← Quay lại trang sách

Chương 69 THẨM TRA

Để giữ đúng lời hứa với Danglars phu nhân, ngay hôm đó Villefort viết thư cho viên cảnh sát trưởng yêu cầu mở cuộc thẩm tra lý lịch của bá tước Monte Cristo. Hai ngày sau, Villefort nhận được một công văn với nội dung như sau:

"Người được gọi là bá tước Monte Cristo được hai nhân vật biết rất rõ, một là hầu tước Wilmore, một người Anh rất giàu, thỉnh thoảng ông ta có ghé qua Paris và hiện giờ đang có mặt ở thủ đô. Người thứ hai là linh mục Busoni người Ý, được nhiều người biết tiếng vì những công việc từ thiện mà ông ta đã làm".

Villefort lại ra lệnh điều tra kỹ về hai nhân vật này và những tin tức lượm lặt được tóm tắt như sau:

"Vị linh mục ghé thăm Paris có một tháng, hiện ở ngôi nhà nhỏ hai tầng sau nhà thờ Saint-Sulpice. Tầng dưới là phòng ăn và phòng tiếp khách. Tầng trên là phòng ngủ và phòng đọc sách. Tất cả đồ đạc đều rất giản dị. Linh mục thường ngồi trong phòng đọc sách và một người đầy tớ lúc nào cũng ngồi trực sau cánh cửa để trả lời những câu hỏi của khách đến chơi, hoặc phát tiền bố thí cho người nghèo".

"Còn hầu tước Wilmore ở phố Thánh Gióoc là một du khách người Anh, ăn tiêu rất xa xỉ, thuê một ngôi nhà rất đẹp, thường vắng mặt và ít khi ngủ ở nhà. Ông ta có đặc điểm là. Không muốn nói tiếng Pháp mặc dù viết và đọc được".

Ngày hôm sau có một người lạ mặt đến gõ cửa nhà Busoni. Sau khi được người đầy tớ cho biết linh mục đi vắng, người đó đưa ra một tấm danh thiếp hẹn đến tám giờ tối sẽ quay lại. Quả nhiên đúng giờ đó, người khách đến và được người đầy tớ dẫn vào phòng đọc sách để gặp linh mục Busoni. Vị linh mục mặc bộ áo thầy tu trùm kín đầu ngồi phía sau cây đèn, chụp đèn quay về phía khách. Linh mục sửa lại đôi kính to tướng, bằng một giọng lơ lớ tiếng Ý hỏi khách:

- Ông là người của sở cảnh sát? Xin cho biết ông đến thăm tôi với yêu cầu gì?

- Thưa ngài! Tôi được cảnh sát trưởng giao cho một nhiệm vụ vì lợi ích an ninh của thành phố và mong ngài giúp tôi làm tròn nhiệm vụ.

- Xin sẵn sàng! - Vị linh mục hạ thấp cái chụp đèn xuống. - Ông cứ nói đi.

- Ngài quen biết bá tước Monte Cristo?

- Monte Cristo không phải là tên ông ta, đó là tên đất mà ông ta là chủ. Một hòn đảo nhỏ ở Địa Trung Hải được ông ta mua của quốc vương Ý để được phong tước vị bá tước. Tên thật ông ta là Zaccone, con một nhà đóng tàu rất lớn ở đảo Malte. Ông ta là bạn học của tôi từ thuở nhỏ. Lớn lên ông ta sung vào hải quân và đã từng tham chiến.

- Nghe nói ông ta có nhiều tiền của lắm phải không?

- Ông ta có một số lợi tức hàng năm là bốn triệu frăng, tính rất hào phóng, hay làm việc từ thiện và đã từng được Giáo hoàng tặng huân chương.

- Xin ngài cho biết ông ta mua ngôi nhà nghỉ mát ở Auteuil với mục đích gì?

- À! Ông ta có nói với tôi là có ý định mở một nhà thương điên rất quy mô như của nam tước Pidani ở Palecmơ.

Khách không còn gì muốn hỏi nữa bèn cáo biệt linh mục, ra xe bảo đánh đến phố Thánh Gióoc.

Đến nhà hầu tước Wilmore, khách viết thiếp xin gặp vào hồi mười giờ. Đúng giờ đó khách đến và được dẫn vào một phòng khách trang trí trang nhã, ánh đèn toả sáng êm dịu trong những quả bóng kính mờ. Hầu tước Wilmore người dong dỏng cao, để râu mép, mái tóc vàng đã điểm hoa râm. Ông ta mặc chiếc áo màu lục đính khuy vàng, cổ cao theo kiểu Anh, áo gilê trắng và quần bằng đũi Trung Quốc chật ống. Khách đưa ra một bức thư giới thiệu. Hầu tước cầm lấy đọc qua rồi nói bằng tiếng Anh:

- Tôi rất tiếc là không nói được tiếng Pháp nhưng vẫn hiểu được.

Câu chuyện diễn ra đại khái như với vị linh mục. Hầu tước cho biết hồi còn ít tuổi Monte Cristo đã giúp một quốc vương Ấn Độ chống lại người Anh, bị bắt về giam ở Anh, sau tìm cách trốn sang Hy Lạp. Trong thời kỳ đó phó vương luôn chống lại đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ, ông ta tìm được một cái mỏ bạc và xin phép được độc quyền khai thác tạo ra một sản nghiệp to lớn. Còn công việc ông ta sang Pháp là nhằm mở một con đường xe lửa và mua ngôi nhà ở Auteuil vì nghe nói vùng đó có một nguồn nước khoáng dùng để chữa bệnh. Ông ta có ý định lập một công ty nước suối để cạnh tranh với người Đức. Ông ta đã đào xới hai ba lần cái vườn ấy tìm nguồn nước. Đấy rồi ông xem, vì chưa tìm thấy nên ông ta còn sẽ mua tất cả nhà ở quanh. Xin thú thật với ông, tôi cũng không ưa gì ông ta đâu. Tôi mong rằng trong những cuộc kinh doanh này, ông ta sẽ bị phá sản.

- Tại sao ông lại không ưa bá tước Monte Cristo? - Khách hỏi.

- Vì rằng trong khi đi qua Anh, ông ta đã quyến rũ vợ một người bạn thân của tôi.

- Nếu ông không ưa sao ông không tìm cách trả thù? - Khách hỏi.

- Tôi đã quyết đấu với ông ta ba lần. - Wilmore kể. - Lần thứ nhất đấu súng, lần thứ hai đấu gươm, lần thứ ba đấu kiếm.

- Thế kết quả ra sao ạ?

- Lần thứ nhất hắn bắn gãy tay tôi, lần thứ hai hắn đâm trúng vào ngực tôi và lần thứ ba hắn đã đem lại cho tôi vết thương này, Wilmore nói xong gập cái cổ áo sơmi xuống để lộ một cái sẹo còn đỏ chứng tỏ cuộc đấu kiếm cũng mới đây thôi. - Cho nên tôi căm thù hắn ta vô cùng. - Wilmore tiếp tục. - Hắn chỉ có thể chết về tay tôi mà thôi.

- Nhưng. - Người khách nói. - Ông chưa tìm thấy đúng con đường để giết ông ta đấy.

- Ông không thấy rằng ngày nào tôi cũng đến trường bắn à?

Đó là tất cả những điều mà khách muốn biết, hay nói cho đúng hơn, hình như đó là tất cả điều mà Wilmore biết được. Khách liền đứng dậy xin cáo biệt.

Sau khi cửa ra đường đã được đóng lại, hầu tước Wilmore đi vào buồng ngủ của mình, tháo bỏ bộ tóc, quai hàm giả và cái sẹo giả ra, ta thấy hiện ra bộ mặt của bá tước Monte Cristo.

Còn về khách thì chẳng phải là phái viên của sở cảnh sát mà chính là Villefort đích thân. Ngài chưởng lý đã an tâm sau hai cuộc đến thăm. Tuy chưa được hài lòng lắm nhưng những điều đã thu thập được về bá tước Monte Cristo đã làm cho ông ta phải bớt lo ngại.