Chương 72 BÀ HẦU TƯỚC SAINT-MÉRAN
Sau khi Villefort phu nhân và tiểu thư Valentine đi dự buổi khiêu vũ ở nhà Morcerf, Villefort ngồi một mình trong phòng, đem tập hồ sơ ra nghiên cứu.
Ông ta lôi ra một tập ghi chép bằng tay mà ông ta sắp xếp và đánh dấu bằng những ký hiệu chỉ mình ông biết, trong đó có đầy đủ những tên tuổi mà ông đã gặp trong sinh hoạt chính trị, trong sinh hoạt kinh tế, hoặc trong những cuộc tình ái thầm kín của ông mà nay trở thành kẻ thù của mình.
Sau khi đã lướt qua tất cả các danh sách đó trong trí nhớ, sau khi đã đọc đi đọc lại và nghiên cứu kỹ càng, ông lắc đầu nói một mình:
- Không! Không có thể có một kẻ thù nào mà lại cần cù kiên nhẫn đợi mãi cho đến ngày nay mới mang cái bí mật ra giáng cho ta một đòn chí tử! Nhiều khi, như Hamlet đã nói, tiếng vang sâu thẳm lại chui ở dưới đất lên và cũng như đốm lửa của lân tinh bay vật vờ trong gió, nhưng đó chỉ là những đốm lửa chỉ soi sáng chốc lát để rồi lại lạc hướng ngay. Có thể tên Corse đã kể lại câu chuyện đó để xưng tội với một cha cố cha cố lại đi kể lại. Monte Cristo có thể đã biết và lôi ra ánh sáng... Nhưng lôi ra ánh sáng làm gì kia chứ? - Villefort suy nghĩ một lát rồi lại lẩm bẩm tiếp. - Có lợi ích gì cho Monte Cristo, cho cái tên Zaccone, con ông chủ hãng đóng tàu ở Malte, một tên khai thác mỏ bạc ở Thessalie, lần đầu tiên đến nước Pháp ấy?
Trong cái mớ tài liệu rời rạc ấy do linh mục Busoni và hầu tước Wilmore, một người bạn và một kẻ thù đã cung cấp cho ta, thì một vấn đề nổi bật lên rõ ràng và cụ thể là: không hề có một thời gian nào, một hoàn cảnh nào, một trường hợp nào hắn với ta có một quan hệ.
Nhưng Villefort đã nói câu ấy mà không tin vào chính bản thân mình. Vấn đề tố giác không phải là một điều ghê gớm đối với ông ta, mà cái chính là việc do Villefort gây ra.
Giữa lúc Villefort đang tìm cách tự an ủi mình thì tiếng xe ngựa vang lên dưới sân. Rồi ông nghe thấy tiếng chân bước lên cầu thang, rồi những tiếng khóc than. Ông vội vã ra mở cửa buồng thì một bà già không báo trước đã bước vào, khăn quàng và mũ cầm ở tay. Bộ tóc bạc phơ để lộ nước da ngà vàng, mắt sưng húp.
- Ôi! Ông ơi! - Bà già nói đau đớn. - Thật là khốn khổ cho tôi! Tôi đau khổ đến chết mất. Phải! Chắc chắn là tôi cũng chết mất thôi!
Nói xong! Bà gieo người vào một cái ghế bành và khóc nức nở.
- Trời ơi! Thưa bà! - Villefort thảng thốt. - Việc gì xảy ra vậy! Hầu tước Saint Méran không cùng đi với bà à?
- Nhà tôi mất rồi. - Bà hầu tước kêu thảm thiết. - Không bệnh tật, không sao cả, chết một cách hãi hùng.
- Chết à! Chết như vậy... Bất thình lình?
- Cách đây tám hôm. - Bà hầu tước già kể lể. - Nhà tôi và tôi lên xe đi Paris, vừa rời khỏi Marseille một quãng đường, nhà tôi uống mấy viên thuốc thì tự nhiên ngã vật xuống bất tỉnh, mặt đỏ nhừ, tim đập rất mạnh. Một lát sau, nhà tôi kêu lên một tiếng khủng khiếp. Tôi cho xe đỗ lại, sờ vào thấy người ông ấy lạnh toát. Tới một thị trấn gần đấy, tôi cho người đi mời thầy thuốc nhưng quá muộn rồi. Thầy thuốc cho biết nhà tôi bị chết đột ngột về chứng trúng phong.
- Thế rồi bà làm thế nào nữa?
- Nhà tôi thường nói với tôi rằng nếu có chết ở Paris thì ước mong được đặt trong hầm mộ của gia đình. Tôi đã để thi hài của ông ấy vào trong một cái quan tài bằng kẽm và sẽ đến sau mấy ngày. Valentine đâu? - Bà già mếu máo hỏi. - Vì cháu mà chúng tôi đã về đây, tôi muốn gặp cháu gái thân yêu của tôi.
- Vâng! Vâng! Thưa bà! Bà sẽ được gặp cháu ngay bây giờ. Xin mời bà vào đây nghỉ chút đã.
Villefort nắm tay bà để dẫn về phòng mình. Bà già giàn giụa nước mắt muốn gặp ngay Valentine vì Valentine đã làm sống lại hình ảnh con gái bà mà bà rất thương tiếc. Đưa mẹ vợ về phòng xong, Villefort ra xe thân chinh đi đón con gái.
Khi Valentine được tin, cô bước chân vào phòng khách thì thấy cha mình mặt mũi tái xanh, tái xám. Cô chạy lại hỏi:
- Ôi! Thưa cha! Nhà ta xảy ra điều gì bất hạnh lắm phải không?
- Bà ngoại của con tới đấy, con ạ! - Villefort trả lời.
- Thế còn ông ngoại con đâu? - Cô hỏi, mà linh tính như báo một điều gì.
Villefort không trả lời chỉ đưa tay ra nắm lấy tay con gái dẫn ra xe về nhà.
Đến chân cầu thang, Valentine gặp lão bộc Barrois, lão nói:
- Cụ Noirtier muốn gặp cô. Cô đến ngay nhé?
- Bác thưa hộ với ông cháu là cháu còn phải vào thăm bà ngoại cháu đã.
Nói xong, cô chạy vào phòng bà ngoại. Hai bà cháu ôm nhau khóc một hồi. Sau đó, vì quá xúc động và mệt mỏi sau cuộc hành trình quá dài, bà già ngủ thiếp đi. Villefort phu nhân sai người bưng một cái khay có bình nước cam và một cái cốc, đặt lên bàn bên cạnh giường của lão hầu tước nằm trước đây.
Valentine thấy bà ngoại đã ngủ say bèn lên phòng ông Noirtier. Cô ôm hôn ông già, thấy mắt ông có ngấn lệ và có vẻ hài lòng khi nhìn thấy cháu gái mình. Sau khi ông già đã ngủ yên, cô thấy mệt mỏi bèn trở về phòng mình để ngủ.
Sáng hôm sau cô vào phòng bà hầu tước thấy bà nằm trên giường và đang lên cơn sốt. Thấy Valentine vào, bà bảo cô đi gọi cha cô. Một lát sau, cô dẫn cha vào. Bà già hỏi ngay:
- Ông chưởng lý, ông vừa viết thư báo cho chúng tôi biết sắp sửa gả chồng cho cháu Valentine phải không?
- Vâng! Cháu rể tương lai của bà là Franz D'Épinay, con trai tướng Quesnel.
- Nếu vậy ông phải cho tổ chức lễ cưới ngay đi vì hiện nay cháu tôi chỉ có tôi về phía họ nhà mẹ nó.
- Thưa bà! Tôi cũng nghĩ thế, và chỉ nay mai cậu Franz sẽ về đến Paris.
Valentine không đồng ý:
- Nhưng thưa bà! Cháu tưởng nhà ta đang có tang kia mà?
- Ôi dào! Tao lấy ông mày trong lúc mẹ tao vừa chết cũng chả có làm sao cả. Hơn nữa mấy hôm nay, đêm nào tao cũng trông thấy ông mày hiện hồn về, và có lẽ tao cũng sắp theo ông mày xuống âm phủ.
- Bà chỉ hay tin vào chuyện ma quỷ! - Villefort nói.
- Thật đấy ông ạ! Đêm qua tôi thấy khó ngủ quá, đến gần sáng đang chập chờn thì thấy một bóng ma trắng xóa đi đến gần cái bàn này và sờ vào cái cốc. Tôi sợ quá, cầm dây chuông giật để gọi người hầu gái thì con ma biến mất.
- Bà đang lên cơn sốt thành ra mê sảng đó thôi. Để tôi cho đi mời bác sĩ.
- Mời bác sĩ làm gì? Tôi đang khát nước đây. Valentine, cháu rót cho bà cốc nước cam.
Valentine vội vàng cầm bình nước cam đổ vào cốc, đưa cho bà ngoại. Bà uống một hơi cạn cốc. Uống xong, trước khi chợp mắt, bà già bảo Villefort đi mời ông quản khế đến. Nửa giờ sau ông quản khế đến, bà già bảo Valentine đi ra ngoài để bà nói chuyện riêng với ông quản khế.
Ra đến phòng khách, Valentine gặp ông bác sĩ vốn là một người bạn thân của gia đình đồng thời là một thầy thuốc có danh tiếng, ông ta rất yêu mến Valentine. Con gái ông cũng trạc tuổi với Valentine và cũng là bạn của cô. Thấy Valentine, bác sĩ vội hỏi ngay:
- Cha cô vừa cho mời tôi, chắc lại có ai bị mệt. Cụ Noirtier sức khỏe ra sao?
- Thưa bác! Ông cháu vẫn thế. Nhưng bà ngoại cháu như đang ốm nặng. Bác đã biết tin về ông ngoại cháu chưa? Hầu tước Saint Méran ra sao?
- Ông ngoại cháu vừa mất vì bị trúng phong. Còn bà ngoại cháu thì tâm thần bất định, hay mê sảng và nói gặp ma quỷ làm cháu rất lo sợ, cả cha cháu cũng vậy. Ôi! Thưa bác D'Avrigny! Xin bác cứu chữa cho bà cháu, cháu thương bà cháu lắm!
- Bà ở đâu?
- Đang ở trong buồng cùng với ông quản khế.
- Được rồi, bác sẽ xem. Nhưng những điều cháu vừa nói, bác thấy rất lạ!
Người quản khế đi xuống, cô nói với bác sĩ:
- Mời bác lên.
- Thế còn cháu?
- Cháu không dám đâu vì bà cháu cấm cháu không được mời bác sĩ, với lại cháu cũng thấy trong người khó chịu thế nào ấy. Cháu muốn ra ngoài vườn dạo chơi một lát cho thoáng.
Nói xong, cô cúi chào bác sĩ rồi chạy ra vườn, đến chỗ hàng rào sắt thì nghe có tiếng gọi tên mình. Cô ngạc nhiên đứng sững lại. Tiếng gọi đó nghe càng rõ và cô nhận ra là của Maximilien.