← Quay lại trang sách

Chương 70 BUỔI KHIÊU VŨ

Buổi khiêu vũ của bá tước phu nhân De Morcerf được tổ chức vào một tối thứ bảy của tháng Bảy. - Tháng nóng nhất.

Lúc bấy giờ là mười giờ tối. Trong vườn, những hàng cây to nằm im lìm dưới bầu trời đầy sao, còn vương những đám sương mù của một cơn dông đe dọa trong ngày.

Trong những căn buồng ở tầng dưới vẳng lên tiếng nhạc quay cuồng và dồn dập. Ở ngoài vườn hoa có những lối đi thắp đèn nến sáng trưng, có kê bàn để sửa soạn bữa ăn tối. Các vị khách đã đến đông đủ trong các phòng khách, được bàn tay khéo léo của Morcerf phu nhân trang trí.

Nam tước phu nhân Danglars ở trên xe bước xuống, trong bộ áo lộng lẫy làm tăng thêm vẻ đẹp sẵn có của bà. Albert, được cử ra đón tiếp, đưa tay cho bà ta vịn rồi dẫn vào nhà. Một lát sau, hai tiểu thư Eugénie và Valentine mặc áo trắng, tay cầm hoa, dắt nhau đi tới cùng với Villefort phu nhân.

Albert vừa đến chào bà ta thì đã bị hỏi ngay:

- Bá tước Monte Cristo có đến không hả cậu?

- Thưa phu nhân! Sắp sửa đến, ông ta không bao giờ sai hẹn.

- Cậu Albert này, tôi vừa được biết tên thật của ông ta là Zaccone, con một ông chủ hãng đóng tàu ở đảo Malte, đến Paris để thành lập một công ty khai thác nước suối khoáng. Sở cảnh sát đang cho điều tra về hành vi của ông ta.

- Nếu vậy tôi sẽ báo cho ông ta biết để đề phòng.

Giữa lúc đó, một thanh niên vạm vỡ, đẹp trai có bộ ria mép và mớ tóc đen cúi chào Villefort phu nhân. Albert nắm lấy tay anh ta quay lại nói với Villefort phu nhân:

- Xin giới thiệu với phu nhân, đại úy Maximilien Morrel trong đoàn kỵ binh Bắc Phi, một sĩ quan anh dũng của quân đội ta.

- Có! Tôi đã gặp đại úy ở Auteuil. - Phu nhân lạnh lùng nói rồi quay đi.

Anh thanh niên sĩ quan có vẻ hơi buồn về giọng nói và thái độ kiêu kỳ của bà ta. Anh quay lại thấy một cặp mắt xanh, trong sáng nép sau một chậu hoa đang đắm đuối nhìn anh, làm anh đứng ngây người, quên hết mọi cảnh vật xung quanh.

Bá tước Monte Cristo bước vào phòng, mặc chiếc áo lễ phục màu đen cắt rất khéo, áo gilê trắng, quần màu xám nhạt làm nổi bật một thân hình cân đối với mớ tóc đen nhánh uốn theo làn sóng. Cặp mắt nâu buồn rầu, miệng cười chua chát, vẻ mặt điềm nhiên và sắc sảo làm mọi người phải chăm chú nhìn. Bá tước có một vẻ đẹp khác thường và mỗi nét, mỗi cử động đều có giá trị của nó, vừa mềm mại, vừa cứng rắn, không thể ai bì kịp.

Bá tước Monte Cristo ung dung đi về phía Morcerf phu nhân. Bà đang đứng trước cái lò sưởi có đặt những bình hoa, nghiêng mình chào. Có lẽ phu nhân tưởng bá tước sẽ nói, về phần bá tước có lẽ ông cũng tưởng phu nhân sẽ nói, nhưng hai người đều im lặng cả, cái im lặng làm cho hai người nhìn nhau có vẻ ngượng ngập thế nào ấy. Rồi sau khi khẽ gật đầu chào nhau, Monte Cristo tiến về phía Albert. Albert cũng đi lại phía bá tước Monte Cristo, dáng điệu vui vẻ:

- Ngài đã gặp mẹ tôi chưa?

- Có! Tôi vừa được hân hạnh chào phu nhân xong. - Bá tước nói. - Nhưng còn bá tước De Morcerf đâu?

- Cha tôi đang nói chuyện chính trị với mấy ông lớn.

- Chắc hẳn các ngài đó đang bàn những chuyện chí quốc lợi dân phải không?

Bá tước vừa nói xong thì thấy có người vỗ vào vai, quay lại thì ra nam tước Danglars.

- Chào ngài nam tước, có tin gì vậy?

- Khổ quá, tôi vừa nhận được tin một hãng buôn ở Francfort bị vỡ nợ và tôi bị mất không vào đấy hai mươi vạn frăng. Nhưng xin ngài đừng nói gì với cậu Andrea đấy.

Nói xong, Danglars tươi cười ra bắt tay người con trai của thiếu tá Cavalcanti. Albert chạy đi tìm mẹ và Monte Cristo thấy phu nhân bá tước De Morcerf đang đứng một mình.

Trời bắt đầu nóng. Các gia nhân đi lại tấp nập bưng các khay đựng đầy trái cây và các cốc nước. Monte Cristo rút khăn mùi soa lau mồ hôi ở mặt nhưng ông ta từ chối mọi thứ giải khát mà các gia nhân bưng đến.

Bà Morcerf trong khi không rời mắt khỏi Monte Cristo từ nãy đến giờ, thấy thế liền bảo với con trai:

- Albert, con có thấy bá tước Monte Cristo không bao giờ nhận đến ăn cơm ở nhà ta không?

- Có ạ! Nhưng ông ta đã chả đến dự bữa ăn trưa với con rồi là gì?

- Với con chứ không phải với bá tước Morcerf. - Mercédès thì thầm. - Và từ khi ông ta tới đây, mẹ nhận thấy ông ta chưa hề đụng đến một tí gì cả. Thế là thế nào?

- Bá tước rất khảnh ăn.

Mercédès mỉm cười buồn bã:

- Con hãy lại gần ông ta và thử nài ông ta một cốc xem.

- Để làm gì hả mẹ?

- Để làm vui lòng mẹ, con ạ.

Albert vâng lời đến gần bá tước, cầm một cốc rượu trên khay cố mời bá tước nhưng bị từ chối. Albert trở về chỗ mẹ, mặt bà tái xanh. Bà đến thẳng chỗ nhóm có chồng bà và nói:

- Ông không nên lôi cuốn các vị, ở đây ngột ngạt lắm, các vị không thích khiêu vũ mà được ra ngoài vườn dạo chơi thở hít không khí trong lành chắc hẳn sẽ vừa lòng.

- Ồ! Thế thì hay quá. - Một vị khách tán thành. - Nhưng chúng tôi không ra một mình đâu.

- Vâng! Được. - Mercédès nói. - Tôi sẽ xin đi trước. Rồi quay lại Monte Cristo bà nói tiếp:

- Thưa bá tước! Xin ông cho tôi cái hân hạnh được vịn vào tay ông.

Monte Cristo choáng váng vì câu nói bình thường đó, ông nhìn vào mắt Mercédès. Cái nhìn đó nhanh như chớp nhưng đối với Mercédès như một thế kỷ. Cái nhìn đó lóe lên nhưng mang đủ ý nghĩa.

Monte Cristo đưa tay cho Mercédès. Mercédès tỳ tay vào hay đúng hơn, bà lướt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên đó. Hai người chậm rãi bước ra. Đằng sau có đến vài chục người khách ầm ĩ theo ra dạo mát.