← Quay lại trang sách

Chương 88 LĂNG MẠ

Ra đến ngoài cửa, Beauchamp ngăn Albert lại:

- Này cậu, trước khi đi đến bá tước Monte Cristo, cậu cần phải suy nghĩ kỹ đã. Hồi nãy cậu thách với Danglars thì chẳng có vấn đề gì vì hắn chỉ là một tên trọc phú, còn bá tước là một nhà quý tộc có đầy đủ khả năng và không thiếu gì can đảm.

- Cậu đừng lo, tôi chỉ sợ người ta không dám quyết đấu thôi. Ngoài ra nếu phải chết để bảo vệ danh dự cho cha tôi, tôi cũng vui lòng.

- Cậu nên nghĩ đến mẹ cậu. Mẹ cậu mà biết chuyện này sẽ chết mất!

- Mẹ thân yêu của con! - Albert dụi mắt nói lẩm bẩm. - Thà như thế còn hơn bị nhục. Chúng ta cứ đi.

Nói xong! Anh kéo Beauchamp theo mình. Đến nhà Monte Cristo, người hầu phòng ra cho biết bá tước vừa đi xa về đang mệt không tiếp khách. Ăn bữa tối xong bá tước sẽ đi xem kịch. Thấy thế Albert bèn nói với Beauchamp:

- Nếu tối nay rỗi rãi, anh đi xem kịch với tôi và nhân tiện kéo cả Château-Renaud đi luôn.

Hai người bạn trẻ chia tay nhau. Về đến nhà, Albert sai người đi báo cho Franz, Morrel và Lucien đến gặp anh tại nhà hát thành phố. Sau đó, anh lên thăm mẹ. Thấy mẹ nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, anh hỏi:

- Thưa mẹ! Mẹ có biết ai hằn thù với cha con không?

- Con ạ. Người ở địa vị như cha con thì thiếu gì kẻ ghen ghét, làm sao biết ai là thù địch! Hơn nữa, những kẻ giấu mặt mới đáng sợ.

- Con thấy mẹ là người rất sáng suốt nên mới đến hỏi mẹ. Mẹ thấy thái độ của bá tước Monte Cristo đối với gia đình ta như thế nào?

Bá tước phu nhân ngồi nhổm ngay dậy, người run lên, hỏi:

- Sao ông ấy có liên quan gì đến câu chuyện của con?

- Con thấy mấy lần đến chơi nhà ta, ông ta chẳng ăn uống gì cả. Ông ta sống theo kiểu Á Đông, và những người phương Đông có tục lệ không bao giờ ăn uống chung với kẻ thù.

- Con nói sao? - Phu nhân mặt trắng bệch ra, hỏi giọng run run. - Bá tước Monte Cristo là kẻ thù của chúng ta? Albert, ai bảo con thế? Con mất trí rồi sao? Bá tước đối với chúng ta rất lịch sự. Bá tước đã cứu con và chính con đã đưa ông ta về đây giới thiệu với gia đình ta. Ôi! Mẹ van con, con trai yêu quý của mẹ, nếu con có một ý nghĩ như thế, con nên xua tan nó đi ngay. Nếu mẹ có điều gì căn dặn con thì mẹ chỉ muốn nói là con hãy ăn ở tốt với ông ấy.

- Thưa mẹ! - Albert nói với cặp mắt buồn bã. - Đã có lần mẹ chẳng đã dặn con phải coi chừng con người đó là gì?

- Mẹ ấy à! - Mercédès kêu lên, nét mặt thoáng đỏ rồi lại tái đi vì sợ hãi.

- Vâng. - Albert nói tiếp. - Có phải vì lý do đó mà con người đó không hại ta hay sao?

Mercédès rùng mình mở to mắt nhìn con thăm dò, rồi nói với con:

- Con nói lạ quá, con lại có những thành kiến thật kỳ quặc! Bá tước đã làm gì con? Mới cách đây có ba hôm con còn đi chơi với ông ấy đến Normandie. Mới cách đây ba hôm, mẹ con ta còn coi ông ấy là người bạn thân nhất của con kia mà.

Albert cười châm biếm. Mercédès nhìn thấy nụ cười đó và với linh tính của một người phụ nữ và của một người mẹ, bà đã đoán ra được hết, nhưng vì thận trọng bà cố giấu những xúc động của mình.

Albert bỏ lửng câu chuyện đến đấy. Nhưng một lát sau mẹ anh lại nói tiếp:

- Con vừa mới hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Mẹ nói thật với con là mẹ cảm thấy mệt mỏi lắm. Con nên ở lại đây với mẹ, đừng đi đâu cả. Tình thế này mẹ rất sợ phải ở một mình.

- Thưa mẹ! - Albert nói. - Nếu con không bận cả buổi tối nay thì con còn có hạnh phúc nào bằng được ở gần mẹ.

- Thôi được! - Mercédès thở dài. - Con cứ đi đi! Mẹ không muốn con là nô lệ của lòng hiếu thảo.

Albert làm ra vẻ không nghe thấy câu nói đó, từ biệt mẹ ra đi. Anh thanh niên vừa đi khỏi, Mercédès gọi một người hầu cận thân tín ra lệnh cho người đó phải theo dõi xem Albert đi đâu trong suốt buổi tối nay và có gì phải báo ngay cho bà biết. Rồi bà gọi người hầu phòng gái mặc quần áo tề chỉnh cho bà để kịp đối phó với trường hợp cấp thiết.

Đúng tám giờ tối, Albert và Beauchamp đi xe ngựa tới nhà hát lớn. Hai anh bước vào lô đã thấy Château-Renaud ngồi đợi sẵn. Albert không hề chú ý tới vở kịch, thỉnh thoảng lại rút đồng hồ ra xem.

Màn hai bắt đầu, cửa lô trước mặt mở ra: Bá tước Monte Cristo mặc lễ phục đen cùng với Morrel và hai vợ chồng Emmanuel bước vào. Bá tước đưa mắt nhìn quanh rạp, bắt gặp đôi mắt nẩy lửa trên bộ mặt tái nhợt của Albert đang nhìn chằm chằm về phía mình. Bá tước thản nhiên ngồi xuống, rút ống nhòm ra nhìn xuống sân khấu. Hết màn thứ hai, đột nhiên cửa lô mở, Albert bước vào, theo sau có Beauchamp và Château-Renaud. Bá tước ngoảnh mặt lại, vui vẻ reo lên:

- A! Xin chào tử tước Morcerf, một kỵ sĩ đã đi đến nơi về đến chốn.

Albert liền trả lời bằng một giọng hơi run run:

- Thưa ngài! Tôi đến đây không phải để trao đổi những câu xã giao vô vị và giả tạo, mà là để thanh toán với ngài một câu chuyện.

Bá tước bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt anh thanh niên, nói một cách rất tự nhiên:

- Một vấn đề thanh toán! Tôi nghĩ rằng nhà hát không phải là nơi để thanh toán những câu chuyện riêng, mặc dù tôi chưa quen những tập quán của thủ đô.

- Tại vì người ta lấy cớ là đang tắm, là mệt để không tiếp khách nên buộc lòng tôi phải chọn nơi này.

- Gặp tôi có phải là khó lắm đâu! - Monte Cristo nói. - Nếu tôi không nhầm thì mới ngày hôm qua thôi, ông còn ở nhà tôi.

- Thưa ngài! - Albert đã có vẻ nóng giận. - Ngày hôm qua tôi ở nhà ngài vì chưa biết ngài là hạng người như thế nào!

Nói câu đó, Albert cố ý cất cao giọng để cho những người trong lô chung quanh và cả ở ngoài hành lang có thể nghe thấy, do đó mọi người đều ngẩng đầu lên và xúm lại xem. Monte Cristo thản nhiên nói:

- Ông làm sao thế, ông Albert De Morcerf? Ông có vẻ như không được bình tĩnh thì phải?

- Miễn là tôi hiểu được những ngón xảo quyệt của ngài và tôi có thể làm cho ngài hiểu rằng tôi muốn báo thù. - Albert nổi giận dữ.

- Tôi không hiểu ông định nói gì. - Monte Cristo đáp. - Nếu tôi có hiểu thì chỉ thấy ông nói to quá. Đây là chỗ của tôi, chỉ một mình tôi có quyền nói to hơn những người khác. Ông ra ngay khỏi nơi đây!

Và Monte Cristo chỉ tay ra cửa với cử chỉ của người chỉ huy.

- Thế hả! Tôi sẽ làm cho ngài phải ra khỏi nơi đây. - Albert nói và vo tròn chiếc găng tay.

Bá tước không rời mắt khỏi cử chỉ đó.

- Tốt lắm! - Monte Cristo vẫn thản nhiên. - Ông muốn gây chuyện với tôi, tôi biết lắm. Nhưng tôi xin khuyên ông một câu: Khiêu khích người khác mà làm ầm lên như thế này là một tác phong xấu lắm, thưa ông tử tước De Morcerf!

Nghe tới tên đó, tiếng ồn ào ngạc nhiên nổi lên ở những người chung quanh, vì hai ngày nay ở đâu người ta cũng nói đến tên Morcerf.

Hơn ai hết, Albert hiểu dụng ý của câu nói đó. Anh định ném chiếc găng tay vào mặt Monte Cristo nhưng Morrel đã kịp thời nắm lấy cổ tay. Còn Beauchamp và Château-Renaud sợ sự việc vượt quá giới hạn của một cuộc khiêu khích nên cũng giữ Albert lại.

Bá tước không đứng lên, chỉ nghiêng mình trên ghế giơ cánh tay ra nhón bằng hai ngón chiếc găng tay nhàu nát và ướt đẫm mồ hôi, rồi nói bằng một giọng khủng khiếp:

- Thưa ông! Tôi coi như chiếc găng này đã được ném ra và tôi sẽ gửi trả nó cho ông quấn quanh một viên đạn. Bây giờ thì ông ra khỏi nơi đây ngay, nếu không tôi sẽ cho người hầu tống ông ra ngoài đấy!

Albert hai mắt đỏ ngầu, loạng choạng lùi lại hai bước, y như người say rượu. Morrel lợi dụng cơ hội đó vội đóng cửa lại. Còn bá tước vẫn bình tĩnh, nét mặt không chút thay đổi, lại nâng ống nhòm xem tiếp vở kịch như không có gì đặc biệt xảy ra. Morrel ghé vào tai bá tước hỏi:

- Ngài đã làm gì hắn thế?

- Tôi ấy à. Chẳng hề làm gì cả!

- Tuy nhiên, cảnh tượng vừa rồi phải có nguyên nhân chứ?

- Câu chuyện về bá tước Morcerf làm hắn điên đầu đấy!

- Ngài có liên quan chút nào vào đấy không?

- Haydée đã xác minh cho nghị viện biết tội phản bội của cha hắn.

- Ngài định xử sự thế nào với hắn?

- Trước mười giờ sáng mai tôi sẽ giết hắn. Đó là điều tôi phải làm.

Morrel nắm lấy hai tay bá tước, anh phải rùng mình vì thấy hai bàn tay đó vẫn bình tĩnh và lạnh như tiền.

- Thưa bá tước! - Morrel nói. - Cha hắn yêu hắn lắm!

- Xin ông đừng có nói với tôi điều đó. - Monte Cristo gắt lên và đây là lần đầu tiên Morrel thấy bá tước tỏ ra tức giận. - Tôi sẽ làm cho cha hắn phải đau khổ!

Morrel sửng sốt, buông hai bàn tay bá tước ra. Biết là không thể nói gì hơn được nữa, anh đành im lặng và chờ đợi.

Màn vừa buông xuống, có tiếng gõ cửa rồi Beauchamp bước vào:

- Thưa bá tước! Tôi đến yêu cầu ngài thứ lỗi cho Albert đã quá nóng nảy và thứ lỗi cho cả tôi nữa vì đã không kịp ngăn cản bạn. Tôi nghĩ rằng một người cao thượng như ngài sẽ không thèm đếm xỉa đến việc đó.

- Thưa ông Beauchamp! Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của tôi thôi và tôi có toàn quyền hành động. Ông về nói với tử tước biết là hai chúng tôi chỉ còn có đổ máu, và ngày mai trước mười giờ tôi muốn được thấy máu của ông ta.

- Vậy bây giờ tôi chỉ còn việc ấn định thể thức của cuộc đấu?

- Tôi chẳng cần phải để ý đến điều đó. Bằng gươm hay bằng súng, mặc dù tôi có quyền lựa chọn nhưng tôi để cho đối thủ của tôi quyền đó, vì rằng thứ gì tôi cũng sẽ thắng, tôi sẽ giết chết đối thủ của tôi. Bây giờ, xin ông để cho tôi xem nốt vở kịch.

Lúc Beauchamp đi khỏi rồi, Monte Cristo quay lại bảo Morrel:

- Maximilien, ông sẽ làm chứng cho cuộc đấu của tôi nhé!

- Tôi rất vui lòng, nhưng trước hết tôi muốn biết rõ sự thật.

- Sự thật ư? Chính Albert cũng chưa biết sự thật. Chỉ có Thượng đế biết rõ. Và ông Morrel ạ. Thượng đế biết nên Thượng đế sẽ ủng hộ chúng ta.

- Thôi thế đủ rồi. - Morrel nói. - Thế còn người làm chứng thứ hai?

- Tôi chẳng quen biết ai ở Paris cả, có thể sẽ nhờ Emmanuel. Thôi! Màn mở rồi, chúng ta xem tiếp, vở hay quá!