Chương 64 NGƯỜI ĂN MÀY
Trời đã khuya, Villefort phu nhân ngỏ ý muốn trở về Paris và mời Danglars phu nhân cùng ngồi lên xe, mặc dù Danglars phu nhân vẫn còn choáng váng. Danglars đang say sưa câu chuyện với thiếu tá Cavalcanti nên cũng mời hắn ta lên xe để tiếp tục bàn bạc. Ba chàng thanh niên Lucien, Château-Renaud, Maximilien cũng từ biệt bá tước, lên ngựa trở về. Riêng Andrea Cavalcanti đi ra, cỗ xe độc mã đang chờ hắn ở ngoài cửa.
Suốt bữa tiệc Andrea cố giữ lời ăn tiếng nói để tỏ ra mình là người khôn ngoan, làm cho nam tước Danglars phải chú ý tới mình.
Chàng thanh niên này có cái vẻ bẽn lẽn, con của một người cha mà phong cách như một ông hoàng nước ngoài đến Paris để rèn luyện con trong giới xã giao. Khi được biết cả hai bố con đều đã mở một tài khoản khá lớn trong ngân hàng của mình, Danglars đã có một cảm tình đặc biệt đối với hai người và trong câu chuyện kinh doanh đã gạn hỏi về tình hình sinh hoạt của cả hai, nhất là lại thấy ngài thiếu tá đeo ở ngón tay một chiếc nhẫn có nạm một hạt kim cương to tướng.
Thiếu tá nói cho Danglars biết là ông ta sống một cách rất xa hoa, theo kiểu một nhà đại quý tộc ở Lucques và dành cho con trai của mình một số lợi tức hàng năm là năm vạn frăng, điều đó làm cho nam tước càng khâm phục ông già lịch thiệp và hào phóng.
Andrea từ tốn bước ra xe với dáng điệu của một thanh niên quý tộc. Một người đầy tớ một tay nắm mõm ngựa, một tay đưa cho hắn dây cương. Khi hắn vừa đặt chân lên cái bậc lên xuống của cỗ xe thì hắn nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai. Hắn giật mình quay lại, thấy phía sau lưng có một bộ mặt rám nắng với đôi mắt ranh mãnh, bộ râu quai nón xồm xoàm quanh một cái miệng cười hềnh hệch để lộ một hàm răng khập khiễng và trắng nhởn. Một cái khăn sọc đỏ trùm lên mái tóc hoa râm và một cái áo bằng vải thô rách nát, đầy bụi, khoác lên một thân hình gầy giơ xương, rất tiều tụy.
Andrea nhìn bộ mặt đó qua ánh đèn của cỗ xe, đột nhiên hắn hoảng sợ lùi lại phía sau, hỏi:
- Bác muốn gì vậy?
- Xin phép nhà quý tộc, tôi có chuyện muốn nói với ngài. - Người lạ mặt nói.
Người đầy tớ vội đẩy người đó ra.
- Đêm rồi mà còn đi ăn xin à?
- Cậu ơi! - Người lạ mặt mỉa mai. - Tôi không phải là kẻ ăn mày, ông chủ của cậu có nhờ tôi một việc nên tôi đến đây nói chuyện với ngài ấy.
Thấy thế Andrea kéo người đầy tớ ra một chỗ:
- Anh đi tìm một cỗ xe đưa anh ta về nhà trước, tôi phải đi việc riêng, lát nữa về sau.
Khi người đầy tớ đi khỏi, người lạ mặt đút tay vào túi quần, giương mắt nhìn Andrea có vẻ thách thức rồi mỉm cười:
- Thế nào Benedetto! Hãy để tao lên xe rồi đưa tao về Paris. Không phải tao thích ngồi cỗ xe sang trọng này đâu, nhưng vì tao mệt lắm rồi và tao cũng cần nói chuyện này với mày tí chút.
Nói xong, người lạ mặt trèo lên xe, ngồi cạnh Andrea và anh thanh niên quất ngựa cho xe chạy. Nếu là trời sáng, người ta sẽ ngạc nhiên thấy một người ăn mặc rách rưới ngồi chễm chệ trên một cỗ xe sang trọng bên cạnh một chàng thanh niên ăn mặc rất lịch sự.
Khi cỗ xe đã đi quá cửa ô Auteuil, Andrea nhìn quanh không thấy bóng một người qua đường nào, bèn kìm cương ngựa lại, khoanh tay nhìn người lạ mặt mà từ nãy người này vẫn cười tủm tỉm lộ vẻ đắc thắng.
- Sao bác cứ đến quấy rầy tôi mãi thế?
- Nhưng tại sao mày lại định bỏ rơi tao? Tao với mày từ biệt nhau ở cầu sông Va, mày nói là mày đi Ý, chẳng ngờ mày lại đi Paris.
- Vậy thì việc gì đến bác?
- Tao thấy có lợi cho tao chứ sao?
- À! Bác muốn lợi dụng tôi hả? Bác đừng nên nghĩ như vậy bác Caderousse ạ!
- Trời! Sao mày nóng nẩy thế? Tao với mày đã cùng chung cảnh ngộ, đã từng nếm mùi gian khổ và lúc nào tao cũng coi mày như con tao. Tao không ngờ được gặp mày ở đây, trong bộ quần áo bảnh bao, có người hầu kẻ hạ, có cỗ xe choáng lộn này. Thế mày vừa tìm thấy cái mỏ vàng sao?
- Bác ghen với tôi đấy à?
- Không! Không, con ạ! Tao mừng cho con và rất hài lòng thấy con được giàu sang, nhất là lại vẫn không quên tên
Câu nói đã xoa dịu sự bực tức của người thanh niên, hắn lại cho ngựa đi nước kiệu về phía Paris. Một lát sau, hắn hỏi Caderousse:
- Bác cần bao nhiêu? Tốt hơn hết là chúng ta nên thẳng thắn với nhau. Nếu tôi cũng ăn mặc tiều tụy như bác thì chắc gì bác đã thèm nhận tôi.
- Sao mày lại nói thế? Trước kia tao đã chẳng cưu mang mày là gì? Có nhiều lúc mày đói mềm tao đã phải xẻ một nửa khẩu phần của tao cho mày, mày còn nhớ không? Tao biết mày tốt bụng và chẳng nỡ để tao phải đói rách.
- Bác cần bao nhiêu để sống?
- Một trăm frăng thì cực lắm, thôi một trăm rưỡi vậy.
- Tôi cho bác cả hai trăm. Này! Cầm lấy tiền!
Nói xong, Andrea dúi vào tay Caderousse mấy đồng tiền vàng, và nói thêm:
- Hàng tháng bác cứ đến nhà tôi, hỏi người gác cổng để lĩnh số tiền tương tự, được chứ?
- Tao đã không lầm khi nói mày là thằng tốt bụng và những thằng tốt bụng bao giờ cũng được Chúa phù hộ. Mày cho tao biết mày đã gặp vận may ra sao?
- Tôi đã tìm thấy cha tôi.
- Một người cha thật sự chứ?
- Chả cần, chỉ biết là ông ta có nhiều tiền của, có danh vọng tên là Cavalcanti, một thiếu tá người Ý. Cho đến nay ông ta có vẻ hài lòng về tôi lắm và cho tôi đủ tiền tiêu xài.
- Ai giúp mày tìm thấy cha?
- Bá tước Monte Cristo, người vừa mời tôi đến dự tiệc.
- Lão ta có nhiều tiền của và nhân đức lắm phải không? Bữa nào giới thiệu tao nhé.
- Được rồi! Còn bây giờ bác định làm gì?
- À phải!... Bây giờ, ta sẽ đóng vai một người lương thiện, tao sẽ mua sắm quần áo, thuê một căn phòng và hàng ngày ra quán cà phê đọc báo y như một thương gia bận tâm suy nghĩ về kinh doanh, thỉnh thoảng lại đi xem hát cho đỡ buồn.
- Thế là bác mãn nguyện rồi chứ? Thôi! Đến hàng rào chắn rồi, mời bác xuống, chúc bác may mắn!
- Tạm biệt Benedetto!
Caderousse nhảy xuống xe, đi vào một ngõ hẻm rồi biến mất.
- Chao ôi! - Andrea thở dài ngao ngán. - Ở đời này người ta không thể hoàn toàn sung sướng được.