Chương 75 TẬP BIÊN BẢN
Ông già bại liệt mặc áo lễ đen, ngồi trong chiếc ghế bành bên cửa sổ. Ba người vừa bước vào phòng thì lão bộc khóa cửa lại. Villefort dẫn Franz đến trước mặt ông già, nói:
- Thưa cha! Đây là Franz D'Épinay người mà cha cho đòi. Tất nhiên là chúng ta mong mỏi cuộc gặp gỡ này từ lâu rồi, con mong cha sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này nữa.
Ông già chỉ trả lời bằng một cái nhìn làm Villefort phải sởn gai ốc. Ông già ra hiệu cho Valentine lại gần. Nhờ có phương pháp riêng vẫn dùng để nói chuyện, Valentine hiểu là ông già bảo tìm cái chìa khóa trong ngăn và dùng chìa khóa đó mở cái ngăn kéo, trong ngăn kéo đó lại có một ngăn bí mật.
Theo lệnh ông già, Valentine lại mở cái ngăn bí mật đó và lôi ra một tập giấy cũ, đã ố vàng, buộc bằng một sợi dây lụa đen có gắn xi. Valentine hỏi:
- Thưa ông! Cháu phải đưa tập giấy này cho ai?
Ông già đưa mắt nhìn Franz làm anh phải sửng sốt. Anh đỡ lấy tập giấy, cắt niêm phong, mở ra đọc to cho mọi người, theo lệnh ông già.
"Biên bản cuộc họp ngày 5 tháng Hai năm 1815 tại trụ sở nhóm thân Bonaparte ở phố Saint-Jacques".
Mới đọc đến đây Franz bỗng nhiên thốt lên:
- Ngày 5 tháng Hai năm 1815 là ngày cha tôi bị ám sát!
Ông già đưa mắt bảo cứ đọc tiếp. "Chúng tôi, Beaurepaire, thiếu tá pháo binh, Duchampy, thiếu tướng, và Lecharpal, giám đốc nông lâm, tuyên bố rằng: ngày 4 tháng Hai năm 1815 nhóm thân Bonaparte ở Paris có nhận được một mật chỉ của Hoàng đế Napoléon, gửi từ đảo Elbe về, nói là phải liên lạc ngay với tướng Quesnel D'Épinay, là cựu thần của Hoàng đế, để chuẩn bị cuộc hồi loan của Người, về nắm lại chính quyền ở Paris. Ngay hôm đó, ông hội trưởng đã viết giấy mời tướng Quesnel đến dự buổi họp bất thường vào ngày hôm sau (tức 5-2), từ chín giờ tối đến nửa đêm. Tối hôm sau, một cỗ xe được phái đến nhà tướng Quesnel, để đưa ông ta đến trụ sở của hội ở phố Saint-Jacques. Ông hội trưởng dẫn ông ta lên phòng họp.
Phiên họp bất thường bắt đầu. Ông hội trưởng đọc cho tướng Quesnel nghe bức mật chỉ của Hoàng đế, đang trông mong vào sự ủng hộ của vị cựu thần để trở về chiếm lại chính quyền và hỏi ý kiến ông về việc này.
Tướng Quesnel trả lời rằng, vua đã thăng chức thiếu tướng cùng với tước hiệu nam tước cho ông ta rồi, nên không thể quên ơn nhà vua được. Hơn nữa, ông ta đã thề sẽ trung thành với vua Louis XVIII. Câu trả lời của tướng Quesnel làm hội nghị sửng sốt và mọi người nhao nhao phản đối ông ta. Ông hội trưởng nói, đó là quyền của ông ta, nhưng buộc ông phải lấy danh dự thề, sẽ không tiết lộ bí mật cuộc họp với ai cả.
Tướng Quesnel vung kiếm lên nói rằng, ông ta cũng phải bảo vệ danh dự của mình và nhất định không tán thành âm mưu lật đổ nhà vua. Ông hội trưởng cùng hai người nữa đưa tướng Quesnel ra xe và dẫn ông ta về nhà. Đến bờ sông, ông hội trưởng bảo xe dừng lại, mấy người xuống xe, đi xuống một cái cầu thang đầy tuyết.
- Tại sao ông lại cho ngừng xe ở đây? - Tướng Quesnel hỏi.
- Vì rằng. - Ông hội trưởng đáp. - Ông đã thóa mạ một người và bây giờ người đó không có yêu cầu gì khác là được rửa nhục.
- Vậy đây là một cuộc ám sát à? - Tướng Quesnel nhún vai hỏi một cách khinh bỉ.
- Xin ông đừng có to tiếng. - Ông hội trưởng đáp. - Nếu ông không muốn tôi coi ông là một tên hèn nhát. Bây giờ, ông có một mình thì cũng chỉ có một người giải đáp với ông. Ông có một thanh gươm đeo bên cạnh sườn, tôi cũng có của tôi đây. Ông không có người làm chứng thì một trong mấy ông đây sẽ làm chứng cho ông.
- Được! - Tướng Quesnel đáp. - Xem tôi được tiếp ai nào?
Cửa xe mở, bốn người bước xuống. Hai đấu thủ đi trước, hai người làm chứng theo sau. Tới bờ sông, cuộc đấu bắt đầu. Tướng Quesnel là một tay gươm cừ khôi trong quân đội, nhưng bị đối phương đánh ép rất mạnh buộc ông phải lùi tránh. Trong khi lùi tránh ông đã ngã xuống.
Các người làm chứng tưởng ông đã chết, nhưng đối thủ của ông biết là chưa đâm trúng nên đưa tay ra để giúp ông đứng lên. Cử chỉ đó làm tướng Quesnel bực mình thêm, ông lao vào địch thủ, nhưng địch thủ đã đỡ được những đường gươm của ông. Ông bị đánh ép ba lần, ông phải lùi lại, lùi lần thứ ba ông lại ngã xuống. Nhưng đến lần thứ ba ông không đứng lên được nữa. Hai người làm chứng chạy lại đã thấy ông nằm trên vũng máu. Ông hội trưởng cũng giơ cho hai người làm chứng xem hai vết thương ở cánh tay, và một vết ở cạnh sườn. Tuy nhiên ông vẫn thản nhiên như không.
Năm phút sau, tướng Quesnel trút hơi thở cuối cùng. Ông hội trưởng tra gươm vào vỏ và bước lên cầu thang. Hai người làm chứng, sau khi xác nhận tướng Quesnel đã chết hẳn, họ liền ném xác ông ta xuống sông.
Chúng tôi lập biên bản này để thừa nhận tướng Quesnel đã bị chết trong một cuộc đấu gươm công khai, đàng hoàng, thẳng thắn chứ không hề bị mưu sát, để những người có mặt trong buổi đấu đó khỏi bị truy tố sau này".
"Ký tên: Beaurepaire, Duchampy và Lecharpal".
Franz đọc xong tờ biên bản ấy thì vô cùng khiếp đảm. Valentine mặt tái xanh, lấy khăn lau nước mắt. Còn Villefort run rẩy ngồi thu mình trong một xó buồng, đưa cặp mắt van lơn nhìn ông già. Franz nói với ông:
- Thưa ông! Ông đã biết tường tận về câu chuyện khủng khiếp này, về những con người có thẩm quyền lập biên bản này. Xin ông cho cháu biết tên ông hội trưởng, người đã giết cha cháu.
Villefort đứng dậy loạng choạng đi ra sờ tìm quả đấm cửa. Valentine đã biết trước câu trả lời của ông già vì cô vẫn thường nhận thấy hai vết sẹo của hai vết gươm trên cánh tay ông già, cô hoảng hốt lùi lại.
- Thưa cô! - Franz nói với Valentine. - Đề nghị cô giúp tôi tìm ra người đã làm tôi phải mồ côi từ hai mươi năm nay
Valentine vẫn không nhúc nhích. Ông già đưa mắt nhìn tờ giấy có ghi những chữ cái. Franz cầm tờ giấy, chỉ vào những chữ ông già muốn dùng, ghép lại thành chữ: "Tôi"! Franz thét to lên:
- Chính ông à! Ông Noirtier De Villefort, ông đã giết cha tôi à?
Ông già bại liệt nhìn Franz bằng đôi mắt kiêu hãnh như muốn nói: Phải.
Franz ngã vật xuống một cái ghế bành. Villefort mở cửa lao ra ngoài như chạy trốn.