã làm giàu trên xương máu của đồng bào em.
- Ta cũng nghe thấy vài câu chuyện về điều đó, nhưng chưa biết hết chi tiết. Ta về đi thôi, em sẽ kể ta nghe, có lẽ có nhiều điều hay.
- Vâng! Vâng! Ta về đi thôi. Phải ngồi trước mặt tên này em không thể chịu được.
Haydée vội vã đứng dậy, khoác áo lên vai, mở cửa lô bước ra ngoài.
Nữ bá tước người Ý nói với Albert:
Con người lạ lùng này đã nghiêm chỉnh ngồi xem tới màn ba, thế mà màn bốn vừa bắt đầu lại bỏ về.