Chương 84 BEAUCHAMP
Trong mấy ngày liền, người ta chỉ bàn tán đến vụ trộm táo bạo ở nhà bá tước Monte Cristo. Tên ăn trộm đã ký vào tờ khai tên hung thủ đã giết hắn là Benedetto. Những dụng cụ ăn trộm của hắn đã được niêm phong để dùng làm tang vật, chỉ trừ có cái áo gilê là không thấy đâu. Xác tên ăn trộm đã được đưa vào nhà xác. Sở cảnh sát đang ráo riết mở cuộc điều tra để tìm hung thủ.
Bá tước Monte Cristo tuyên bố với mọi người là lúc xảy ra vụ trộm ở toà nhà trên đại lộ Champs-élysées, ông đi Auteuil vắng, và do một sự tình cờ linh mục Busoni đến ở đây qua đêm để tìm một số tài liệu trong những quyển sách quý ở thư viện.
Chỉ có lão quản gia Bertuccio là tái mặt mỗi khi cái tên Benedetto được nêu lên trước mặt ông ta.
Sau ba tuần lễ, thủ phạm vẫn chưa tìm ra và câu chuyện đã nhạt dần. Bây giờ, người ta bàn tán về câu chuyện đám cưới của tiểu thư Danglars với tử tước Andrea Cavalcanti. Người ta đã viết thư cho thiếu tá Cavalcanti, nhưng ông đang bận nhiều việc quá nên không thể đến Paris dự lễ cưới và ưng thuận cấp cho con trai số vốn ba triệu frăng để kinh doanh. Số tiền này sẽ được gửi tại ngân hàng của nam tước Danglars nên vì thế nhà đại tư sản có một cảm tình đặc biệt đối với chàng rể tương lai. Ngược lại, cô Eugénie vẫn hững hờ với việc cưới xin của mình. Cô tìm cách lẩn tránh Andrea, cũng như trước kia lẩn tránh Albert.
Còn về Beauchamp, sau khi gặp mặt Albert, không ai biết anh ta đã đi đâu mãi mấy tuần lễ sau mới thấy trở về thủ đô. Một buổi sáng, anh đến chơi Albert, tử tước mời anh vào phòng khách.
- Thế nào Beauchamp, cậu hãy thú nhận sai lầm của cậu đi để giữ cho tôi một người bạn, hoặc tôi chỉ phải hỏi một cách đơn giản rằng: "Ta dùng vũ khí gì?"
Beauchamp liền trả lời với một giọng buồn rầu làm bạn phải ngạc nhiên:
- Albert thân mến, ta hãy ngồi xuống đây đã để nói chuyện.
- Nhưng trái lại, tôi thấy hình như là trước khi ngồi, cậu còn phải trả lời tôi kia mà!
- Albert ạ. Có nhiều trường hợp rất khó trả lời.
- Tôi sẽ làm cho cậu trả lời một cách rất dễ dàng. Cậu có chịu cải chính không?
- Albert, ta không thể bằng lòng trả lời có hay không những câu hỏi có quan hệ đến danh dự, đến địa vị xã hội, đến tính mạng của một người như thiếu tướng bá tước De Morcerf.
- Vậy ta phải làm thế nào?
- Ta phải làm như tôi đã làm: tiền tài, thời gian, mệt nhọc, chẳng có nghĩa lý gì đối với tiếng tăm và quyền lợi của cả một gia đình. Hơn nữa, trước khi cầm một thanh gươm, hoặc một khẩu súng để quyết đấu với một người bạn chí thân, tôi cần phải đắn đo xem việc làm của tôi có chính đáng hay không, và không để cho lương tâm cắn rứt.
- Như vậy nghĩa là thế nào?
- Nghĩa là tôi vừa đi Janina về, và đây là tấm hộ chiếu của tôi có đóng dấu nhập cảnh vương quốc Hy Lạp. Tôi đã mất rất nhiều thì giờ, tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để mang lại một sự thật cho cậu.
- Sao cậu có vẻ do dự thế?
- Phải! Tôi sợ...
- Cậu sợ phải thú nhận là bài báo của cậu hoàn toàn sai? Ồ! Tự ái với nhau làm gì!
- Không phải thế đâu. - Beauchamp khẽ nói. - Trái lại...
Mặt Albert tái đi một cách ghê gớm, anh muốn nói nhưng không nói được. Giọng Beauchamp dịu dàng:
- Bạn thân mến! Trước hết tôi phải xin lỗi cậu vì tôi buộc phải nói với cậu rằng cái tin đó... Hoàn toàn đúng.
- Sao! Viên sĩ quan tên là Fernand...
- Phải! Viên sĩ quan cố vấn quân sự đã bán rẻ Quốc vương Ali cho đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ chính là cha cậu.
Albert nổi giận định lao đến Beauchamp thì Beauchamp đã ngăn anh lại rồi bình tĩnh rút trong túi ra một tờ giấy chứng thực của bốn vị thân sĩ có tên tuổi ở Janina, thừa nhận đại tá Fernand, cố vấn quân sự của Quốc vương Ali Tebelin, đã phản bội Quốc vương để nhận một món tiền thưởng là hai nghìn nén vàng của hoàng đế Thổ Nhĩ Kỳ. Những chữ ký vào giấy chứng thực đều được đại sứ quán xác nhận.
Xem xong, Albert ngã vật xuống chiếc ghế bành.
Albert cứ nằm như thế trên ghế bành, hai tay ôm lấy mắt như muốn ngăn cản không để ánh sáng lọt vào người mình.
- Về đến nhà là tôi lập tức lại thăm cậu ngay. - Beauchamp tiếp tục. - Để nói với cậu rằng: Tội lỗi của một người cha trong một tình thế chính trị vô cùng hỗn loạn, không có liên can gì đến con cái cả. Albert ạ! Chẳng mấy ai đã sống trong những diễn biến lịch sử trọng đại mà không bị vấy máu, hoặc vấy bùn lên bộ quân phục của mình. Albert ạ. Không một ai biết được sự thật mà tôi nắm bằng chứng trong tay, nếu cậu muốn, tôi sẽ thủ tiêu nó đi, điều bí mật khủng khiếp này sẽ được giữ kín giữa cậu và tôi. Tôi xin lấy danh dự thề rằng không bao giờ nói cho ai biết cả, cậu có đồng ý thế không, Albert?
Albert đứng lên ôm lấy cổ Beauchamp hôn và kêu lên:
- Ôi! Tấm lòng cậu cao thượng làm sao!
Nói xong! Albert cầm lấy tờ giấy mà Beauchamp đưa cho, châm vào ngọn nến. Anh đứng nhìn nó cháy cho đến khi thành than, rồi nói tiếp:
- Phải lắm, đây là biểu hiện tình bạn thiêng liêng của chúng ta, tình bạn mà con cháu tôi sẽ truyền lại cho con cháu cậu một tình bạn luôn luôn nhắc nhở tôi rằng dòng máu trong trái tim tôi, cuộc sống trong thân thể tôi, danh dự của tên họ tôi còn giữ được là nhờ có cậu, vì rằng một vấn đề như vậy mà vỡ lở ra, tôi chỉ còn có cách tự sát, hoặc đi ra nước ngoài.
Sau một phút im lặng, bộ mặt Albert vẫn còn buồn bã, anh nắm lấy tay Beauchamp:
- Beauchamp thân mến! Tôi là một người đau khổ nhất trên đời này. Với người cha mà trước đây tôi rất kính phục, giờ đây tôi sẽ đối xử ra sao? Và còn người mẹ đáng thương của tôi nữa. - Albert ngước cặp mắt đẫm lệ nhìn bức chân dung mẹ. - Nếu biết rõ sự thật, mẹ tôi sẽ đau khổ biết chừng nào.
- Albert, hãy dũng cảm lên! - Beauchamp xiết chặt tay bạn. - Hãy dẹp mọi nỗi ưu phiền và chúng ta đi dạo chơi một lát cho tâm hồn được thư thái.
- Phải đấy, chúng ta đi bộ một lát rồi tiện đường rẽ vào thăm bá tước Monte Cristo. Mỗi khi có chuyện gì không vui, tôi đều tìm đến ông ta.