← Quay lại trang sách

Chương 65 CẢNH VỢ CHỒNG

Ba chàng thanh niên cưỡi ngựa trở về Paris, chia tay nhau ở quảng trường Louis XV. Lucien rẽ lại nhà Danglars giữa lúc cỗ xe của Villefort phu nhân đưa Danglars phu nhân về tới cửa. Lucien xuống ngựa, đến mở cửa xe, đưa Danglars phu nhân lên nhà. Khi cửa phòng đã khép chặt, Lucien hỏi:

- Sao hôm nay nghe chuyện của bá tước em lại ngất đi như vậy?

- Vì em thấy trong người rất khó chịu.

- Em Hermine, không phải thế đâu. Lúc ăn tiệc em vẫn còn khỏe mạnh kia mà? Anh rất lấy làm khó chịu nếu có người nào đó đã làm phiền em. Em phải nói thật đi.

- Anh Lucien, anh nhầm đấy, thỉnh thoảng em bị kích động thần kinh, một chứng bệnh thông thường của phụ nữ, chả có gì đáng lo ngại cả. Nói xong, Hermine gọi người hầu hỏi:

- Cô Eugénie làm gì thế?

- Tiểu thư học đàn suốt buổi tối, bây giờ đã đi ngủ.

- Sao vẫn còn tiếng đàn?

- Đó là Louise D'Armilly đang dạo đàn.

Nam tước phu nhân đi theo người hầu gái vào phòng thay áo rồi bước ra trong bộ quần áo ngủ bằng lụa, ngồi xuống bên cạnh Lucien; Lucien đang nằm dài trên tràng kỷ vuốt ve con chó con.

- Sao anh hay than phiền là Eugénie không chịu trò chuyện với anh thế?

- Chả phải mình anh, với Albert cũng vậy.

- Nhưng một ngày kia nó sẽ phải nhờ cậy đến anh để chạy chọt cho nó vào nhạc viện.

- Được lắm. - Lucien mỉm cười. - Nếu quả Eugénie có năng khiếu.

Rồi Lucien đứng lên nhìn phu nhân một lát, nói tiếp:

- Em thử nhìn mặt em xem... Em có chuyện gì khổ tâm rồi.

Nam tước phu nhân như bị ngạt thở, đến trước cái gương kêu lên:

- Trời ơi! Mặt mũi em trông gớm ghiếc quá!

Giữa lúc đó có tiếng vặn khóa cửa, phu nhân quay lại thấy nam tước Danglars đứng ở cửa buồng. Việc tới thăm bất ngờ của chồng làm thiếu phụ rất ngạc nhiên và để che giấu vẻ bối rối, phu nhân cầm một cuốn sách đưa cho Lucien và giả vờ lên giọng:

- Ông Debray yêu cầu ông đọc giúp cho tôi nghe một đoạn.

Lucien vẻ mặt lo lắng vừa cầm cuốn sách thì Danglars cất giọng:

- Xin bà đừng thức khuya kẻo bị mệt. Đã mười một giờ đêm rồi! Vả lại nhà ông Debray ở rất kề không tiện.

Mặc dù giọng nói của Danglars rất bình tĩnh và lễ độ. Lucien vẫn cảm thấy rờn rợn và đưa mắt nhìn phu nhân.

- Ông Debray. - Phu nhân nói. - Đêm nay tôi không buồn ngủ tý nào, mời ông ở lại đây, tôi có nhiều chuyện muốn nói với ông.

- Xin tuân lệnh phu nhân. - Lucien thản nhiên đáp.

- Ông Debray thân mến. - Danglars bực mình. - Ông không nên tốn sức khỏe như vậy và đừng nên cho rằng tôi muốn mời ông ra khỏi cửa, vì đêm nay tôi cũng muốn nói với nhà tôi một vài câu chuyện rất quan trọng.

Trước sự tấn công bất ngờ đó, Lucien và phu nhân nhìn nhau sửng sốt và cuối cùng anh thanh niên phải nhượng bộ trước quyền của đức ông chồng, đành nói ấp úng mấy câu rồi chuồn thẳng.

Danglars ngồi xuống trường kỷ vuốt ve con chó, nhưng con vật hình như không có cảm tình với ông ta như đối với Lucien nên đã cắn vào tay ông chủ rồi chạy lại nấp sau một cái ghế bành.

- Tôi thấy hôm nay ông ăn nói rất thô lỗ. - Phu nhân cau mày nói khó chịu.

- Vì hôm nay tôi rất bực mình thấy tiền bạc mỗi ngày lại đội nón ra đi. Bà có biết rằng vì bà mà tôi thua lỗ một triệu về quốc trái Tây Ban Nha không?

- Sao lại vì tôi nhỉ? Xin ông đừng có nói chuyện tiền bạc với tôi nữa. Tôi không ưa đâu!

- Lạ thật! Tôi tưởng từ trước tới nay bà vẫn quan tâm đến câu chuyện kinh doanh của tôi thì phải. Này nhé! Một lần bà khuyên tôi nên mua những cổ phiếu của một hãng tàu, tôi được lời bốn mươi vạn frăng, chia cho bà một phần tư. Một lần khác bà bảo tôi góp phần vào một công ty làm đường xe lửa, tôi được lãi một triệu cũng chia cho bà một phần tư. Tôi thử hỏi bà, số tiền này bà dùng làm gì?

- Ông muốn kiếm chuyện gì thế? - Danglars phu nhân tức giận hỏi lại.

- Chưa hết đâu! Bà hãy bình tĩnh. Vừa rồi bà nghe ông Debray phao một cái tin vịt làm tôi mất toi một triệu. Được lãi thì bà ăn, còn thua lỗ thì bà có chịu với tôi không?

- Sao ông nêu tên của ông Debray vào câu chuyện này?

- Thưa bà! Bà đã buộc tôi phải nói sự thật là Debray đã cười vào mũi tôi khi hắn nhận của bà một số tiền năm mươi vạn frăng từ đầu năm đến nay. Đó là một canh bạc mà hắn không đánh cũng được.

- Ông chỉ là một tên khốn kiếp! - Danglars phu nhân quát lên. - Ông cố tình làm nhục tôi phải không?

- Tôi chỉ nói những chuyện mà tôi biết chắc chắn. Bà thử xem thái độ của tôi đối với bà như thế nào? Từ bốn năm nay tôi không phải là chồng của bà nữa, và tôi đã làm ngơ cho bà rất nhiều chuyện. Nhưng đến nay những tình cảm của bà đã ảnh hưởng tai hại đến két bạc của tôi. Tôi không muốn hắn đặt chân đến đây nữa.

- Tại sao ông không nói thẳng cho Debray biết có được không?

- Hắn có phải là bạn tôi đâu. Vả lại, có những chuyện mà một người chồng muốn bỏ qua, nhưng không vì thế mà tôi không biết, từ mười sáu năm nay bà đã che giấu những tội lỗi của bà, những hành động điên cuồng của bà, từ Villefort đến Debray, không một tên nào dám xúc phạm đến danh dự của tôi như bà đã làm hôm nay.

Nghe đến Villefort, phu nhân tái mặt, vụt đứng lên nhìn thẳng vào mắt Danglars như muốn moi móc điều còn bí ẩn bên trong.

- Villefort? Nghĩa là thế nào?

- Thưa bà! Có nghĩa là ông De Nargonne, chồng cũ của bà sau khi đi vắng chín tháng, lúc về thấy bà đã có chửa sáu tháng, và ông ta biết sự thật này nhưng... Không dám đụng đến quan chưởng lý. Ông ta đã phải chết vì uất hận và tủi nhục. Còn tôi, tôi không ươn hèn như ông ta đâu, tôi phải bảo vệ cái két bạc của tôi đến cùng.

Nam tước phu nhân lảo đảo, không còn sức chống đỡ nữa, nằm vật xuống cái ghế bành, đau đớn nghĩ đến những tai biến vừa qua dồn dập giáng xuống đầu bà ta, làm khuấy động sự yên lặng giả tạo của cảnh gia đình vốn đã thiếu vui vẻ và hạnh phúc.

Danglars không thèm ngó người vợ nằm chết ngất trên ghế, mở cửa bước ra ngoài. Một lúc sau, Danglars phu nhân tỉnh dậy, thấy đầu óc choáng váng như mình vừa qua một cơn ác mộng.