← Quay lại trang sách

Chương 82 ĐỘT NHẬP

Đúng như lời Andrea nói với Caderousse, ngày hôm sau bá tước Monte Cristo và Ali đi đến ngôi nhà nghỉ ở Auteuil. Vừa bước chân vào nhà, người hầu phòng đã bưng một cái khay trên có đặt một bức thư đưa cho chủ nhân. Ngoài phong bì đề "Tối mật và thượng khẩn". Bá tước xé phong bì và mở ra đọc: "Xin báo để bá tước biết là ngay trong đêm nay, một kẻ lạ mặt sẽ đột nhập vào toà nhà của ngài ở đại lộ Champs-élysées để lấy cắp những giấy tờ mà hắn cho là để trong phòng ngủ của ngài. Tôi biết là bá tước đủ can đảm để xử lý vấn đề này một mình không cần có sự can thiệp của sở cảnh sát. Thấy bên ngoài có nhiều người và canh phòng cẩn mật sẽ làm cho tên lưu manh không dám hành động nữa. Bá tước chỉ cần nấp ở trong buồng rửa mặt là có thể thấy được nó, một kẻ thù mà do một sự tình cờ tôi được biết".

Ý nghĩ đầu tiên đến với bá tước: Đây là một âm mưu của bọn ăn cắp, một cái bẫy ngu ngốc báo trước một vụ nhỏ để rồi chính mình lại mắc vào một hiểm họa lớn. Bá tước định cứ đi báo cảnh sát mặc dù bức thư có dặn dò. Nhưng rồi bá tước lại chợt nghĩ có thể đây chỉ là kẻ thù cá nhân của mình mà chỉ một mình bá tước mới giải quyết được.

Bá tước nghĩ thầm: "Chúng không muốn ăn cắp tài liệu của ta đâu. Chúng muốn giết ta. Chúng không phải là kẻ trộm mà là những tên giết người. Ta không muốn để ngài cảnh sát trưởng can thiệp vào việc riêng của ta".

Bá tước cho gọi người hầu phòng vừa mang thư vào và dặn:

- Anh hãy quay trở lại Paris, đưa tất cả gia nhân ở đó về hết đây cho tôi, trừ người gác cổng. Tôi cần phải có tất cả gia nhân của tôi tập trung ở ngôi nhà mới này. Anh nhớ ngôi nhà đằng ấy thường ngày như thế nào thì cứ để nguyên như thế.

Bữa ăn tối hôm đó một mình Ali phục vụ. Ăn uống xong, bá tước bảo Ali đi theo mình về Paris. Đến mười giờ họ đã đứng trước ngôi nhà lộng lẫy ở đại lộ Champs-élysées. Bá tước trèo lên một cái cây, nhìn vào trong thấy tối om và xung quanh đều lặng lẽ. Ngoài đường không một bóng người qua lại. Bá tước cùng người đầy tớ da đen đi vào bằng một cái cửa ngách, trèo lên cầu thang xếp phía sau nhà rồi đi vào phòng ngủ.

Bá tước đi vào phòng rửa mặt, bảo Ali đem đến cho mình một khẩu súng trường và hai khẩu súng ngắn để đề phòng trường hợp bọn trộm đông người và có vũ khí. Sau đó, bá tước bảo Ali nấp ở cầu thang, còn mình nấp trong phòng rửa mặt vì cho rằng tên lạ mặt sẽ trèo vào phòng ngủ qua hai lối này.

Chuông đồng hồ vừa điểm mười giờ đêm thì ở phòng rửa mặt có tiếng động khe khẽ. Bá tước lắng nghe, thấy có tiếng cọ vào kính, một bàn tay lành nghề đang cắt miếng kính ở cửa sổ. Mấy phút sau, miếng kính có giấy dán rời ra mà không bị vỡ. Một bàn tay thò vào trong, vặn quả đấm và cửa sổ mở tung. Một bóng người xuất hiện trong khung cửa rồi nhảy vào phòng. Hắn chỉ có một mình. Bá tước nghĩ bụng: "Tên này táo tợn thật".

Vừa lúc đó, bá tước thấy Ali sờ vào vai mình, ông quay lại. Ali chỉ xuống đường, bá tước nhìn theo hướng chỉ, thấy một tên nữa đứng trên một cái bục như đang theo dõi tình hình trong nhà. Bá tước nghĩ bụng: "Được! Chúng có hai đứa, một hành động, một gác!". Ông bèn ra hiệu cho Ali theo dõi đứa dưới đường.

Tên cắt cửa kính đã vào trong buồng và đang định hướng, hai tay giơ ra quờ quạng phía trước. Hắn dò dẫm tiến về phía phòng ngủ, khóa cửa lại, rồi rón rén lại gần bàn làm việc, sờ vào ngăn kéo chỗ có ổ khóa. Chìa khóa không cắm ở đấy; hắn liền rút trong túi ra một chùm

Bá tước mỉm cười thất vọng, nghĩ thầm: A! Không lẽ nó chỉ là một tên ăn trộm thường thôi ư?

Vì tối quá không tìm được chiếc chìa khóa thích hợp, hắn liền bật một que diêm và ánh lửa trong khoảnh khắc đã soi rõ bộ mặt tên trộm. Bá tước lùi lại một bước ngạc nhiên: Ô này! Chính là...

Ali giơ rìu lên, Monte Cristo ngăn lại và nói nhỏ:

- Không được! Để rìu xuống, ta không cần đến vũ khí đâu!

Rồi bá tước nói nhỏ mấy câu với Ali. Mấy giây sau, người đầy tớ da đen mang lại cho bá tước một bộ quần áo thầy tu, một cái mũ ba múi và một cái áo giáp đan bằng những sợi dây xích kim loại nhỏ. Bá tước liền trút bỏ áo ngoài, mặc áo giáp bên trong, áo thầy tu phủ bên ngoài, vén mớ tóc, chụp mũ ba múi lên đầu rồi châm một cây nến đi đến phòng ngủ, khẽ mở cửa ra.

Tên trộm đang loay hoay với chùm chìa khóa, đột nhiên thấy căn phòng sáng lên, hắn sửng sốt ngẩng đầu.

- Chào Caderousse. - Bá tước mỉm cười lên tiếng. - Đêm hôm khuya khoắt thế này anh đến đây làm gì?

- Linh mục Busoni! - Caderousse kêu lên.

Tại sao lại có sự xuất hiện kỳ lạ này, hắn đã khóa cửa lại rồi kia mà! Hắn đánh rơi chùm chìa khóa xuống sàn và đứng ngây người ra như pho tượng gỗ, nhớn nhác nhìn bá tước. Bá tước đi đến, đứng chắn giữa Caderousse và cửa sổ, cắt đường rút lui của tên lưu manh.

- Phải! Đúng ta là Busoni đây! Ta rất hài lòng thấy anh vẫn còn nhớ ta. Caderousse ạ. Điều đó chứng tỏ anh có một trí nhớ tốt vì đã mười năm nay rồi bây giờ ta mới lại gặp nhau.

Sự bình tĩnh ấy, sự giễu cợt ấy, sức mạnh ấy gây ấn tượng mạnh đến nỗi làm cho Caderousse rụng rời. Hắn vừa thều thào, vừa tìm cách tiến đến cửa sổ đang bị linh mục đứng chắn mất.

- Thưa ngài linh mục! Tôi không biết... Tôi đề nghị ngài tin cho là... Tôi xin thề với ngài rằng...

- Một miếng cửa kính bị cắt. - Linh mục tiếp tục. - Một chùm chìa khóa, một cái ngăn kéo đang bị cậy. Thì ra anh vẫn chứng nào tật nấy à? Hỡi ngài sát nhân?

- Thưa linh mục! Như ngài đã biết cả, không phải là tôi, mà chính là mụ Carconte. Điều đó đã được xác nhận trong bản án, vì thế tôi chỉ bị tù khổ sai thôi.

- Thế anh đã hết hạn tù, ra tù rồi lại sắp sửa trở lại?

- Thưa ngài không ạ! Tôi được một người cứu thoát cùng với người bạn tù của tôi. Và tôi đã hứa hẹn rất nhiều.

- Vậy anh đã giữ lời hứa như thế nào?

- Thưa ngài linh mục! Tôi bị lôi cuốn...

- Phạm nhân nào mà chả nói thế!

- Nhu cầu thiết yếu...

- Thôi đi! - Linh mục khinh bỉ. - Cần tiền thì dẫn đến việc ăn xin, ăn cắp một mẩu bánh ở cửa hàng, chứ đâu dẫn đến việc cậy tủ nhà vắng chủ. Và khi người buôn kim hoàn đến cho anh bốn mươi lăm ngàn frăng để đổi lấy viên kim cương mà ta đã cho anh, anh lại giết người ta để vừa có tiền vừa có kim cương, đấy cũng là do nhu cầu thiết yếu à?

- Thưa ngài linh mục! Xin tha tội, xin tha tội cho tôi. Ngài đã cứu tôi một lần rồi, xin ngài cứu tôi một lần nữa.

- Tôi chẳng thấy vui lòng chút nào.

- Thưa ngài linh mục! Ngài chỉ có một mình hay là còn có cảnh sát sẵn sàng bắt tôi?

- Tôi chỉ có một mình thôi, tôi vẫn còn thương anh và sẵn sàng để anh đi, nếu anh nói cho tôi biết rõ tất cả sự thật.

- Ôi! Thưa ngài linh mục! - Caderousse kêu lên, hắn chắp hai tay lại và tiến lên một bước gần linh mục. - Tôi có thể nói với ngài rằng ngài là vị cứu tinh của tôi.

- Anh đã nói rằng người ta đã cứu thoát anh khỏi tù khổ sai?

- Thưa ngài! Tôi xin thề là như vậy.

- Ai đấy, ông ta tên là gì?

- Một người Anh tên là hầu tước Wilmore.

- Tôi biết ông ấy. Vậy tôi cũng sẽ biết, nếu anh nói dối.

- Thưa ngài linh mục! Tôi nói toàn sự thật. Tôi và một người bạn tù nữa tên là Benedetto, được ông ta cứu bằng cách bí mật gửi cho chúng tôi một lưỡi cưa sắt và một cái giũa để rồi một hôm mọi người ngủ trưa thì chúng tôi cưa xích và nhảy xuống sông trốn thoát.

- Thế còn tên Benedetto?

- Thưa ngài linh mục! Thực tôi không biết. Chúng tôi từ giã nhau ở Hiê.

Và để cho lời nói của mình có trọng lượng hơn, Caderousse lại tiến một bước nữa đến gần linh mục. Linh mục vẫn đúng nguyên tại chỗ, bình tĩnh như thường.

- Anh nói dối! Anh với nó kết bạn với nhau, có thể anh còn đồng lõa với nó. Từ khi anh vượt ngục đến nay anh sinh sống như thế nào? Hãy trả lời đi.

- Như tôi có thể sống!

- Anh nói dối! - Linh mục nhắc lại lần thứ ba bằng một giọng nghiêm khắc hơn. - Anh sống bằng số tiền hắn đã cho anh.

Caderousse hoảng sợ, nhìn linh mục rồi nói:

- Thưa đúng đấy ạ! Và Benedetto đã trở thành con trai một Đức ông.

- Làm sao hắn có thể là con trai một Đức ông được?

- Con đẻ chính thức ạ!

- Vị đó tên là gì?

- Bá tước Monte Cristo mà chúng ta đang ở trong nhà ngài ấy đây.

- Benedetto là con trai của bá tước Monte Cristo? - Đến lượt Monte Cristo ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Thưa vâng! Ta phải tin là như vậy vì bá tước đã tìm cho hắn một người cha giả, vì bá tước làm di chúc để lại cho hắn năm trăm ngàn frăng.

- Á, À! - Linh mục đã bắt đầu hiểu, thốt lên. - Thế hắn tên gì?

- Andrea Cavalcanti.

- Vậy là anh thanh niên mà ông bạn tôi là bá tước Monte Cristo tiếp trong nhà và sắp lấy tiểu thư Danglars?

- Đúng ạ!

- Vậy anh là đồ khốn nạn. Anh biết nó thế mà cứ để vậy à?

- Tại sao tôi lại ngăn cản một người bạn thành công nhỉ?

- Đúng rồi, anh không làm thì tôi sẽ làm. Tôi sẽ báo cho Danglars.

- Xin ngài linh mục đừng làm như vậy, chúng tôi sẽ mất miếng bánh ăn.

- Thế anh tưởng là để giữ miếng bánh cho những tên khốn kiếp như các anh, ta sẽ là tòng phạm với những tội lỗi của các anh sao?

- Thưa ngài linh mục! - Caderousse nói và lại tiến gần thêm.

- Tôi sẽ nói hết với ngài Danglars.

- Mẹ kiếp! Thế này thì còn nói thế nào được nữa hả ngài linh mục?

Vừa nói, Caderousse vừa nhanh như chớp, rút con dao găm trong người ra, thẳng cánh đâm một nhát vào ngực linh mục. Hắn kinh ngạc biết bao khi tưởng lưỡi dao sẽ ngập sâu vào ngực linh mục, thì nó lại bật ra. Nhanh không kém, linh mục dùng tay trái nắm lấy cổ tay hắn và bóp mạnh đến nỗi hắn phải kêu lên một tiếng đau đớn và thả lưỡi dao rơi xuống bàn. Nhưng linh mục vẫn chưa tha, tiếp tục bóp cho đến khi Caderousse phải quỳ và úp mặt xuống sàn. Linh mục đặt một chân lên gáy hắn rồi nói:

- Quân phản phúc! Ta cho vỡ sọ ra bây giờ!

- Ôi! Xin linh mục làm phúc làm đức, tha tội cho tôi!

Linh mục bỏ chân để trên gáy hắn ra nói:

- Đứng lên!

Caderousse vừa đứng lên vừa xoa xoa cổ tay vừa suýt xoa:

- Ôi! Mẹ ơi! Cứng như cái gọng kìm ấy, thưa ngài linh mục! Sức đâu mà ghê gớm thế!

- Im đi! Chúa Trời đã ban cho ta sức mạnh để trị một con thú hung ác như ngươi. Cầm giấy bút ta đọc cho mà viết.

Trước sức mạnh đó, Caderousse phải chịu khuất phục. Hắn ngồi xuống ngoan ngoãn cầm bút viết:

"Thưa ngài! Tên thanh niên mà ngài tiếp đón trong nhà và sắp sửa gả con gái ngài cho hắn là một tên tù khổ sai vượt ngục cùng với tôi ở Toulon, hắn số 59 còn tôi số 58. Tên thật hắn là Benedetto, nhưng hắn không hề biết tên thật hắn là gì và bố mẹ đẻ là ai".

- Ký tên đi! - Bá tước giục.

- Vậy là ngài muốn hại tôi sao?

- Đồ khốn kiếp! Nếu ta muốn hại mi thì ta đã lôi mi ra đồn cảnh sát, vả lại khi mà mảnh giấy này đến được địa chỉ của nó thì chắc chắn là mi chẳng còn gì phải lo ngại nữa. Ký đi.

Caderousse ký tên.

- Viết địa chỉ: "Gửi ngài nam tước Danglars, chủ ngân hàng, Paris".

Linh mục Busoni cầm lấy bức thư rồi nói:

- Thôi! Bây giờ, thì xéo ngay!

- Bằng đường nào ạ?

- Vào bằng đường nào thì ra bằng đường ấy!

- Sao ngài linh mục không mở cửa cho tôi ra?

- Không nên đánh thức người gác cổng dậy, không có lợi!

- Xin linh mục hãy thề là khi tôi trèo ra cửa sổ này để xuống, linh mục không bắn lên đầu tôi.

- Thật là vừa hèn, vừa ngu!

- Thế ngài linh mục muốn rằng tôi sẽ trở nên con người ra sao? Xin ngài hãy thử một lần cuối cùng nữa.

- Ta cũng định hỏi mi đấy! Ta đã cố gắng làm cho mi trở nên con người sung sướng thì mi đã trở thành một tên giết người. Thôi được! Nếu mi trở về đến nhà được yên ổn thì mi sẽ rời khỏi Paris, rời khỏi nước Pháp, và bất cứ ở đâu mi cũng tỏ ra là một người lương thiện thì ta sẽ gửi cho mi một món trợ cấp, vì nếu mi trở về được đến nhà yên ổn tức là Chúa đã tha tội cho mi!

- Thật vậy ư? - Caderousse vừa ấp úng, vừa lùi lại. - Ngài làm tôi sợ tưởng chết được!

- Thôi xéo đi! - Linh mục nói và chỉ tay ra cửa sổ.

Caderousse bước chân qua bậc cửa sổ, đặt chân xuống cái thang, bỗng dừng lại run sợ, vì hắn vẫn chưa thật sự an tâm về lời hứa của linh mục.

- Xuống ngay đi! - Linh mục nói và khoanh tay trước ngực nhìn nghiêm nghị.

Caderousse bắt đầu hiểu không có gì đáng lo ngại nên bước xuống thang. Linh mục tay cầm một cây nến lại gần cửa sổ giơ ra ngoài để từ ngoài phố người ta có thể thấy được một người tụt xuống và một người khác soi đường.

- Thưa ngài linh mục! - Caderousse vội nói. - Ngài làm thế nhỡ có bọn tuần tra đi ngoài đường trông thấy thì sao?

Nói xong! Hắn liền thổi tắt ngọn nến rồi tiếp tục xuống thang, mãi tới khi đặt chân tới đất, hắn mới thật sự yên tâm.

Linh mục trở vào buồng, liếc nhìn từ vườn ra ngoài phố. Trước tiên ông thấy Caderousse xuống đến đất, vác cái thang qua vườn rồi áp vào tường, không đúng chỗ mà hắn đã trèo vào. Từ trong vườn nhìn ra ngoài đường phố song song với bức tường của vườn, ông thấy một bóng người chạy dọc theo bức tường. Đến chỗ Caderousse áp cái thang thì kẻ đó nấp vào một chỗ.

Caderousse từ từ trèo lên thang. Tới bờ tường, hắn ngồi trên đó quan sát ngoài phố. Thấy tất cả đều yên ắng, hắn mới từ từ rút cái thang đặt ra phía ngoài tường rồi tụt xuống. Tụt đến nửa chừng, hắn đột nhiên phát hiện thấy có một người lao đến. Chân vừa chấm đất, hắn chỉ kịp thấy một bàn tay vung lên, hắn định đỡ nhưng không tài nào đỡ được. Bàn tay với lưỡi dao khủng khiếp đó đã đâm một nhát vào lưng hắn làm hắn phải buông rời cái thang ra và rú lên:

- Cứu tôi với!

Nhát thứ hai đâm trúng mạng sườn hắn, hắn ngã gục xuống, miệng vẫn còn kêu:

- Cứu tôi với, nó giết tôi!

Hắn lăn ra đất, hung thủ túm lấy tóc hắn bổ thêm nhát thứ ba vào ngực. Lần này, Caderousse muốn kêu lên nữa nhưng vừa há mồm, máu từ ba vết thương đã ộc ra lênh láng. Hung thủ thấy hắn không kêu được nữa bèn nắm tóc nâng đầu hắn lên. Caderousse nhắm nghiền mắt lại, mồm méo xệch. Hung thủ cho là hắn đã chết rồi, buông tóc hắn ra rồi bỏ đi.

Thấy hung thủ đã đi xa, Caderousse cố ấn khuỷu tay nhổm người lên dồn hết sức tàn lực kêu lên với giọng của một kẻ sắp chết:

- Thằng giết người...! Tôi chết ở đây...! Linh mục ơi! Cứu tôi với!

Tiếng kêu khủng khiếp đó xé tan màn đêm. Cánh cửa cầu thang bí mật rồi đến cánh cửa nhỏ thông ra vườn, mở ra. Ali và chủ nhân mang đuốc chạy tới.