Chương 55 THIẾU TÁ CAVALCANTI
Chuông đồng hồ vừa điểm bảy tiếng, một cỗ xe ngựa đã đỗ ngay trước cửa nhà bá tước Monte Cristo. Một người khoảng trên năm mươi tuổi bước xuống xe. Ông ta mặc chiếc áo đuôi tôm màu xanh lá cây, quần màu lơ, chân đi ủng da láng, tay đeo găng tay trắng, đầu đội mũ kiểu nhà binh. Mớ tóc trắng phủ trên bộ mặt xương xương, điểm hàng râu rậm và xám xịt.
Người hầu đưa ông vào phòng khách. Bá tước ra đón bằng nụ cười vui vẻ:
- Xin kính chào thiếu tá Cavalcanti, tôi đang chờ ngài đây.
- Tôi rất hân hạnh được gặp bá tước. Trước đây tôi làm công ở Áo, nay đã về hưu. Vị linh mục Busoni tốt bụng đã giới thiệu tôi với ngài và bức thư người gửi cho ngài, tôi cầm theo đây.
Bá tước đón bức thư, đọc xong, hỏi khách:
- Thiếu tá thuộc dòng dõi đại quý tộc ở Luccơ, có số lợi tức hàng năm là năm mươi vạn đồng và nguyện vọng duy nhất là tìm được đứa con trai bị mất tích?
- Vâng! Cháu nó bị bọn Bohémiens bắt cóc từ lúc lên năm tuổi. - Ông già nhìn bá tước, thở dài, lo âu.
- Và trong thư vị linh mục có nói thêm, nhờ tôi tạm ứng cho thiếu tá bốn mươi tám ngàn frăng để chi dùng.
- Dạ! Vị linh mục là một người rất chu đáo, sợ tôi không quen biết ai ở Paris, có thể gặp khó khăn chăng?
- Mời thiếu tá uống với tôi cốc rượu cho ấm bụng.
Bá tước kéo chuông gọi đầy tớ. Người hầu bước vào, ghé tai bá tước nói nhỏ:
- Thưa bá tước! Tôi đã để chàng thanh niên ngồi chờ ở phòng khách nhỏ theo lệnh của bá tước.
- Tốt lắm. Anh đi lấy cho tôi chai rượu quý và bánh bích quy.
Một lát sau, người hầu phòng trở vào, tay bưng một chiếc khay đầy rượu và bánh, đặt lên bàn rồi đi ra.
Ông già nhấm nháp cốc rượu có vẻ thích thú, cắn một miếng bánh rồi nói bằng giọng buồn rầu:
- Hạnh phúc của đời tôi lúc này chỉ còn trông vào đứa con trai bất hạnh đó.
- Tôi nghe nói là thiếu tá chưa có vợ kia mà! Đứa con này là thế nào?
- Dạ! Đó là một sự lỡ tay của tôi thời niên thiếu. Tôi đã giấu kín chuyện này với mọi người, tôi xin thú thật với bá tước như vậy.
- Mẹ nó là ai?
- Nữ hầu tước Olivia Corsinari, thuộc gia đình quý tộc lâu đời ở Ý. Mặc dù bị gia đình ngăn cản, chúng tôi đã lén lút kết hôn với nhau. Đây là giấy khai sinh của cháu Andrea và giấy chứng nhận cháu đã được rửa tội.
- Nữ hầu tước, mẹ của cháu, còn sống không?
- Chao ôi! Chết đã mười năm nay rồi. - Ông già lấy khăn chùi nước mắt.
- Tôi cho là cháu không bị bọn Bohémiens bắt cóc đâu, mà bị gia đình nữ hầu tước muốn làm thiếu tá phải tuyệt tự để trả thù đấy thôi.
- Đúng là như vậy, vì cháu là con một.
- Bây giờ, tôi muốn dành cho thiếu tá một bất ngờ thú vị. Thiếu tá có biết cháu Andrea hiện nay ở đâu không? Thiếu tá đoán thử xem.
- Tôi đoán là. - Ông già nhìn bá tước và thản nhiên đáp. - Nó ở đây phải không?
- Không thể nào giấu được con mắt của một người cha! Đúng! Nó đang ở ngay trong nhà tôi đây. Lúc nãy người hầu phòng đã vào báo cho tôi biết.
- Hay lắm! Hay lắm! - Thiếu tá kêu lên.
- Lát nữa tôi sẽ cho hai cha con gặp nhau. Anh ta là một thanh niên đẹp trai, tóc vàng, vẻ người hào hoa, phong nhã, rồi thiếu tá sẽ thấy. Bây giờ, thiếu tá hãy cầm tạm lấy tám nghìn frăng để tiêu vặt.
- Có cần phải viết giấy biên nhận không?
- Chả cần, linh mục Busoni rất tin tôi. Tôi chỉ mong thiếu tá một việc là thiếu tá nên cởi bỏ chiếc áo lễ đã lỗi thời đang mặc, thay bằng một bộ quân phục và đeo đầy đủ những huân chương và huy chương như một ngày đại lễ. Thiếu tá hãy chuẩn bị để đón tiếp đứa con thân yêu.
Nói xong, bá tước Monte Cristo cúi đầu chào thiếu tá Cavalcanti rồi tủm tỉm cười, đi ra.