← Quay lại trang sách

Chương 81 CĂN BUỒNG NGƯỜI LÀM BÁNH ẨN NÁU

Ngay buổi tối hôm bá tước Morcerf rời khỏi nhà Danglars đầy tủi nhục và tức giận về thái độ đón tiếp của chủ nhân thì Andrea Cavalcanti mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao, kiêu hãnh bước vào nhà Danglars.

Sau mười phút nói chuyện trong phòng khách, Andrea tìm cách dẫn được Danglars ra đứng trước cửa sổ lớn trong phòng để trình bày về sinh hoạt của hắn từ ngày cha hắn về. Từ ngày đó, theo hắn gia đình Danglars đã coi hắn như con và hắn cũng đã thấy ở đấy hạnh phúc của hắn sẽ được bảo đảm, hạnh phúc mà con người vẫn thường tìm trong sự ngông cuồng của lửa lòng, mà lửa lòng đó hắn đã có diễm phúc tìm thấy trong cặp mắt của tiểu thư Danglars.

Danglars chăm chú nghe hắn nói. Từ ba bốn ngày nay, y đã mong đợi lời thú nhận đó. Nay chính Andrea đã nói ra điều đó làm cho cặp mắt y sáng hẳn lên, ngược lại với đôi mắt tối sầm lại khi nghe Morcerf nói. Tuy nhiên, hắn nghĩ rằng chả lẽ mình lại vồ lấy ngay mà không vặn vẹo đôi chút. Danglars lựa lời:

- Cậu Andrea này, đã nghĩ đến vấn đề hôn nhân, cậu không sợ còn trẻ quá à?

- Thưa ngài không ạ! Ở bên Ý chúng tôi, những bậc đại quý tộc đều lấy vợ sớm, đó là phong tục tập quán. Ở đời này bấp bênh lắm cho nên khi thấy hạnh phúc đi qua cổng là phải chộp lấy ngay.

- Bây giờ, cứ coi như nhà tôi và em nó chấp nhận điều vinh dự này, xin cậu cho biết ai là người sẽ có đủ thẩm quyền đứng ra lo liệu việc này trong khi cha cậu không có mặt ở đây?

- Thưa ngài! Cha tôi là một người rất khôn ngoan và biết lo xa. Người đã thấy trước ý định của tôi muốn thành lập gia đình ở nước Pháp cho nên trước khi đi đã để lại đủ giấy tờ xác minh lý lịch của tôi và ấn định cho tôi được lĩnh sau khi lấy vợ một trăm năm mươi ngàn livrơ lợi tức hàng năm, tức là bằng khoảng một phần tư của cha tôi.

- Còn tôi. - Danglars nói. - Tôi có ý định sẽ cho con gái tôi năm trăm ngàn frăng khi nó lấy chồng.

- Thế thì hay quá. - Andrea reo lên. - Nếu đề nghị của tôi không bị phu nhân và tiểu thư từ chối thì hai vợ chồng chúng tôi hàng năm sẽ có một món tiền lãi là một trăm bảy mươi lăm ngàn livrơ. Ấy là chưa kể số vốn của tôi gửi vào ngân hàng của ngài khoảng vài ba triệu. Các khoản gia tài của mẹ tôi mà cha tôi chưa chuyển cho tôi đâu cũng được chừng chục triệu là ít.

Danglars cảm thấy nghẹn ngào vì quá sung sướng. Y hệt kẻ keo kiệt bắt được vàng, mãi y mới lên tiếng được:

- Cậu Andrea, cậu hãy tin là chẳng có gì cản trở đề nghị của cậu đâu, và cậu cứ coi như mọi việc được giải quyết xong rồi. Nhưng tại sao tôi lại không thấy ngài bá tước Monte Cristo, vị đỡ đầu của cậu, không cùng đến với cậu để bàn về vấn đề này?

Andrea mặt đỏ lên vì kiêu hãnh, đáp:

- Ấy! Chính tôi vừa ở nhà bá tước lại đây. Đó thật là một con người tuyệt diệu. Bá tước đồng tình với tôi lắm và còn nói sẽ dùng ảnh hưởng của ông ta để làm cho cha tôi chóng chuyển giao gia tài cả vốn lẫn lãi cho tôi. Tuy bá tước không công khai đứng ra hỏi vợ cho tôi nhưng người nói rằng người sẵn lòng giải đáp những gì mà ngài cần hỏi.

- Tốt lắm! Bá tước thật là một người hiểu đời và tốt bụng.

- Đúng thế! Bá tước thấy tôi tháng này chắc là có nhiều món cần tiêu bất thường nên đã ký cho tôi một ngân phiếu hai vạn frăng lĩnh tại ngân hàng của ngài. Xin ngài trao cho tôi món tiền này.

Nói xong, Andrea trao cho Danglars tấm ngân phiếu Danglars cầm tờ ngân phiếu đút ngay vào túi rồi nói:

- Được lắm! Mười giờ sáng mai tôi sẽ cho người đưa tiền đến khách sạn cho cậu.

- Xin đa tạ ngài!

Đúng mười giờ sáng hôm sau, số tiền đã được trao tận tay cho Andrea ở khách sạn "Ông Hoàng", và lúc chàng thanh niên nhận tiền xong, sắp sửa ra đi thì người gác cổng vào báo:

- Người đàn ông mà ngài dặn tôi cứ cuối tháng đưa cho bác ta hai trăm frăng, đã lại đến đây, nhưng không chịu nhận tiền và đòi được gặp ngài để nói chuyện riêng. Tôi nói là ngài đi vắng nên bác ta nhờ tôi đưa cho ngài bức thư đã viết sẵn và cho vào phong bì từ trước.

Andrea bóc thư ra đọc: "Cháu đã biết chỗ ở của chú rồi. Vậy sáng mai chú đợi cháu hồi chín giờ".

Andrea kiểm tra lại phong bì thấy vẫn dán kín và không có dấu vết gì đáng nghi là bị bóc trộm. Hắn liền sai đóng xe rồi chạy vội lên buồng đốt bức thư và gọi người hầu chọn một bộ quần áo lao động. Hắn mặc vào rồi vội vã ra xe đến cửa ô Saint-Antoine, tìm đến phố Ménil-montant. Xe dừng trước ngôi nhà thứ ba bên trái. Hắn đang ngơ ngác thì một mụ đàn bà to béo bán hoa quả đã mau miệng hỏi:

- Cậu tìm ai thế?

- Tôi muốn gặp ông Paytin, một người làm bánh đã nghỉ việc.

- Cậu đi qua sân, lên tầng ba, bên trái.

Andrea đi lên tầng ba và kéo chuông gọi. Một phút sau, bộ mặt của Caderousse lộ ra sau cánh cửa.

- À há! Thằng bé đến đúng hẹn quá!

Andrea bước vào phòng, ngửi thấy mùi tỏi rán thơm phức và nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn hai suất ăn.

- Chú mời cháu đến đánh chén đấy à?

- Cháu xem đấy, lúc nào chú cũng chỉ nghĩ đến cháu và hôm nay làm mấy món ăn địa phương, với mấy chai rượu hảo hạng để cháu thưởng thức. Cháu cũng đã biết tài nấu nướng của chú rồi chứ?

Andrea đang đói bụng lại nhìn thấy món ăn có vẻ ngon lành nên ngồi ngay vào bàn.

- Ta vừa ăn vừa nói chuyện. - Caderousse khai mào. - Cháu tệ lắm! Lúc nào khấm khá lên là quên cả chú. Cháu thì có kẻ hầu người hạ, ở nhà lầu, có xe độc mã, ăn mặc bảnh bao như một ông hoàng. Còn chú thì phải sống trong cái nhà trọ tồi tàn này, không có ai là bạn bè.

- Cháu tưởng đã cung cấp cho chú đầy đủ để sống theo kiểu một tiểu thương về nghỉ kia mà? Sao chú chóng chán thế?

- Chao ôi! - Caderousse nhún vai rồi thở dài. - Hàng tháng chú nhận được của cháu mấy trăm frăng thật đấy nhưng chú cảm thấy nhục nhã lắm vì cuộc sống bấp bênh, tương lai bị đe dọa chứ đâu được như cháu, nay mai lại sắp kết hôn với tiểu thư Danglars, con một nhà tư bản kếch xù.

- Sao! Danglars nào?

- Thôi đi, tao còn lạ gì nữa! Trước kia tao cũng là bạn thân của nam tước Danglars. Hồi còn là một kế toán viên quèn, ngài ấy chả kiêu kỳ như bây giờ đâu! Nếu tao cũng gặp may như ngài thì đâu có đến nỗi khổ sở như thế này. À thế nào? Món xúp cá hổ lốn của tao hợp với khẩu vị của mày đấy chứ?

- Chú ăn ngon thế này mà còn kêu ca sao?

- Mẹ kiếp! Nhưng cứ phải sống dựa vào mày, tao cảm thấy khốn nạn lắm, nên tao vừa chợt nảy ra một ý. Tao đang phác họa một kế hoạch và nhờ đó tao sẽ có một số vốn để sống một cách lương thiện, còn mày thì chả cần phải cho tao một đồng xu nào nữa.

- Hay lắm! Kế hoạch đó ra sao?

- Này! Cháu vẫn nói người đỡ đầu cháu là một cái kho vô tận phải không?

Andrea nhìn ngay thấy trong ánh mắt của Caderousse cái ý nghĩ đen tối của hắn.

- Phải! Ông ta rất rộng rãi đối với cháu, đối xử với cháu như với con đẻ. Cháu thường ngày ra vào nhà ông ta một cách rất tự do, vì thế cháu biết rất rõ rằng hôm vừa rồi một người của ngân hàng mang đến cho ông ta năm chục ngàn frăng để vào trong một cái ví to như cái cặp của chú. Mới hôm qua thôi, người ta lại mang đến cho ông ta một trăm ngàn frăng bằng vàng.

Caderousse cảm giác như người bị choáng. Đối với hắn, hình như trong tiếng nói của Andrea có leng keng tiếng ngân của một thác tiền đổ xuống.

- Thế cháu nói là hàng ngày cháu vẫn đi lại trong nhà ấy? - Hắn hỏi một cách ngây ngô.

- Vâng.

- Tao muốn biết cả cái nhà đó ra sao. Ngôi nhà ở đại lộ Champs-élysées, số 30 phải không?

- Vâng! Một toà nhà tuyệt đẹp nằm giữa một khu vườn và một cái sân.

- Hôm nào dẫn chú lại chơi nhé!

- Không được đâu! Lấy tư cách gì kia chứ!

- Ồ nhỉ! Nhưng tao nhất thiết phải được biết ngôi nhà ấy ra sao.

- Có khó gì đâu? Cứ lấy giấy bút ra đây, cháu vẽ sơ đồ cho.

Andrea nhếch mép cười, cầm bút vẽ địa thế toà nhà, khu vườn, cái sân và những bức tường bao quanh. Rồi đến cái buồng, cửa ra vào, cửa sổ, cái bàn, cái tủ nào là nơi đựng tiền. Sau đó, lại kể về lối sống của bá tước Monte Cristo

- Ông ta có hay vắng nhà không?

- Mỗi tuần ông ta đi đến ngôi nhà nghỉ mát ở Auteuil hai ngày. Ngày mai là ngày ông ta vắng nhà đấy.

- Ông sống sung sướng thật, nhiều tiền có khác.

- Chú còn muốn biết thêm gì nữa không?

- Thôi đủ rồi. Bao giờ lấy vợ nhớ tặng tao một món quà nhé!

- Được! Cháu sẽ cho chú biết trước tám hôm.

Hai người từ biệt nhau. Caderousse nhìn Andrea đi xuống cầu thang, qua cái sân rồi bước ra ngoài đường. Khi Andrea đã đi khuất, Caderousse vội vã quay vào buồng, giở bản sơ đồ ra nghiên cứu rất lâu, mỉm cười một cách đắc ý.