Chương 66 HÔN ƯỚC
Chiều hôm sau, nam tước Danglars đến Viện dân biểu dự cuộc thảo luận về ngân sách, lúc trở về ghé qua nhà bá tước Monte Cristo. Người đầy tớ cho biết bá tước còn bận tiếp khách và yêu cầu nam tước ngồi chờ ở phòng khách.
Vừa lúc đó, một vị linh mục bước vào phòng, đi qua mặt Danglars, cúi đầu chào rồi đi thẳng vào phía trong. Một lát sau, cánh cửa phòng mà vị linh mục vừa đi vào từ từ mở và bá tước niềm nở đi ra đón khách:
- Thưa ngài nam tước thân mến! Tôi vừa tiếp linh mục Busoni, một người bạn rất tốt của tôi vừa có việc đến Paris và vì thế tôi đã để ngài mất công chờ đợi, mong ngài thứ lỗi cho.
- Tôi đâu dám, chính tôi đã đến không đúng lúc và đã làm phiền ngài.
- Trời ạ! Sao trông ngài không được vui thì phải?
- Đúng thế, lúc này những sự không may liên tiếp đến với tôi. Vừa rồi một khách hàng của tôi bị vỡ nợ, đã vỗ trắng của tôi một triệu, cộng với non một triệu tiền bán quốc trái Tây Ban Nha. Chung quy cũng tại nhà tôi và cả cái tờ báo chết tiệt đã đăng một tin vịt về vua Đông Carlos.
- Ngài cũng tin báo chí à?
- Thật khó hiểu quá, từ trước đến nay tờ "Người sứ giả" vẫn có tiếng là đúng đắn, thế mà lại cho đăng một bức điện quái gở như thế
- Tôi cho rằng, đối với ngài, sự mất mát chẳng đáng quan trọng lắm.
- Nhưng nếu với cái đà này thì chỉ sáu tháng nữa tôi bị phá sản.
- Ngài phải thận trọng đấy. Ngài có muốn tôi cho ngài vay tiền không?
- Tôi rất cảm ơn ngài. - Danglars cố làm ra vẻ bình tĩnh. - Tôi còn đang hy vọng vào công việc đầu tư ở Ấn Độ và Mễ Tây Cơ của tôi. À! Nhân tiện nói về vấn đề kinh doanh, ngài có biết gì về thiếu tá Cavalcanti không? Hôm nay ông ta vừa đưa cho tôi một hối phiếu bốn vạn frăng có chữ ký của linh mục Busoni và ngoài ra ông ta còn mở một tài khoản cho người con trai là tử tước Andrea.
- Tôi đoán rằng ông ta có vào khoảng mười triệu, và mới thoạt trông ai cũng bảo là một võ quan kiết xác. Ấy, người Ý họ đều như thế cả... Cậu con trai có vẻ phong nhã hơn.
- Nhưng có vẻ hơi bẽn lẽn, tựa hồ tới Paris với một ông thầy quá nghiêm khắc.
- Ông Cavalcanti lại khác hẳn. Nghe đâu ông ta đưa con trai sang Pháp để kiếm cho cậu ta một cô vợ.
- Theo ý kiến ngài thì thế nào?
- Tôi không biết rõ ý định của ông ta lắm, nhưng linh mục Busoni có cho tôi hay là ông ta có rất nhiều của chìm ở Ý và muốn làm giàu thêm ở Pháp, hoặc ở Anh và vì vậy đã đưa con trai sang Pháp.
- Liệu ông ta có cho con nhiều của sính lễ
- À! Cái đó còn tùy theo cuộc hôn nhân có được ông bố ưng thuận hay không. Nếu Andrea lấy vợ theo hứa hôn của thiếu tá thì ông ta có thể cho hai ba triệu không biết chừng. Nhưng ngài muốn kén cậu ta làm chàng rể hay sao mà lại hỏi thăm về cậu ta kỹ thế. Ngài không sợ Albert sẽ giết chết Andrea ư?
- Albert ấy à? - Danglars nhún vai. - Anh ta không cần phải làm thế đâu.
- Nhưng cậu ta vẫn là vị hôn phu của tiểu thư Eugénie kia mà?
- Có nghĩa là bá tước De Morcerf chỉ mới bàn tính với tôi, chứ bá tước phu nhân và Albert thì...
- Thế cậu Albert không xứng đôi với cô Eugénie sao?
- Tiểu thư Danglars có nhiều tiền hơn tử tước Morcerf nhưng không phải chỉ có thế... Á, sao ngài lại không mời Morcerf phu nhân và Albert đến dự tiệc?
- Tôi có mời, nhưng cậu ta phải đưa bà mẹ ra bờ biển hóng gió. Nếu cậu ta không giàu bằng cô Eugénie thì ít nhất cậu ta cũng thuộc dòng dõi quý tộc nổi tiếng đấy chứ!
- Tuy nhiên, tôi vẫn ưa Andrea Cavalcanti hơn. Còn Morcerf thì...
- Sao vậy?
- Tôi xin nói thật với ngài là mặc dù không phải dòng dõi quý tộc nhưng tôi đã mang cái tên của tôi, còn Morcerf có phải là tên của ông ta đâu!
- Lạ quá nhỉ
- Ngài bá tước ạ. Morcerf là bạn của tôi từ ba chục năm nay và tôi hiểu rõ hắn hơn ai hết. Hồi tôi còn là một kế toán viên thì hắn mới chỉ là một anh dân chài quèn tên là Fernand. Hai chúng tôi đều trở nên giàu có, đều có danh vọng nhưng bằng hai con đường khác nhau và thiên hạ đã xì xào về hắn rất nhiều.
- Phải! Phải! Hồi ở Hy Lạp tôi có nghe đến tên một sĩ quan Pháp là Fernand làm cố vấn quân sự cho quốc vương Ali-Pacha.
- Và cái chết của quốc vương hết sức bí mật. - Danglars thì thào.
- Tôi tưởng nếu ngài muốn biết rõ vai trò của Fernand trong vụ này thì ngài chỉ cần biên thư cho người đại lý của ngài ở Janina thì sẽ rõ cả chứ sao?
- Đúng đấy, tôi phải điều tra ngay mới được và có tin tức gì tôi sẽ cho ngài biết sau.
Nói xong, Danglars từ biệt bá tước và tất tả ra xe.