Chương 63 BỮA TIỆC
Các vị khách đi vào phòng ăn, mọi người đều có cảm giác là mình bị thu hút bởi căn phòng lộng lẫy của một con người kỳ dị, sống lẻ loi cô độc với một gia tài khổng lồ và bí hiểm. Họ không hiểu được một sức mạnh vô hình nào đã dẫn dắt họ tới đây. Cả hai cha con Cavalcanti, mặc dù đã giữ thái độ thản nhiên cũng không tài nào đoán được mục đích của bữa tiệc này.
Villefort ngồi giữa Danglars phu nhân và Maximilien. Monte Cristo ngồi giữa Villefort phu nhân và Danglars. Còn Lucien và Renaud ngồi cạnh hai cha con thiếu tá Cavalcanti.
Bữa tiệc vô cùng sang trọng, theo kiểu Á Đông. Những hoa quả thơm ngon nhất từ bốn phương trời đưa tới, được xếp đầy có ngọn trong những cái đĩa bằng sứ Trung Quốc. Những thứ chim quý, những con cá hình thù kỳ dị, đặt nằm trên những cái khay bằng bạc, bên cạnh những chai rượu mà mới nhìn màu sắc cũng biết ngay là những loại rượu thượng hảo hạng lâu năm, vô giá.
Trước những cặp mắt kinh ngạc của mọi người, bá tước lấy giọng trịnh trọng:
- Thưa các bạn! Tôi cho rằng, khi đã đạt tới một mức độ nhất định của sự giàu sang, chỉ còn điều thú vị là thấy một sự việc mà mình không hiểu, một vật mà mình không thể chiếm đoạt được và suốt đời tôi đã để công nghiên cứu sự việc đó. Tôi đã đạt được bằng hai biện pháp: tiền bạc và ý muốn. Cũng như ngài đang có ý đồ thiết lập một đường xe lửa, như ngài Villefort xét xử một vụ án ly kỳ, chàng Lucien muốn chiếm được một trái tim của người đẹp, tôi cũng muốn đặt lên trên mặt bàn tiệc này một con cá đưa từ thủ đô Nga tới và một con từ thủ đô Ý về. Các bạn thấy có thú vị không?
- Ngài đưa về bằng cách nào?
- Đơn giản thôi. Người ta làm hai cái thùng gỗ to chứa đầy nước của hai con sông cùng với rêu và cây cỏ của từng nơi và những con cá đã sống trong đó cho đến ngày người đầu bếp của tôi đem ra sử dụng.
- Ngài quả là con người kỳ diệu và có nhiều sáng kiến. - Danglars phu nhân khen.
- Ồ! Có gì đâu! Ngày xưa các vị vua chúa La Mã còn bắt những người nô lệ đội trên đầu những con cá, thay phiên nhau đi hàng mấy chục dặm đường. Lúc đến nơi, cá vẫn sống nguyên.
- Điều đó chả có gì là lạ. - Château-Renaud nói. - Tôi chỉ lạ nhất là ngôi nhà này ngài mới tậu mấy hôm mà sao bộ mặt của nó thay đổi nhanh chóng như thế này. Cách sắp xếp vừa cầu kỳ lại vừa ngăn nắp.
- Đúng thế, ngôi nhà này trước đây cũ kỹ và ảm đạm lắm nên hầu tước Saint Méran đã phải cho bán đi.
- Của hầu tước Saint Méran ư? - Villefort phu nhân hỏi.
- Dạ! Ngôi nhà này đã bị bỏ không đến hàng chục năm, cửa ngõ đóng im lìm, cỏ hoang mọc đầy sân trông có vẻ âm u ảm đạm, dường như nhà có ma! - Château-Renaud thuyết minh cho Villefort phu nhân
Villefort cầm cốc rượu nốc cạn một hơi. Monte Cristo chậm rãi:
- Tôi cũng nghĩ như vậy! Lúc tôi mới bước chân vào đây, tôi cũng cảm thấy có gì rùng rợn thê lương. Nhất là căn buồng căng riềm đỏ. Không hiểu tại sao nó có vẻ bí hiểm lắm. Nếu các bạn muốn, tôi sẽ dẫn đi xem. Sau đó, chúng ta sẽ ra vườn dùng cà phê.
Villefort phu nhân đứng lên và mọi người làm theo. Danglars phu nhân và Villefort đưa mắt nhìn nhau ngập ngừng một lát, mặt biến sắc rồi ngại ngùng bước ra ngoài, đi theo mọi người.
Monte Cristo đưa các vị khách đi qua phòng khách, phòng ngủ, phòng đọc sách rồi tới căn phòng căng riềm đỏ mà mọi người đã có vẻ ghê sợ khi nghe kể. Căn phòng vẫn được giữ nguyên như cũ, ánh sáng chỉ chiếu lờ mờ.
- Trời đất ơi! - Villefort phu nhân thốt lên. - Quả thật tôi thấy rờn rợn thế nào ấy!
- Có đúng thế không nào? - Monte Cristo nói. - Cái giường này, những bức tranh treo trên tường này, tất cả như muốn nói: Ta đã chứng kiến!
Bộ mặt Villefort trở nên trắng bệch và Danglars phu nhân gần như ngã vật xuống một cái ghế bành. Monte Cristo tiếp tục:
- Chưa hết đâu! Tôi sẽ dẫn các bạn ra, qua cái cầu thang nhỏ có bức rèm che khuất, mà tử tước Andrea Cavalcanti còn thấy lạ hơn lâu đài Pise. Các bạn hãy tưởng tượng trong một đêm khuya khoắt, gió bão đùng đùng có một chàng Othello vác trên vai một cái bọc, bước xuống từng bậc của cái cầu thang bi thảm này, tránh được con mắt của Thượng đế!...
Danglars phu nhân gần như bị ngất trên cánh tay Villefort, và cả y nữa cũng không đứng vững, phải tựa vai vào tường.
- Trời! Phu nhân làm sao thế? - Lucien kêu lên.
- Có lẽ câu chuyện của bá tước rùng rợn quá. - Villefort phu nhân sợ hãi nói.
- Phu nhân có muốn xuống vườn cho thoáng khí không? - Lucien hỏi.
- Không! Không! Tôi muốn ở lại đây. - Danglars phu nhân đáp và lịm đi.
- Bà bị cảm nặng rồi. - Villefort nói. - Phải đưa bà ra xe!
- Không cần. - Monte Cristo ngăn lại. - Tôi có lọ thuốc đây!
Nói xong, bá tước rỏ một giọt thuốc màu đỏ vào miệng của Danglars phu nhân, lập tức mụ tỉnh ngay. Monte Cristo liền khoác tay mụ đưa xuống vườn. Danglars đang ngồi uống cà phê với thiếu tá Cavalcanti. Hai người đang bàn luận sôi nổi về việc kiến thiết một tuyến đường xe lửa ở Florence.
- Thưa phu nhân! - Bá tước nói. - Tôi đã làm phu nhân phải sợ hãi, nhưng tôi tin là tại nơi đây đã xảy ra một vụ giết người ghê gớm.
- Đó chỉ là một sự tưởng tượng thôi! - Villefort gượng cười.
- Ngài bá tước phải thận trọng đấy! - Villefort phu nhân nói tiếp. - Ngài chưởng lý cũng đang có mặt tại đây.
- Vì vậy tôi nhân cơ hội này phát giác trước người thay mặt pháp luật một vụ án mạng khủng khiếp.
Nói xong, Monte Cristo kéo tay Villefort và Danglars phu nhân tới chỗ có lùm cây, lấy chân giẫm xuống đất nói:
- Chính tại nơi đây, những người làm vườn của nhà tôi đã đào thấy một cái hòm con, đựng hài cốt của một hài nhi bị chôn sống.
- Ai dám đoán nó bị chôn sống? - Villefort thở hổn hển hỏi.
- Nếu nó chết, tại sao lại chôn ở đây? - Mảnh vườn này có phải là nghĩa địa đâu? Vậy thì phải nói đó là một vụ giết người.
- Ở Pháp. - Thiếu tá Cavalcanti ngây ngô hỏi. - Những kẻ giết con bị xử tội gì?
- Chặt đầu! - Danglars đáp.
- Đúng thế! - Monte Cristo tiếp lời. - Ngài Villefort, ngài nghĩ thế nào?
- Phải! - Villefort nói không ra hơi.
Monte Cristo đưa mắt nhìn, thấy họ không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, bèn nói lảng sang chuyện khác:
- Thưa các bạn! Chúng ta chớ nên lãng quên món cà phê nhé!
Nói xong! Bá tước dẫn khách ra cái bàn kê giữa bồn
- Thưa bá tước! - Danglars phu nhân nói. - Tôi xấu hổ vì tội yếu bóng vía của mình. Những câu chuyện ghê gớm cũng làm tôi phải xúc động. Đề nghị cho tôi được nghỉ một lát.
Nói xong, mụ ngã phịch xuống một cái ghế. Monte Cristo lại gần Villefort phu nhân:
- Tôi chắc là bà Danglars cần đến cái lọ thuốc của bà lắm đấy!
Tranh thủ lúc đó, Villefort rỉ tai Danglars phu nhân nói:
- Tôi cần phải nói chuyện với bà.
- Bao giờ và ở đâu?
- Ngày mai, trong văn phòng của tôi: Đó là nơi chắc chắn nhất.
- Được! Tôi sẽ đến.
Lúc Villefort phu nhân cầm cái lọ đến, Danglars phu nhân gượng cười.
- Rất cảm ơn! Không sao đâu, tôi khỏi rồi!