Chương 83 BÀN TAY THƯỢNG ĐẾ
Caderousse tiếp tục kêu rên thảm thiết:
- Ngài linh mục... Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi với!...
- Làm sao vậy? - Linh mục hỏi.
- Cứu tôi với! - Caderousse rên rỉ. - Nó giết tôi!
- Chúng tôi đến đây! Hãy gắng chịu một chút
- Ôi! Thế là hết! Ngài đến muộn quá rồi. Ngài đến để nhìn thấy tôi chết. Những nhát dao độc ác làm sao! Biết bao là máu thế này! - Nói rồi Caderousse ngất đi.
Ali và chủ nhân khiêng nạn nhân vào trong một cái buồng. Ali cởi quần áo nạn nhân ra. Monte Cristo nhận thấy ba vết thương khủng khiếp, ông nói:
- Lạy Chúa tôi! Sự phục thù của người thường phải chờ đợi, nhưng một khi nó đến thì tôi tin là quá đầy đủ.
Ali nhìn chủ để xem cần phải làm gì. Bá tước bảo:
- Ali, đi tìm ngài chưởng lý Villefort và dẫn ngài đến đây. Khi đi qua, anh đánh thức người gác cổng dậy và bảo anh ta đi tìm thầy thuốc.
Ali tuân lệnh ra đi và chỉ còn lại linh mục với Caderousse vẫn đang ngất lịm.
Lúc nạn nhân mở mắt ra, linh mục ngồi cách hắn vài bước, nhìn hắn với vẻ thương hại thầm kín và đôi môi ông mấp máy như cầu kinh.
- Thưa ngài linh mục! - Caderousse bỗng nói. - Xin tìm cho một thầy thuốc.
- Có người đi mời rồi. - Linh mục đáp.
- Tôi biết, muốn cứu sống tôi chỉ là vô ích, nhưng thầy thuốc đến sẽ tiếp sức cho tôi để tôi có thời gian khai báo.
- Về gì
- Về thủ phạm giết tôi.
- Anh biết nó à?
- Có chứ! Tôi biết rất rõ nó. Nó tên là Benedetto.
- Tên bạn trẻ cùng vượt ngục với anh phải không?
- Vâng! Sau khi đã vẽ cho tôi sơ đồ nhà của bá tước, nó cho rằng nếu tôi biết được bá tước thì nó sẽ được hưởng gia tài của bá tước, hoặc bá tước giết được tôi thì nó sẽ loại trừ được tôi. Hắn đợi tôi ở ngoài đường và đã ám hại tôi.
- Tôi đã cho đi mời thầy thuốc, đồng thời cho đi mời quan chưởng lý nữa.
- Chậm quá rồi. - Caderousse nói. - Tôi cảm thấy máu của tôi đang cạn.
- Anh đợi đấy. - Monte Cristo nói.
Bá tước đi ra và mấy phút sau trở lại với cái lọ con, ông đổ vào cặp môi tím bầm của nạn nhân ba, bốn giọt nước đựng trong lọ con. Caderousse thốt ra một tiếng thở dài nói ngập ngừng:
- Ôi! Đúng là sức sống mà ông đã rót cho tôi. Xin cho thêm nữa... Thêm chút nữa!
- Chỉ thêm hai giọt nữa là anh sẽ chết ngay.
- Ôi! Ông ta có đến ngay thì tôi mới kịp khai tên khốn nạn.
- Anh có muốn tôi sẽ viết lời khai của anh rồi anh ký vào đấy không?
- Đúng đấy... Đúng đấy... - Caderousse thều thào với cặp mắt sáng lên khi nghĩ đến sự trả thù sau khi mình chết.
Monte Cristo viết: "Tôi bị ám sát bởi tên Benedetto người xứ Corse là bạn tù với tôi ở Toulon, số 59".
Viết xong bá tước đưa bút cho Caderousse, hắn dốc toàn lực còn lại nhổm đầu lên cầm lấy bút và ký vào tờ giấy, xong hắn lại rơi phịch xuống giường nói hổn hển:
- Ngài linh mục sẽ kể tiếp cho tôi nhé! Ngài nói rằng hắn lấy tên là Andrea Cavalcanti ở khách sạn "Ông Hoàng", lạy Chúa!... Tôi chết đây!
Và Caderousse lại ngất đi lần thứ hai. Bá tước cho hắn ngửi cái lọ, hắn lại mở mắt ra, ý chí phục thù vẫn nung nấu hắn, không rời hắn trong khi ngất:
- Ngài nhớ nói tất cả những điều đó nhé, ngài linh mục!
- Phải! Tất cả và còn thêm nhiều vấn đề nữa.
- Vấn đề gì nữa ạ?
- Tôi sẽ nói là nó đã vẽ cho anh sơ đồ nhà bá tước với hy vọng bá tước sẽ giết anh. Vì thế nó đã viết thư cho bá tước báo trước. Tôi sẽ nói là bá tước đi vắng, chính tôi đã nhận bức thư đó nên đã thức để đợi anh. Tôi sẽ nói là nó đi theo sau anh và theo dõi mọi hành động của anh, khi nó thấy anh trèo ra, nó đã đến nấp vào một góc tường.
- Ngài linh mục đã trông thấy tất cả à?
- Anh hãy nhớ lại câu ta đã nói với anh: "Nếu anh trở về đến nhà được yên ổn thì ta tin là Chúa đã tha tội cho anh".
- Thế tại sao ngài không báo cho tôi biết trước? - Caderousse cố gắng ngẩng đầu và kêu lên. - Ngài đã biết ra đến ngoài, tôi sẽ bị giết, mà ngài không báo cho tôi biết.
- Không! Vì ta thấy ở bàn tay Benedetto có sự trừng trị của đức Chúa Trời, và ta sẽ phạm tội nếu làm trái với ý của Thượng đế.
- Sự trừng trị của Chúa Trời! Xin ngài linh mục đừng nói với tôi điều đó. Nếu Chúa Trời mà công bằng, chính ngài linh mục biết rõ hơn ai hết, thì còn khối kẻ đáng bị trừng trị, thế mà chúng chẳng làm sao hết!
- Anh cứ yên trí! - Linh mục nói bằng một giọng làm Caderousse phải rùng mình. - Anh cứ yên tâm. Vả lại đức Chúa Trời đầy lòng vị tha đối với tất cả cũng như đối với riêng anh. Người là cha trước khi là quan toà.
- A! - Caderousse nói. - Ngài tin tưởng vào Thượng đế à?
- Nếu ta vô phúc mà không tin tưởng trước đây, thì bây giờ nhìn thấy anh, ta phải tin tưởng.
Caderousse giơ cánh tay lên trời. Linh mục liền giơ tay về phía nạn nhân như ra lệnh cho hắn phải tin, và nói:
- Hãy nghe ta nói đây. Đây là những điều mà Thượng đế đã làm thế mà đến giờ phút cuối cùng này anh vẫn còn chưa công nhận: Thượng đế đã cho anh sức khỏe, một việc làm bảo đảm, cả những bạn bè thân thích nữa. Tóm lại đã cho anh một cuộc sống êm đềm, lương tâm ổn định với những ham muốn tự nhiên. Đáng lẽ anh phải tận hưởng những lộc trời ban ấy, thì anh đã làm gì? Anh đã lười biếng, rượu chè, và trong một cuộc say sưa anh đã phản bạn anh.
- Ôi! Ngài là vị linh mục lạ lùng quá, lẽ ra phải an ủi kẻ sắp chết, ngài lại làm cho tôi phải đau đớn thêm!
- Hãy nghe ta nói đã! Lúc anh phản lại bạn anh thì Thượng đế mới cảnh cáo anh chứ chưa trừng trị đâu! Anh đã bị rơi vào cảnh nghèo đói. Khi Thượng đế phái ta đến tìm anh để mang lại cho anh một gia sản trong cảnh anh đang bị đói rách nghèo khổ thì anh lại tham lam vô độ, muốn nó tăng gấp đôi, bằng cách nào? Bằng cách giết người.
- Có phải lỗi tại tôi đâu? Tôi có muốn giết tên Do Thái ấy đâu! Chính con vợ tôi chứ!
- Phải! Do đấy Thượng đế đã khoan hồng cho anh, đã tha tội chết cho anh.
- Mẹ kiếp! Để rồi lại đưa tôi vào khổ sai chung thân. Khoan hồng tốt đẹp quá nhỉ!
- Sự khoan hồng đó làm cho cái tâm hồn hèn mạt, tham sống sợ chết của anh đã sướng run lên: Anh đã nghĩ nhà tù nào mà chả có cửa, còn nấm mồ thì không. Anh đã nghĩ đúng. Một người Anh đi tham quan Toulon đã tình cờ cứu anh cùng với bạn đồng nghiệp của anh. Một tài sản thứ hai đã từ trên trời rơi vào tay anh. Anh có thể sống một cuộc sống như mọi người khác. Thế mà, đồ hèn mạt, anh lại còn định cầu may thử Chúa một lần thứ ba nữa, anh lại phạm tội lần thứ ba nữa. Thượng đế đã mệt rồi, Thượng đế đã trừng phạt anh.
- Còn thằng Benedetto khốn kiếp, thế mà nó thoát đấy!
- Lưới trời khôn thoát, ta nói với anh như vậy, Benedetto rồi sẽ bị trừng trị.
- Nếu thế thì bản thân ngài linh mục cũng sẽ bị trừng trị, vì ngài đã không làm tròn nhiệm vụ của một vị cha cố. Lẽ ra ngài đã phải ngăn chặn không để cho Benedetto nó giết tôi!
- Tôi ấy à! - Linh mục nói với một nụ cười làm Caderousse phải lạnh gáy. - Ta lại đi ngăn cản không để cho Benedetto nó giết anh đúng vào lúc anh đâm phập mũi dao găm vào ngực ta, may mà nhờ có cái áo giáp... Phải! Ta có thể ngăn chặn nó nếu anh biết điều và biết hối hận. Nhưng thấy anh vẫn kiêu ngạo và khát máu quá nên ta đành để mặc cho mọi sự diễn ra theo ý muốn của Thượng đế.
- Không! Không! Tôi không tin là có Chúa! Tôi không tin là có Thượng đế! Chỉ có sự may rủi mà thôi.
- Có Thượng đế, có đức Chúa Trời. Chứng cớ là anh nằm ngắc ngoải ở đây, tuyệt vọng, không tin vào Chúa. Còn ta, ta đang đứng trước mặt anh, ta giàu có, sung sướng, khỏe mạnh...
- Vậy ngài là ai đã? - Caderousse hỏi và giương cặp mắt hấp hối nhìn trừng trừng vào Monte Cristo.
- Hãy nhìn kỹ ta đây! - Monte Cristo nói và để sát ngọn nến vào mặt mình.
- Là... Linh mục Busoni...
Monte Cristo bỏ bộ tóc giả ra và buông xõa mớ tóc đen của ông xuống.
- Ôi! - Caderousse hãi hùng. - Nếu không phải là mớ tóc đen thì không nhận ra ngài là người Anh, hầu tước Wilmore!
- Ta không phải là linh mục Busoni, cũng không phải là hầu tước Wilmore. Hãy nhìn kỹ ta đây, hãy nhớ lại trong quá khứ xa xưa!
Trong tiếng nói của bá tước như có một sự rung động của lực hút làm cho những giác quan khô cứng của Caderousse sống lại một lần cuối cùng.
- Ôi! - Caderousse thều thào. - Hình như tôi đã được thấy ngài, được biết ngài từ ngày xưa kia!
- Đúng đấy Caderousse! Anh đã biết ta, đã quen ta!
- Vậy ngài là ai mới được chứ? Tại sao ngài đã quen biết tôi lại để cho tôi phải chết thế này?
- Vì rằng không có cách gì cứu vãn được anh nữa! Vì rằng những nhát dao đâm vào anh đều là tử thương cả. Nếu tôi có thể cứu được anh tôi xin thề trên nấm mồ cha tôi là tôi cũng đã cố gắng rồi.
- Nấm mồ cha ngài? - Caderousse dùng hết tàn lực nhổm lên để nhìn gần hơn nữa bộ mặt của người đứng trước mặt hắn. - Vậy ngài là ai?
Bá tước vẫn theo dõi bệnh tình của Caderousse, biết là hắn không thể nào còn sống được nữa, ông liền tiến lại gần hắn và nhìn hắn bằng con mắt vừa buồn, vừa bình tĩnh, rồi ghé sát vào tai hắn nói:
- Tôi là... Tôi là
Và cặp môi của bá tước chỉ hé mở một chút vừa đủ để thoát ra một cái tên rất khẽ mà chính bá tước cũng sợ nghe thấy.
Caderousse để rơi người xuống giường chắp hai tay lại, đem hết tàn lực cố gắng giơ lên trời:
- Lạy Chúa tôi! Xin Chúa tha tội cho con đã không tin tưởng ở Chúa! Chúa có thật, Chúa là cha của những vị ở trên trời, là quan toà của những người ở dưới đất! Lạy Chúa tôi! Đức Chúa trời! Đã từ lâu con không tin ở Người. Xin Chúa tha tội!
Và Caderousse nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng. Hắn đã chết. Bá tước nhìn trừng trừng vào cái thây ma đã biến dạng vì cái chết ghê gớm ấy, ông nói một mình một cách âm thầm: "Một thằng!"
Mười phút sau, thầy thuốc và quan chưởng lý đến thì thấy linh mục Busoni đang cầu nguyện bên xác chết.