Chương 87 KHIÊU KHÍCH
Albert ngồi nghe Beauchamp kể chuyện lại, hai tay anh ôm lấy đầu, lòng tê tái vì ô nhục và đau thương. Anh ngẩng mặt lên, nước mắt giàn giụa nắm lấy tay bạn nói:
- Beauchamp thân mến! Đấy không phải là một đòn giáng của định mệnh, mà là một thủ đoạn của kẻ địch nào đó cố tình phá hoại hạnh phúc của gia đình tôi. Tôi phải tìm cho ra kẻ đó. Một là tôi sẽ giết hắn, hai là tôi bị giết. Tôi trông mong vào tình bạn của cậu để giúp tôi trong lúc này.
- Không! Albert! Cậu phải nên bỏ cái định kiến lỗi thời là con phải có trách nhiệm về những lỗi lầm của cha mẹ. Cậu hãy còn trẻ, có tiền của, cậu nên rời bỏ nước Pháp đi ra nước ngoài để tìm sự lãng quên và trở về khi nào không còn một người nào muốn nhắc tới câu chuyện đó nữa.
- Cám ơn những lời khuyên của cậu, nhưng tôi đã có những quan điểm khác cậu về cuộc sống, và tôi đã cương quyết rửa hết hận thù. Mỗi một giây phút chậm trễ là một thế kỷ đối với tôi, và kẻ thù của tôi nhất định phải bị trừng trị. Lột được mặt nạ nó ra tức là cậu đem lại cuộc sống cho tôi.
- Nếu vậy tôi không giấu giếm cậu nữa. Hôm tôi tới Janina ngẫu nhiên tôi hỏi thăm một ông chủ ngân hàng về hành vi của viên sĩ quan người Pháp tên là Fernand. Ông ta nói là cách đây mười lăm ngày, một ông chủ ngân hàng ở Paris cũng đã viết thư hỏi ông ta về vấn đề đó, và ông chủ ngân hàng đó là nam tước Danglars.
- Danglars! - Albert thốt lên. - Hắn quả là có tư thù với cha tôi. Thảo nào hắn đã cắt đứt cuộc hôn nhân của tôi với con gái hắn. Được! Hắn phải trả cái hành động đê hèn này của hắn bằng một cái giá rất đắt!
- Cậu nên suy nghĩ kỹ và thận trọng trong hành động này!
- Tôi đã quyết định rồi, cậu hãy theo tôi đi tìm hắn.
Hai người lên xe. Đến nhà nam tước Danglars thấy có cỗ xe độc mã của Andrea Cavalcanti đỗ ở cửa. Albert không cần báo trước, đi xộc vào phòng làm việc của nhà đại tư sản, không thèm chú ý đến anh thanh niên quý tộc người Ý, đang đứng tựa vào lò sưởi. Đến trước mặt Danglars, mà lúc này Albert coi là một kẻ thù, anh liền nói thẳng vào mặt y:
- Thưa ngài! Tôi muốn mời ngài đến một quãng rừng vắng và sau đó một trong hai chúng ta sẽ nằm lại trên đống lá vàng.
Danglars tái mặt, còn Andrea ngơ ngác nhìn Albert. Albert tiếp luôn:
- Cả anh nữa, anh sắp sửa là người của gia đình này, cũng có thể dự vào cuộc quyết đấu được đấy. Tôi tiếp nhận tất!
Andrea sửng sốt nhìn Danglars. Nhà tư sản đứng lên nói:
- Có phải ông đến đây để khiêu khích người mà tôi chọn làm rể không? Đó chẳng phải là lỗi tại anh ta.
- Ngài nhầm rồi, tôi đến đây chủ yếu để thách ngài. Nếu chàng rể tương lai của ngài mà ngăn cản thì tôi cũng sẽ không tha.
- À! - Danglars máu đã dồn lên mặt. - Hành động của ông quả là điên rồ. Tôi không thèm giết một kẻ mất trí đâu!
- Ngài là một tên khốn kiếp, đã có tội làm mất danh dự cha tôi.
- Ông bảo sao? - Danglars ngạc nhiên. - Tôi có biết gì về câu chuyện của Janina đâu!
- Thế ai đã viết thư đến Janina để điều tra về cha tôi?
- Tôi viết, và tôi có quyền tìm hiểu về gia đình của người mà tôi sẽ làm thông gia. Tôi thú thật với ông là tôi có định viết đâu, vì tôi có biết chuyện gì mà viết.
- Thế ai đã xúi giục ngài viết?
- Trời ạ! - Danglars nói có vẻ ái ngại. - Có người hỏi tôi cha ông đã làm gì, ở đâu, tôi trả lời ở Janina. Người đó liền khuyên tôi nên viết thư hỏi thăm tình hình ấy ở một người bạn nào đó ở Janina.
- Người khuyên bảo ngài là ai?
- Bá tước Monte Cristo chứ ai! Một người bạn thân của gia đình ông.
Albert và Beauchamp nhìn nhau sửng sốt. Danglars nói tiếp:
- Rồi đây bá tước sẽ chứng minh lời nói của tôi. Và sau khi tôi đã nắm được về hành động của cha ông, tôi đã khước từ cuộc cầu hôn của ông, mặc dầu sự ô nhục của bá tước De Morcerf chẳng có ảnh hưởng gì đến công việc kinh doanh của tôi.
Albert cảm thấy hoang mang. Anh biết Danglars chỉ là một tên hèn nhát, nhưng y đã nói đúng sự thật. Anh ôn lại những lời nói và hành động của bá tước Monte Cristo và thấy bá tước đã biết tường tận câu chuyện này nên đã mua Haydée, đã xúi bẩy Danglars viết thư hỏi dò Janina, đã bố trí cuộc gặp gỡ giữa anh và Haydée, đã bắt anh không được nói tên thật của cha anh với cô gái, và mới đây lại kéo anh đi Normandie trong lúc ở nhà nổ ra vụ xét xử. Không còn nghi ngờ gì nữa: Bá tước Monte Cristo đã thông đồng với kẻ thù của cha anh.
- Thưa ngài! - Albert nói với Danglars. - Tôi xin tạm biệt ngài để đến gặp bá tước Monte Cristo tìm ra sự thật.
Nói xong! Albert cúi đầu chào rồi kéo Beauchamp bước ra khỏi phòng.