Chương 71 BÁNH MÌ VÀ MUỐI
Morcerf phu nhân vịn tay Monte Cristo bước vào một vòm cây sơn trà, qua một lối nhỏ dẫn tới vườn ươm cây.
- Thưa bá tước! Trong phòng khách nóng lắm phải không?
- Vâng! Ý kiến của bà nên ra ngoài thật là tuyệt. - Nói xong! Monte Cristo cảm thấy bàn tay Mercédès hơi run run, liền hỏi:
- Bà mặc áo mỏng thế này, lại không có khăn quàng cổ nên bị lạnh phải không?
- Ông có biết tôi dẫn ông tới đâu không? - Mercédès tránh trả lời thẳng vào câu hỏi.
- Không ạ. - Monte Cristo đáp.
- Đến vườn ươm cây ở đằng kia, cuối con đường chúng ta đang đi.
Monte Cristo nhìn Mercédès như dò hỏi nhưng thấy Mercédès tiếp tục bước mà không nói gì nên cũng lặng thinh. Khi hai người đã bước vào trong nhà kính trồng đầy những cây ăn quả tốt tươi, phu nhân rời khỏi tay bá tước, tới ngắt một chùm nho đỏ mọng rồi bà mỉm cười trong nỗi buồn man mác, hình như trong mắt bà có long lanh giọt lệ, nói:
- Thưa bá tước! Những cây nho ở xứ sở tôi không bì được với thứ nho ở đảo Sicile và đảo Chypre, nhưng cũng mời ông nếm thử.
Monte Cristo nghiêng đầu, lùi lại một bước.
- Ông từ chối tôi ư? - Mercédès nói giọng run run.
- Thưa bà! - Monte Cristo đáp. - Xin bà thứ lỗi cho, tôi không ăn nho tươi bao giờ cả!
Mercédès thở dài thả rơi chùm nho xuống đất. Một quả đào chín đỏ mịn lông tơ treo lơ lửng ở giàn bên. Mercédès giơ tay hái quả đó rồi nói:
- Ông cầm lấy quả đào này vậy.
Monte Cristo vẫn có cử chỉ từ chối như trước.
- Ôi! Lại vẫn thế ạ? - Mercédès nói với một giọng đau đớn làm người ta tưởng bà sắp khóc nấc lên. - Thật là rủi ro cho tôi quá!
Rồi im lặng một lúc lâu, quả anh đào cũng như chùm nho lăn lóc dưới đất. Mãi sau, Mercédès nhìn Monte Cristo bằng cặp mắt van lơn nói:
- Thưa bá tước! Tôi biết ở Ả Rập có một phong tục rất cảm động là những người bạn chí thân thường tặng nhau bánh mỳ và muối.
- Thưa bà! Tôi biết. - Bá tước đáp. - Nhưng hiện nay chúng ta ở Pháp chứ có ở Ả Rập đâu. Mà ở Pháp thì làm gì có phong tục đó.
Mercédès hồi hộp, nắm chặt lấy cánh tay Monte Cristo, nhìn thẳng vào mắt của ông:
- Nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn, phải không ạ?
Dường như máu dồn hết về tim làm cho bộ mặt Monte Cristo trắng bệch như một xác chết và cặp mắt ông mờ đi như nhìn vào nơi xa xăm trong một vài giây.
- Tất nhiên chúng ta là bạn rồi. - Ông đáp. - Tại sao chúng ta lại không thể là bạn được?
Giọng nói ấy khác xa với cái giọng mà bà Morcerf mong muốn làm bà phải quay lại thốt ra một tiếng thở dài đau đớn.
- Cám ơn!
Rồi bà lại tiếp tục đi. Hai người lặng lẽ như vậy đi xung quanh vườn. Sau mười phút đi lặng lẽ bên nhau, đột nhiên Mercédès nói:
- Thưa ông! Có thật là ông đã đi nhiều, thấy nhiều, đau khổ nhiều phải không?
- Tôi đã đau khổ nhiều, vâng, thưa bà!
- Nhưng bây giờ ông đã sung sướng rồi chứ?
- Tất nhiên rồi. - Bá tước đáp. - Vì có ai nghe thấy tôi kêu ca gì đâu. Và hạnh phúc bây giờ của tôi cũng tương đương với nỗi đau khổ đã qua của tôi.
- Ông chưa lấy vợ chứ? - Mercédès hỏi.
- Tôi lấy vợ? - Bá tước rùng mình đáp. - Ai nói với bà thế?
- Chưa ai nói với tôi cả, nhưng đã nhiều lần người ta thấy ông dẫn đến nhà hát một cô gái rất trẻ và đẹp.
- Đó là một người nô lệ mà tôi đã mua ở Constantinople, một công chúa mà tôi nhận làm con vì tôi chẳng có tình thương yêu nào khác trên đời này.
- Ông cứ sống cô đơn như vậy à?
- Tôi sống cô đơn.
- Ông không có anh em... Con... Cha, à?
- Tôi không có ai cả.
- Ông làm thế nào mà sống được như vậy, không có gì lưu luyến với cuộc sống.
- Đó không phải là lỗi tại tôi, thưa bà. Ở Malte tôi có yêu một thiếu nữ và tôi sắp cưới cô ta thì chiến tranh xảy ra, tôi lại phải ra đi. Tôi nghĩ rằng cô ta đã yêu tôi, tình yêu đó tôi tưởng sẽ trung thành với tôi đến suốt đời. Nhưng khi tôi trở về, cô ta đã lấy chồng. Chuyện đó thường xảy ra khi người ta ở tuổi hai mươi. Có lẽ tim tôi yếu hơn so với nhiều người khác nên tôi đã đau khổ hơn ai hết. Chỉ có thế thôi.
Mercédès phải dừng lại một lát để ghìm bớt xúc động:
- Vâng. - Bà nói. - Và cái tình yêu ấy khắc sâu vào trong tim ông... Người chỉ yêu tha thiết có một lần... Thế ông có bao giờ gặp lại người phụ nữ ấy không?
- Chưa bao giờ cả, vì tôi chưa hề trở lại quê hương của cô ta.
- Cô ta ở Malte phải không?
- Vâng.
- Và ông đã tha thứ cho cô ta cái tội đã làm ông phải đau khổ rồi chứ?
- Cho cô ta, vâng!
- Cho mình cô ta thôi ư? Ông vẫn còn căm ghét những người đã làm ông phải xa cô ta à?
Mercédès lại đứng trước mặt Monte Cristo, tay cầm một chùm nho thơm phức:
- Xin mời ông.
- Thưa bà! Không bao giờ tôi ăn nho tươi cả.
- Không thể lay chuyển được! - Mercédès lẩm bẩm và ném chùm nho ra xa.
Monte Cristo vẫn cứ lạnh lùng, coi như lời đó không phải là để trách ông.
Bỗng nhiên Albert tất tả từ đằng xa chạy đến:
- Thưa mẹ! Một biến cố lớn vừa xảy ra. Ngài Villefort đến tìm phu nhân và cô Valentine để báo tin buồn là hầu tước De Saint Méran đã chết một cách đột ngột khi rời khỏi Marseille. Villefort phu nhân khi biết tin này vẫn thản nhiên như thường, còn cô Valentine thì ngất lịm đi.
- Hầu tước Saint Méran đối với cô Valentine là thế nào? - Bá tước hỏi.
- Là ông ngoại cô ta và đến Paris để xúc tiến hôn lễ của cô với Franz D'Épinay. Thành cuộc hôn nhân bị hoãn. Giá hầu tước là ông ngoại cô Eugénie có phải hay bao nhiêu không?
- Albert, sao con lại ăn nói thế? - Morcerf phu nhân nhìn con trách móc. - Thưa bá tước! Ông có danh tiếng như thế xin ông chỉ bảo cho con tôi biết là nó vẫn còn ăn nói dại dột quá.
Nói xong, bà tiến lên mấy bước. Monte Cristo nhìn bà ngạc nhiên với một vẻ vừa yêu thương vừa thán phục, đến nỗi làm bà phải quay lại. Một tay nắm lấy tay bá tước, một tay nắm lấy tay con trai, bà nói:
- Chúng ta là bạn của nhau phải không?
- Thưa bà! Tôi không dám có cái cao vọng đó, tôi chỉ là một người đầy tớ trung thành của bà thôi.
Mercédès bước đi, lòng thắt lại. Đi được mươi bước, Monte Cristo thấy bà đưa khăn tay lên lau mắt.
- Mẹ tôi và ngài chưa thống nhất được với nhau à? - Albert hỏi ngạc nhiên.
- Trái lại. - Bá tước đáp. - Và bà chả vừa mới nói chúng ta là bạn với nhau là gì!