Chương 54 THỊ TRƯỜNG LÊN XUỐNG
Vài ngày sau, Albert dẫn Lucien đến thăm bá tước Monte Cristo. Lucien được Danglars phu nhân giao cho việc, đến dò xét cách ăn ở của vị bá tước đã làm giới quý tộc ở Paris phải xôn xao, vì có một cô gái Hy Lạp tuyệt đẹp luôn ngồi bên cạnh trong nhạc viện, lại thêm việc cô ta đeo châu báu đầy người, làm cho các bà, các cô không tránh khỏi ghen tị.
Bá tước niềm nở tiếp hai chàng thanh niên trong toà nhà lộng lẫy như một lâu đài. Bá tước hỏi Albert:
- Ông vẫn giao tiếp mật thiết với nam tước Danglars đấy chứ?
- Như tôi đã có lần thưa với bá tước, tôi phải tuân theo ý muốn của cha tôi, vì cha tôi và nam tước trước đây đã từng có thời kỳ cùng phục vụ triều đình Tây Ban Nha, và cùng làm nên sự nghiệp hiển hách về hai mặt kinh tế và chính trị.
- Phải! Tôi đã được nam tước nói cho biết và cô Eugénie xinh đẹp như thế thật là xứng với ông.
- Nhưng tôi lại không ưa vẻ đẹp của cô ta. Hơn nữa, số tài sản của gia đình cô ta làm tôi hoảng sợ.
- Gia đình ông thì cũng chẳng kém gì, lại đứng hàng đầu giới quý tộc.
- Số lợi tức đồng niên mà cha tôi dành cho tôi chẳng có là bao, ngoài ra còn có một cản trở về phía mẹ tôi.
Albert vừa nói vừa nhìn trộm Lucien, nhưng anh ta còn đang bận giở một tập ảnh ra xem nên có vẻ không chú ý tới câu chuyện. Albert nói tiếp:
- Tôi thực không hiểu tại sao mẹ tôi lại có vẻ không ưa nam tước Danglars, và còn ghê sợ là khác, nên tôi đã xin hoãn cuộc hôn nhân hai tháng. Tôi rất phân vân về chuyện này và thèm khát cuộc sống tự do, thoải mái của ông.
- Có ai ngăn cản sự tự do của ông đâu. - Bá tước mỉm cười nói và lảng sang chuyện khác nên quay lại hỏi Lucien. Lucien đang cầm một cuốn sổ và bút chì trong tay:
- Thế nào, ông Lucien đang tính toán gì đấy?
- Tôi đang làm mấy con toán để tính ra rằng nam tước Danglars vừa kiếm được ở thị trường Tahiti cao vọt, một số tiền lời là ba mươi vạn bảng Anh.
- Có thấm vào đâu. - Albert nói. - Đầu năm nay, ông ta kiếm được một triệu về phiếu quốc trái ở Tây Ban Nha.
- Nhưng công việc làm ăn chẳng khác gì đánh bạc. Lucien nhìn bá tước nói. - Hôm qua ông ta bán một số cổ phiếu bị sụt một cách tai hại, và chỉ trong một ngày đã lỗ mất hai mươi vạn frăng.
- Tôi không thạo lắm về thị trường hối đoái. - Bá tước nói. - Và chả biết nó lên xuống ra sao.
- Có gì lạ đâu. - Lucien mỉm cười trả lời. - Nó như nước thủy triều. Nhưng lần này chỉ tại Danglars phu nhân thôi. Bà ta ham ăn quá!
- Cậu có uy tín lớn với bà ta. - Albert nói. - Sao không khuyên can bà?
- Ai còn lạ gì tính độc đoán của bà ta nữa? Đến ngài nam tước cũng phải đầu hàng nữa là.
Nói xong! Lucien lấy cớ thấy khó chịu trong người, thoái thác từ biệt bá tước ra về. Bá tước tiễn anh ta ra cửa rồi quay vào hỏi Albert:
- Lúc nãy ông nói mẹ ông ngăn cản cuộc hôn nhân của ông?
- Tôi thú thật với ông như thế, và cũng vì vậy mẹ tôi rất ít lại chơi đằng nhà nam tước phu nhân; do đó bà ta cũng chỉ mới lại nhà tôi có hai lần.
- Nếu vậy, nay mai tôi dự định mở một cuộc tiếp khách tại ngôi nhà nghỉ mát của tôi ở Auteuil. Sẽ mời ông bà chưởng lý Villefort, gia đình nam tước Danglars và gia đình ông, coi như tôi đóng vai hòa giải. Chỉ sợ bá tước phu nhân từ chối. Về phía tôi, ông nói hộ với thân mẫu ông là tôi lúc nào cũng muốn gây được cảm tình với bá tước phu nhân.
- Nếu vậy, tôi có thể thưa thật với bá tước, là bá tước đã chiếm được cảm tình đó rồi.
- Thật vậy ư? - Bá tước có vẻ chăm chú hỏi.
- Chắc chắn là như vậy. Hôm vừa rồi, sau khi bá tước ở nhà tôi về, mẹ tôi có hỏi rất nhiều về bá tước và xem ra mẹ tôi có vẻ chú ý đến bá tước lắm. Bá tước định tổ chức cuộc tiếp khách vào hôm nào?
- Thứ bảy này.
- Hôm nay mới có thứ ba, có lẽ không kịp rồi, vì tối mai tôi phải đưa mẹ tôi đi nghỉ mát ở Trêpô. Hay thế này vậy, tối nay mời bá tước lại ăn cơm với chúng tôi, chỉ có mẹ tôi ở nhà, cha tôi vắng vì đi ăn cơm khách. Bá tước sẽ có nhiều thì giờ kể cho mẹ tôi nghe những chuyện ngao du của bá tước mà mẹ tôi rất thích nghe.
- Cám ơn ông rất nhiều, nhưng tối nay tôi không được rảnh.
- Lần này là lần thứ hai bá tước từ chối không ăn cơm với chúng tôi rồi. Thật lạ quá!
Bá tước rùng mình:
- Không có gì đâu! Chả là năm giờ chiều nay tôi có khách: Thiếu tá Cavalcanti và cậu con trai.
- Thiếu tá là bạn cũ của bá tước à?
- Ông ta là một nhà quý tộc lâu đời ở Ý, đến Paris có việc riêng, tôi có nhiệm vụ phải giúp đỡ ông ta.
- Nếu vậy xin tạm biệt bá tước, chủ nhật này chúng tôi sẽ trở về. A! Tôi vừa mới nhận được thư của Franz.
- Ông ấy ở Ý có thú vị không?
- Trái lại, cậu ấy kêu rất buồn vì thiếu ông.
- Tôi thấy ông Franz thật là đáng mến. Có phải ông ta là con tướng D'Épinay, người bị phe thân Bonaparte ám sát năm 1815 không? Và tôi nghe nói ông ta đã đính hôn với tiểu thư Valentine De Villefort có đúng không?
- Đúng thế. - Albert mỉm cười. - Cũng như tôi với tiểu thư Danglars. Toàn những chuyện cưới xin. Nếu cậu ấm của ngài Cavalcanti muốn tìm một vị hôn thê thì ông cứ bảo tôi, tôi sẽ giúp một tay.
- Có thể lắm. - Bá tước cười rồi tiễn Albert ra cửa.
Bá tước gọi lão quản gia bảo:
- Ông Bertuccio, năm giờ chiều nay ông sửa sang ngôi nhà nghỉ mát của tôi ở Auteuil để đến thú bảy này tôi sẽ mở cuộc tiếp khách. Ông phải thay tất cả rèm cửa, trừ phòng ngủ ra và không đụng chạm gì đến khu vườn cả.
- Tôi sẽ cố gắng làm vừa lòng người.
Nói xong, viên quản gia trung thành cúi đầu chào rồi đi