Chương 61 MỘT PHƯƠNG PHÁP TRỪ SÂU
Sáng hôm sau, bá tước Monte Cristo đi ra cửa ô Orléans, rẽ về phía đồi Montlhéry nằm giữa một cánh đồng bát ngát. Đến chân đồi, bá tước men theo một con đường vòng trèo lên ngọn đồi, dừng lại ở trước một mảnh vườn hoa nhỏ có hàng rào bao quanh, bên trong có đường đi rải cát. Bá tước đẩy cửa bước vào, thấy những luống hồng tươi tốt, tỉa xén rất gọn ghẽ, chứng tỏ chủ nhân đã tốn nhiều công chăm sóc. Bá tước đang ngắm nghía mấy khóm xương rồng thì vấp phải một người ngồi sau cái xe cút kít. Đó là một ông già khoảng trên năm chục tuổi, đang hái những quả dâu đỏ ối, đặt lên cái đĩa có trải lá dâu. Ông già đứng dậy, suýt làm đổ đĩa dâu. Ông ta vội giơ tay lên vành mũ, nhìn khách lạ với vẻ sợ hãi rồi lúng túng nói:
- Xin lỗi ngài, tôi mới bỏ việc có một lát, tôi tranh thủ hái mấy quả dâu kẻo thằng nhãi con nhà hàng xóm sang hái trộm mất.
- Được! Tôi không quấy rầy ông đâu.
- Ngài là nhân viên kiểm tra của bộ?
- Không! Tôi là khách qua đường, thấy mảnh vườn đẹp ghé vào chơi và làm mất thì giờ của ông.
- Ôi! Thì giờ của tôi. - Ông già buồn rầu. - Chả được bao nhiêu. Tôi chỉ còn đúng mười phút để hái nốt mấy quả dâu chín... Kẻo để đến mai thì sâu ăn mất.
- Những quả bị sâu ăn lại càng ngọt. Hơn nữa, những người La Mã lại thích ăn những con sâu đó giầm với mật ong vì rất bổ.
- Đúng thế đấy, quả nào ngọt thì sâu mới ăn, y như thằng con mụ Simon. Tôi cố sức trừ sâu, và năm nay thì chúng đừng hòng ăn dâu của tôi. Tôi có thể thức suốt đêm để bắt cho kỳ hết. Ngài đến thăm chiếc máy đánh điện hay sao?
- Vâng! Nếu nội quy cho phép.
- Ồ, chả có ai ngăn cấm đâu. Vả lại có gì mà phải giấu giếm. Bản thân tôi đánh những tín hiệu đi mà cũng chẳng hiểu nghĩa của chúng ra sao cả. Tôi giống như một cái máy, mà như thế lại càng đỡ trách nhiệm.
Ông già nói xong, nhìn đồng hồ, rồi mời khách lên nhà trên. Nhà có hai tầng, tầng dưới chứa những dụng cụ làm vườn. - Công việc trong những giờ nhàn rỗi của người viên chức già. Còn tầng trên là nơi làm việc và phòng ngủ, đồ đạc rất sơ sài.
- Lương bổng hàng năm của ông được bao nhiêu?
- Một nghìn frăng và nhà ở không mất tiền.
- Ông làm việc có thấy chán không?
- Lúc đầu thì buồn lắm, sau cũng quen dần. May là trong những giờ nhàn rỗi tôi có sở thích chăm bón cây cối.
- Năm nay ông bao nhiêu tuổi?
- Năm mươi lăm. Còn mười năm nữa tôi mới về hưu.
- Số lương hưu trí của ông được bao nhiêu?
- Ba trăm frăng.
- Thật là bạc bẽo. Ông rất thích trồng trọt phải không?
- Tôi rất say mê, nhưng mảnh vườn của tôi bé quá và thường bị sâu phá hại.
- Nếu ông có một mảnh vườn rộng gấp mười lần thì ông nghĩ sao?
- Tôi sẽ biến nó thành thiên đường của tôi.
- Số lương một nghìn frăng của ông đáng là bao.
- Thế mà tôi sống được đấy, nếu không bị phạt.
- Nếu ông quên không nhận tín hiệu của trạm bên cạnh, ông bị phạt bao nhiêu?
- Năm trăm frăng.
- Nếu đánh sai tín hiệu?
- Tôi sẽ bị thải hồi và mất lương hưu trí. Thôi xin lỗi ngài, trạm bên cạnh đang gọi, tôi phải chuẩn bị tiếp nhận tín hiệu.
- Thây kệ nó, ông hãy chú ý vào cái này này.
Nói xong, Monte Cristo liền giúi vào tay ông già mười lăm tờ giấy bạc một nghìn frăng.
- Nhưng thưa ngài, tôi sẽ bị phạt.
- Ông sẽ bị thải hồi vì ông đã làm công việc này cho tôi. - Bá tước lại đưa thêm mười nghìn frăng nữa cho ông già. - Với số tiền này ông có thể tậu được một ngôi nhà có một khu vườn rất đẹp.
- Lạy chúa! Ông già cầm số tiền run cầm cập. - Lạy chúa. Tôi phải làm gì đây cho ngài?
- Dễ dàng thôi, ông chỉ việc truyền đi những tín hiệu này.
Monte Cristo rút trong túi ra một mảnh giấy có ghi những tín hiệu và đưa cho người viên chức đánh điện tín. Ông già run cầm cập, mồ hôi toát ra như tắm, nhưng cứ răm rắp làm theo mệnh lệnh của ông khách lạ.
- Bây giờ, ông đã trở nên giàu có và sẽ sống an nhàn suốt đời. - Bá tước Monte Cristo vỗ vai ông già. - Ông không bị lương tâm cắn rứt đâu vì việc làm của ông hợp với ý Chúa.
Sau đó, bá tước từ biệt người viên chức già, ung dung ra về.
Năm phút sau, bức điện mật đã được truyền về Bộ Ngoại giao.
Lucien Debray lấy xe ngựa đến ngay nhà nam tước Danglars, đi thẳng vào phòng phu nhân hỏi:
- Ngài nam tước đã mua một số cổ phiếu quốc trái của Chính phủ Tây Ban Nha có phải không?
- Phải đấy, vào khoảng sáu triệu.
- Thế thì phải bán tống, bán tháo ngay đi, nhà vua Đông Carlos đã trốn khỏi nơi giam cầm và trở về Tây Ban Nha rồi?
- Ai cho biết tin đó?
- Tôi vừa nhận được điện tín mật.
Nam tước phu nhân không để phải nhắc đến lần thứ hai, chạy vội đến báo tin cho chồng. Ông chồng lại chạy vội đến nhân viên hối đoái ra lệnh cho anh ta bán hết phiếu quốc trái bằng bất cứ giá nào.
Khi người ta thấy nam tước Danglars bán, lập tức phiếu quốc trái Tây Ban Nha hạ giá ngay tức khắc. Sau khi đã bán hết, Danglars lỗ vào vụ này năm trăm ngàn frăng. Buổi tối hôm đó, người ta đọc trong báo "Người sứ giả" một tin như sau: "Nhà vua Đông Carlos đã thoát khỏi nơi ông bị giam giữ ở Bourges và đã trở về nước qua biên giới Catalônhơ. Barcelone đã nổi dậy để ủng hộ ông".
Nam tước Danglars mỉm cười vui sướng vì một sự kiện to lớn như vậy mà mình chỉ mất có năm trăm nghìn. Những ai còn giữ phiếu đó mà không kịp bán thì tha hồ mà đau khổ vì không nhìn thấy trước là sẽ bị phá sản.
Hôm nay người ta đọc trong báo "Người huấn luyện": "Hôm qua báo "Người sứ giả" đưa tin Đông Carlos đã trốn thoát là không có cơ sở. Nhà vua Đông Carlos không hề rời khỏi Bourges và tình hình bán đảo vẫn rất yên tĩnh. Do sương mù nên tín hiệu điện tín đã bị sai lạc".
Những tín phiếu lại tăng gấp đôi giá trước. Sự kiện này làm Danglars bị mất và hỏng ăn một triệu frăng. Bá tước Monte Cristo nói với Maximilien Morrel lúc đó đang đến chơi:
- Tôi vừa bỏ ra hai mươi lăm nghìn frăng để tìm ra một phương pháp rất hiệu nghiệm.
- Phương pháp gì ạ?
- Một phương pháp trừ sâu cho một người làm vườn muốn bảo vệ những quả dâu của ông ta!