← Quay lại trang sách

Chương 85 CUỘC DU NGOẠN

Bá tước Monte Cristo reo lên một tiếng vui vẻ khi thấy hai chàng thanh niên dắt tay nhau bước vào nhà.

- À há! Chuyện giữa hai người đã dàn xếp xong rồi chứ?

- Vâng! Thưa ngài! Đó chỉ là một tin đồn nhảm. - Beauchamp nói.

- Chúng ta chả cần nhắc đến làm gì nữa.

- Tôi cũng bảo với Albert như vậy, chuyện đó không đáng kể.

- Sáng nay bá tước có bận việc gì không? - Albert hỏi

- Tôi đang soạn một ít giấy tờ của tử tước Andrea Cavalcanti, mệt cả người.

- Beauchamp ạ! - Albert mỉm cười. - Anh chàng thanh niên quý tộc người Ý ấy sắp lấy trang tiểu thư Eugénie của tôi đấy và tin này làm tôi rất đau buồn!

- Thế nào! Andrea sắp lấy tiểu thư Danglars sao? Có phải do bá tước làm mối không?

- Trời đất ơi! Tôi mà lại làm mối cái đám ấy à? Tôi muốn phá đám là đằng khác. Tôi không hề biết rõ anh thanh niên đó, chỉ nghe người ta đồn anh ta dòng dõi quý tộc, có nhiều tiền của và đã từng nói cho nam tước biết như vậy. Nhưng không hiểu sao vớ được anh ta là nam tước vồ lấy ngay. Chỉ có Eugénie thấy tôi không bảo đảm tư cách của Andrea thì cô không mặn mà lắm với cuộc hôn nhân. Cô vẫn có cảm tình với tôi.

- Còn cô Louise D'Armilly sắp phải xa người bạn tâm giao có thấy buồn không?

- Nam tước phu nhân nói chuyện với tôi là cô ta có ý định sang Ý và nhờ tôi viết thư giới thiệu với nhà hát Valơ để cô ta chơi đàn.

Nói xong! Bá tước quay lại nhìn Albert, thấy mặt anh thanh niên buồn rười rượi, bèn hỏi:

- Này ông Albert, tôi trông ông không được bình thường, ông làm sao thế?

- Tôi đang có chuyện bực mình!

- Thì cũng giống tôi, quan chưởng lý De Villefort đang quấy rầy tôi về cuộc điều tra tên ăn trộm bị giết ở nhà tôi, và ngày nào viên quận trưởng cảnh sát cũng đến điều tra nên tôi có ý định đi chơi xa để khuây khoả. Nếu ông đồng ý, tôi sẽ mời ông cùng đi luôn thể.

- Ngài định đi đâu?

- Tôi sẽ ra biển, vì hồi nhỏ tôi đã sống lênh đênh giữa trời và nước, hít thở bầu không khí trong lành và nghe tiếng sóng vỗ rì rầm như tiếng của người mẹ hiện đang ôm ấp tôi trong cánh tay trìu mến.

- Vâng! Tôi sẽ đi cùng với bá tước.

- Tối nay tôi cho chuẩn bị cỗ xe thật chắc chắn và chúng ta sẽ rủ nhà báo cùng đi cho vui.

- Cám ơn bá tước. - Beauchamp nói. - Tôi cũng vừa ở miền biển về và hơn nữa tôi còn bận nhiều việc ở toà báo.

Nói xong! Beauchamp từ biệt bá tước và Albert ra về. Bá tước hỏi Albert:

- Liệu mẹ ông có để ông đi Normandie không? Nhất là với tôi, bá tước Monte Cristo.

- Ngài quên rồi sao? - Albert đáp. - Tôi chẳng từng nói với ngài là mẹ tôi rất có cảm tình với ngài hay sao?

- "Người đàn bà là sự thay đổi liên tục", François I đã nói như vậy. "Người đàn bà là làn sóng" Shakespeare đã nói như vậy. Một người là Hoàng đế vĩ đại, một người là nhà thơ vĩ đại, cả hai đều phải am hiểu về người đàn bà lắm chứ!

- Vâng đàn bà là như thế! - Albert đáp. - Nhưng mẹ tôi không phải là một người đàn bà như những người đàn bà khác. Tôi muốn nói là mẹ tôi rất hà tiện tình cảm, nhưng một khi đã có với ai thì có thể coi là vĩnh viễn.

- Ồ! Thật vậy ư? - Monte Cristo thở dài. - Thế ông cho là tôi đã có cái vinh dự chiếm được tình cảm của mẹ ông khác với sự thờ ơ lạnh nhạt ra sao?

- Ngài hãy nghe tôi nói đây. - Albert nói. - Tôi đã nói rồi, bây giờ chỉ có việc nhắc lại: Ngài phải là con người đặc biệt và rất cao cả nên mẹ tôi mới có thái độ đối với ngài như vậy. Khi có một mình hai mẹ con chúng tôi chỉ có chuyện về ngài. Mẹ tôi thường bảo tôi: "Albert con, mẹ cho rằng bá tước có một tâm hồn cao cả, con phải làm sao chiếm được tình thương yêu của bá tước". - Nghe vậy Monte Cristo quay mặt đi nơi khác, Albert nói tiếp. - Vì thế cho nên tôi hoàn toàn tin tưởng rằng mẹ tôi sẽ rất tán thành để tôi cùng đi du lịch với ngài.

- Thôi thế được rồi! Vậy chiều hôm nay, đúng năm giờ, xin mời ông đến đây. Mười hai giờ đêm, hoặc một giờ sáng là ta tới nơi.

Albert trở về nhà để chuẩn bị hành lý. Sau đó, bá tước lên phòng báo cho Haydée biết được cuộc du hành của mình và dặn bảo gia nhân quản lý nhà cửa cho tốt.

Đúng năm giờ chiều, bá tước Monte Cristo và Albert bước lên xe. Ali đánh cỗ xe có hai cặp ngựa phi như bay trên đường. Và anh chàng da đen cười phô bộ răng trắng, nắm chặt dây cương, cái áo choàng tung bay trước gió bụi nom tựa hồ như một vị thần chốn sa mạc. Albert ngồi trên xe cảm thấy say sưa vì tốc độ thần kỳ của bốn con tuấn mã, và dần dần một tình cảm êm dịu xâm chiếm lòng anh.

- Những con ngựa của ngài thật là hiếm có.

- Tôi đã phải mua những con giống tốt nhất ở Hungari. Lúc nào không cần dùng đến nữa, tôi sẽ bán cho một ông hoàng nào đó, Bertuccio của tôi thành thạo vấn đề này.

- Người quản gia của ngài chắc là kiếm được nhiều tiền lắm?

- Lão ta chẳng bao giờ lấy của tôi một đồng xu nhỏ. Lão chỉ sống có một mình, chẳng cần tiền làm gì và không bao giờ bỏ tôi cả.

- Tại sao vậy?

- Vì tôi nắm quyền sống của lão trong tay. - Bá tước nói xong liền im lặng.

Hai giờ sáng cỗ xe tới nơi. Bá tước đưa vị khách trẻ vào ngôi nhà nghỉ mát của mình mà Bertuccio đã tậu từ mấy tháng trước.

Một gia nhân đưa Albert vào căn buồng rất lịch sự. Sau khi ăn uống qua loa, anh đi ngủ.

Sáng hôm sau, lúc trở dậy, anh mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy biển cả mênh mông xanh ngắt một màu và ngôi nhà nằm giữa một khu vườn rộng có cây cối um tùm. Phía xa bờ biển, một chiếc tàu buôn có treo cờ hiệu của bá tước đang bỏ neo bên cạnh những chiếc thuyền đánh cá. Bá tước là một người hào phóng nên đi đâu cũng bố trí đầy đủ tiện nghi và có lối sống khác thường. Albert ở một phòng riêng có những khẩu súng săn đủ kiểu và những dụng cụ đắt tiền để câu cá ở sông ngòi, hoặc ở biển.

Suốt ngày hôm sau, bá tước rủ Albert đi bắn chim, hoặc đi câu cá. Bá tước tỏ ra là một tay thiện xạ và câu cá cũng tài nên kiếm được rất nhiều chim và cá làm thứ

Buổi chiều về nhà, Albert mệt phờ người, còn bá tước vẫn tỉnh táo và khỏe khoắn như thường.

Buổi tối ngày thứ ba, Albert mệt nhoài, đang nằm thiu thiu trên ghế bành thì bỗng nghe có tiếng vó ngựa đến ngoài cổng và có tiếng kéo chuông. Anh giật mình đứng dậy ra cửa sổ nhìn xuống thấy người hầu phòng của mình đang đi vào sân. Anh hốt hoảng vội chạy xuống nhà dưới. Người đầy tớ đưa cho anh một bức thư nói:

- Thưa cậu! Ông Beauchamp bắt tôi phải phóng ngựa ngay tới đây để trao cho cậu bức thư khẩn cấp này.

Albert xé phong bì, thấy một tờ báo, mở ra đọc, rồi bỗng nhiên kêu rú lên, mặt tối sầm lại, chân tay run cầm cập, tưởng chừng như muốn ngã. Anh hỏi người đầy tớ:

- Ở nhà ra sao?

- Khi ông Beauchamp ra về, bá tước phu nhân khóc nức nở và cũng đồng ý để cháu đi mời cậu về ngay.

Albert trở về phòng bá tước, mặt mũi nhợt nhạt và ướt đẫm mồ hôi, nói không thành tiếng:

- Thưa bá tước! Xin phép ngài cho tôi được trở về Paris ngay vì một biến cố lớn vừa xảy ra cho gia đình tôi.

- Có vấn đề gì quan trọng thế? Để tôi bảo Ali đánh xe đưa ông về.

- Không cần thiết. Ngài cho tôi mượn một con ngựa để đi được nhanh hơn.

Bá tước bảo Ali dắt một con tuấn mã với đầy đủ yên cương. Albert nhảy lên lưng ngựa, và trước khi ra đi còn quay lại nói với bá tước:

- Chắc ngài thấy tôi ra đi thế này đột ngột và bất lịch sự quá! Mong ngài đọc tờ báo này và sẽ thông cảm với tôi.

Nói xong! Albert đưa tờ báo cho Monte Cristo rồi thúc ngựa lên đường. Bá tước nhìn theo anh thanh niên với cặp mắt ái ngại, và sau khi anh đã đi xa, bá tước mở tờ báo ra đọc:

"Viên sĩ quan người Pháp làm cố vấn quân sự cho Quốc trưởng Janina đã bán rẻ Quốc trưởng cho đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ, như bạn đồng nghiệp "Vô tư" đã đưa tin, hồi đó tên là Fernand, nhưng ngày nay ông ta đã được phong tước hiệu bá tước De Morcerf và có chân trong quốc hội Pháp".

Thế là cái tin mà tờ "Vô tư" của ông Beauchamp đưa ra, và vì tình bạn đã bị ỉm đi thì nay đã bị một tờ báo khác vạch trần.