PHẦN IV. TRỪNG PHẠT Chương 62 NHỮNG BÓNG MA
Mới thoạt trông bề ngoài, ngôi nhà nghỉ mát ở Auteuil không có vẻ gì là lộng lẫy cả, không xứng đáng chút nào với một chủ nhân như bá tước Monte Cristo. Nhưng chính ông chủ ấy đã ra lệnh để nguyên vẹn bề ngoài của ngôi nhà. Một khi cửa đã hé mở, cảnh bên trong mới hoàn toàn khác hẳn.
Ông Bertuccio đã cố gắng phối hợp lệnh của chủ với đầu óc thẩm mỹ của mình để trang hoàng bên trong. Chỉ có ba ngày mà một cái sân trần trụi đã trồng đầy những cây bạch dương và bạch phong, chúng được đưa tới với cả cụm rễ to tướng, nay đã toả bóng mát xuống một bồn cỏ xanh tươi. Những bồn cỏ này mới sáng nay được người ta đưa đến từng mảng như những tấm thảm khổng lồ. Nhờ những thay đổi đó toà nhà trông đã khác hẳn trước. Duy cái vườn, theo lệnh chủ nhân là phải để y như cũ.
Một điều khéo léo của ông quản gia nữa là các căn buồng không đã từ hai chục năm nay, mới hôm qua đồ đạc lộn xộn, lưu cữu, đầy mùi mốc meo, nay đã được trang hoàng sửa sang lại, trở nên gọn gàng đẹp mắt với những đồ đạc quý giá và lộng lẫy. Duy chỉ có một buồng là lão quản gia không dám mó vào. Trước cửa buồng là một cầu thang lớn, đồng thời còn có một cầu thang xếp nhỏ ẩn kín đáo có thể xuống được vườn. Chính cầu thang này đã làm cho Bertuccio mỗi lần đi qua phải rùng mình.
Đúng năm giờ chiều, Ali đánh xe đưa bá tước Monte Cristo tới. Bertuccio ra đón, lòng nơm nớp lo âu, không biết có vừa lòng ông chủ không. Bá tước lặng lẽ bước vào toà nhà, đi xung quanh một vòng, liếc nhìn mảnh vườn rồi đi vào phòng ngủ đối diện với căn buồng đóng kín, mở ngăn kéo thấy đồ dùng xếp gọn ghẽ, liền khen:
- Tốt lắm!
Thế là Bertuccio hả dạ rút lui.
Đúng sáu giờ, Maximilien đi ngựa đến. Bá tước Monte Cristo ra tận ngoài thềm đón với nụ cười nở trên môi. Max hân hoan khoe:
- Tôi đến sớm nhất có phải không ạ? Con ngựa này của tôi hay quá, nó bỏ xa các ông Château-Renaud và Debray cưỡi các con ngựa Ả Rập và vượt qua cả cỗ xe của nam tước Danglars nữa.
Quả nhiên một lát sau cỗ xe hai ngựa tuyệt đẹp của nam tước đến, nó lượn một vòng sân, theo sau là hai chàng kỵ sĩ. Debray vừa đặt chân xuống đất đã chạy vội lại cỗ xe đỡ nam tước phu nhân xuống. Một hành động không thoát khỏi cặp mắt bá tước Monte Cristo: một mẩu giấy được chuyển từ tay Debray sang tay nam tước phu nhân.
Danglars bước xuống xe sau vợ, mặt mũi tái xanh tái xám như vừa chui ở nấm mồ ra. Hắn đưa cặp mắt liếc rất nhanh cái sân, cái vườn và mặt trước của ngôi nhà. Chỉ có Monte Cristo hiểu được ý nghĩa của cái nhìn ấy. Bá tước mời mọi người vào trong nhà. Chuyện vừa bắt đầu thì người hầu đã vào thưa:
- Thiếu tá Bartolomeo Cavalcanti, tử tước Cavalcanti Andrea đã đến.
Thiếu tá Cavalcanti xuất hiện, với một cái cổ cồn bằng sa tanh, vừa mới xuất xưởng, cái cằm mới cạo nhẵn nhụi, bộ ria mép mới tỉa, một bộ quân phục sĩ quan không chê vào đâu được. Bên cạnh ông ta là cậu con Andrea, trong bộ quần áo mới toanh, nụ cười nở trên môi.
Khách khứa nhìn hai bố con, bàn tán:
- Người Ý tên thì quá kêu. - Château-Renaud lắc đầu. - Nhưng ăn vận thì quá dở.
- Sao có tính thế. - Debray nhận xét. - Những bộ quần áo đó may rất tuyệt, lại còn mới toanh nữa.
- Tôi chê họ ở chỗ ấy đấy! Ông này hôm nay có vẻ là lần đầu tiên được diện quần áo.
- Ông này là ai thế? - Danglars hỏi Monte Cristo.
- Ông đã nghe thấy rồi đấy: Cavalcanti.
- Đấy mới chỉ là tên. Còn của cải ra sao?
- À phải! Ông chưa hiểu về vị quý tộc người Ý này. Cavalcanti là dòng dõi hoàng thân, rất giàu.
- Họ làm gì? - Danglars hỏi tiếp.
- Chỉ ăn chơi. Vả lại họ có tài khoản ở ngân hàng của ông theo như họ cho tôi biết ngày hôm qua. Tôi mời họ đến hôm nay có ý giới thiệu họ với ông.
- Sao tôi thấy họ nói tiếng Pháp sõi thế?
- Anh con trai theo học ở trường miền Nam ở Marseille thì phải. Cậu ta rất có thiện cảm với phụ nữ Pháp và quyết tâm lấy vợ ở Paris.
- Một ý nghĩ đẹp đẽ gớm nhỉ! - Danglars nhún vai mai mỉa.
Danglars phu nhân lườm chồng một cái dài, nếu là lúc khác thì có thể xảy ra một trận lôi đình, nhưng ở đây mụ phải ghìm lại. Monte Cristo nói với Danglars phu nhân:
- Nam tước hôm nay có vẻ rầu rĩ thế nào ấy! Phải chăng là vì người ta muốn đưa ông nhà lên làm bộ trưởng?
- Không! Theo tôi nắm được thì chưa đâu, tôi thấy có lẽ vì nhà tôi cay cú về cái món quốc trái thì đúng hơn.
Vừa lúc đó, người hầu lại vào báo:
- Ngài Villefort và phu nhân!
Hai vợ chồng bước vào. Lúc bắt tay, Monte Cristo thấy tay của Villefort có vẻ hơi run. Bá tước quay lại nhìn Danglars phu nhân thấy mụ mỉm cười với ông chưởng lý.
Bá tước nghĩ thầm: "Có lẽ chỉ có phụ nữ mới giấu được tâm trạng thật của mình!".
Khi các thủ tục nghi lễ đã xong, Bá tước Monte Cristo đi vào phòng bên, thấy Bertuccio đang dán mắt vào khe cửa. Thấy bá tước vào, lão kêu lên:
- Ôi! Lạy Chúa tôi!
- Gì vậy? - Bá tước hỏi.
- Người đàn bà kia... Người đàn bà kia là... Là ai vậy?
- Nam tước Danglars phu nhân chứ còn ai nữa? - Bá tước thản nhiên đáp.
- Đúng rồi. - Bertuccio há hốc mồm, mặt tái mét, nói ấp úng. - Đúng là người đàn bà bụng chửa... Và đây kia... Người đàn ông... Hắn là...
- Quan chưởng lý Villefort
- Tôi giết thế mà hắn không chết à?
- Chưa đâu. Hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đấy. Ông đã đâm không đúng chỗ hiểm, và trong lúc quá xúc động ông đã hốt hoảng tưởng lầm là kẻ thù đã chết và có thể câu chuyện ông kể với tôi chỉ là ảo tưởng, do đầu óc hỗn loạn của ông mà thôi. Còn anh chàng thanh niên mặc lễ phục màu đen, đứng phía trái, ông có nhận ra là ai không?
Lần này Bertuccio định kêu to lên, nhưng một cái nhìn của bá tước làm ông ta chỉ dám thì thầm:
- Benedetto đây! Ôi! Định mệnh sao mà quái ác!...
- Bây giờ, là sáu giờ rưỡi rồi. - Bá tước nghiêm nghị. - Đã đến giờ ăn, ông sắp xếp đi thì vừa.
Nói xong, Monte Cristo bước vào phòng khách, Bertuccio vào theo và cố gắng lấy hết can đảm để tuyên bố:
- Thưa bá tước! Tiệc đã dọn xong!
Bá tước đưa tay cho Villefort phu nhân và bảo với Villefort:
- Đề nghị ngài dẫn hộ Danglars phu nhân vào phòng ăn.