← Quay lại trang sách

Chương 92 TỰ SÁT

Monte Cristo cùng với Maximilien và Emmanuel lên xe trở về Paris. Dọc đường hai anh thanh niên tỏ vẻ hân hoan về sự kết thúc tốt đẹp của câu chuyện và ca tụng hành động đẹp đẽ của Albert.

Đi được một quãng bá tước thấy Bertuccio đứng ở dọc đường. Bá tước cho xe dừng lại, thò đầu ra ngoài cửa xe ghé vào tai lão quản gia nói nhỏ mấy câu, lão liền biến ngay.

Đến quảng trường Hoàng cung, bá tước từ biệt hai người bạn trẻ và không quên gửi lời hỏi thăm Julie. Khi cỗ xe dừng ở phía trước toà nhà ở đại lộ Champs-élysées thì đã thấy Bertuccio đứng chờ ở cửa, lão báo cho chủ biết Albert cùng bà mẹ đang chuẩn bị rời bỏ ngôi nhà của Morcerf. Bá tước liền vào văn phòng viết một bức thư trao cho người quản gia rồi sai người đi báo cho Haydée biết. Cô gái Hy Lạp chạy ngay đến, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ, dường như đang chờ đợi người yêu trở về bình yên vô sự. Bá tước cũng cảm thấy lòng rung động khác thường, nhìn đôi mắt long lanh và tuyệt đẹp của Haydée, ông tưởng chừng trên trần gian này lại có thêm một nàng Mercédès nữa, và mình còn khả năng được hưởng hạnh phúc.

Lúc mà cái nhìn rực lửa hạnh phúc của bá tước đang đắm đuối trong cặp mắt nhung ướt của Haydée thì có người vào báo: "Ngài De Morcerf!". Mặt bá tước sáng hẳn lên hỏi:

- Morcerf nào? Tử tước hay bá tước?

- Thưa bá tước ạ!

- Trời ơi! - Haydée kêu lên. - Chưa hết nợ với tên khốn kiếp ấy ư?

- Ta chưa biết thế nào cả! - Monte Cristo nói và nắm lấy tay Haydée. - Con yêu quý của ta, chẳng có gì đáng ngại đâu!

- Nhưng tên đó là... Một thằng xảo quyệt!

- Hắn không làm gì ta được đâu, Haydée! Nhưng nếu hắn với con có vấn đề gì mới đáng ngại.

- Chính điều đó mà em đau khổ. Đức ông chẳng bao giờ biết đến?

Monte Cristo mỉm cười và giơ tay lên đầu cô gái:

- Ta xin thề với vong linh cha em, nếu có điều gì bất hạnh xảy ra thì hắn phải hứng chịu chứ không phải ta.

- Em tin lời Đức ông như Thượng đế nói với em vậy!

Haydée vừa nói vừa giơ trán ra cho Monte Cristo, bá tước đặt lên đấy một cái hôn làm cho cả hai trái tim cùng đập rạo rực.

Bá tước tự nhủ thầm: "Ôi! Lạy Chúa! Người còn cho phép tôi yêu nữa sao?". Sau khi đã đưa cô gái Hy Lạp ra khỏi phòng, bá tước bảo người hầu cho Morcerf vào. Đến đây ta tạm hoãn để nói về Morcerf.

Trong khi Mercédès thu xếp tư trang để cho vào tủ và ngăn kéo thì Morcerf lẻn đến nhìn qua khe cửa và hắn biết rõ sự tình. Hắn lại quay trở về phòng, ra đứng ở cửa sổ nhìn xuống sân. Hắn đứng đấy mười phút, im lặng như tờ, hắn nghe rõ tiếng đập của trái tim hắn. Hắn chờ đợi.

Chính lúc đó Albert ở bãi đấu súng trở về, nhìn thấy cha nấp sau rèm cửa, anh quay mặt đi. Cặp mắt bá tước De Morcerf như giãn ra. Hắn biết cuộc quyết đấu giữa Albert và Monte Cristo là một mất một còn. Bây giờ, Albert trở về tức là Monte Cristo đã bị giết. Nhưng hắn chờ mãi không thấy con trai đến báo tin về cuộc chiến thắng ấy. Tại sao người con trước khi đi bảo vệ danh dự cho người cha, lại không đến thăm cha? Điều đó hắn có thể hiểu. Còn bây giờ danh dự người cha đã được trả thù, tại sao con trai hắn lại không lao vào vòng tay hắn?

Vì thế hắn cho người hầu đi hỏi và Albert đã trả lời rõ ràng.

Mười phút sau người ta thấy thiếu tướng De Morcerf bước xuống bậc thềm. Ông ta mặc lễ phục đen, cổ cồn nhà binh, quần đen, găng tay đen. Cỗ xe ngựa chạy tới đỗ trước mặt. Người đánh xe cúi xuống đợi lệnh chủ.

- Đến Champs-élysées! - Thiếu tướng truyền. - Nhà bá tước Monte Cristo, nhanh lên!

Cỗ xe ngựa chồm lên và chỉ dăm phút sau đã đến trước cửa nhà Monte Cristo. Morcerf tự mở lấy cửa xe, nhảy xuống đường nhẹ nhàng như một thanh niên. Hắn kéo chuông cửa.

Morcerf đi đi lại lại dọc phòng khách, đến lần thứ ba thì gặp Monte Cristo đứng ở ngưỡng cửa. Chủ nhân bình tĩnh lên tiếng trước:

- À! Chào ngài Morcerf! Thế mà tôi đã tưởng tôi nghe lầm.

- Phải! Tôi đây! - Morcerf mím chặt môi nên nói hơi khó nghe.

- Vậy tôi chỉ còn muốn biết nguyên nhân vì sao tôi được hân hạnh tiếp ngài đến thăm sớm như vậy?

- Sáng nay ngài đã có một cuộc quyết đấu với con trai tôi phải không?

- Ngài cũng biết việc đó? - Monte Cristo hỏi.

- Tôi còn biết những lý do chính đáng mà con trai tôi cần phải quyết đấu với ngài và quyết giết ngài.

- Vâng! Lý do đó của con ngài đúng lắm. Nhưng ngài thấy là mặc dù vậy, con trai ngài đã không giết tôi mà cũng không quyết đấu nữa.

- Tuy nhiên, con tôi đã coi ngài là thủ phạm gây ra việc làm mất danh dự cho cha nó và hiện nay gây ra sự đổ nát ghê gớm cho gia đình tôi.

- Đúng như vậy, thưa ngài! - Monte Cristo nói với vẻ bình tĩnh lạ kỳ. - Thủ phạm phụ chứ không phải thủ phạm chính.

- Có lẽ ngài đã phải xin lỗi con tôi, hoặc đã thanh minh với nó?

- Tôi không thanh minh một lời nào mà chính con trai ngài đã xin lỗi tôi.

- Thế ngài quy vào đâu cái thái độ đó?

- Vào lòng tin, vào vấn đề là trong tất cả những việc đó còn có một người tội nặng hơn tôi.

- Ai vậy?

- Cha nó!

- Cứ cho là thế! - Morcerf tái mặt. - Nhưng ngài nên nhớ là kẻ có tội không muốn nhận tội đâu!

- Tôi biết... Do đó tôi chờ điều đang xảy ra đây.

- Ngài chờ cho đến khi con tôi trở thành một tên hèn nhát! - Morcerf kêu lên.

- Albert De Morcerf không phải là một tên hèn nhát.

- Một người cầm gươm ở tay đứng trước một kẻ thù mà không dám quyết đấu là một thằng hèn! Sao nó không ở đây để tôi bảo cho nó biết.

- Thưa ngài! - Monte Cristo lạnh lùng. - Tôi nghĩ rằng ngài đến đây không phải để kể lể cho tôi nghe việc vặt trong gia đình. Ngài cứ tìm đến Albert mà hỏi, có lẽ cậu ta biết đường trả lời.

- Ồ! Không! Không! - Morcerf cười nửa miệng đáp. - Ngài nói đúng đấy. Tôi đến đây không phải vì thế, tôi đến để nói với ngài rằng tôi cũng coi ngài như kẻ thù của tôi. Tôi đến để nói cho ngài biết rằng tôi căm thù ngài! Cứ như tôi quen biết ngài rồi, luôn luôn thù ghét ngài! Và cuối cùng, nếu như bọn thanh niên ở thời đại này không dám quyết đấu với ngài thì chúng ta quyết đấu với nhau... Ngài có đồng ý thế không?

- Hoàn toàn đồng ý. Do đó khi tôi nói rằng tôi đã biết trước điều gì xảy ra đến cho tôi, đó là cuộc đến thăm của ngài mà tôi muốn nói tới.

- Càng hay! Ngài đã chuẩn bị xong chưa?

- Thưa ngài! Tôi luôn luôn sẵn sàng.

- Ngài biết rằng chúng ta sẽ đấu cho đến lúc một mất một còn chứ? - Morcerf hỏi, giọng rít lên.

- Cho đến lúc một trong hai ta phải chết. - Monte Cristo gật đầu.

- Vậy ta đi thôi, chúng ta không cần người làm chứng.

- Đúng! Không cần thiết, chúng ta đã biết nhau quá đi rồi!

- Trái lại. - Morcerf phản bác. - Chúng ta đã biết nhau đâu?

- Thử xem nào! - Giọng Monte Cristo lạnh như băng. - Ngài chẳng là tên lính Fernand đã đào ngũ trước hôm mở màn chiến dịch Waterloo? Ngài chẳng là tên thiếu uý Fernand đã làm tình báo cho quân đội Pháp chống lại Tây Ban Nha? Ngài chẳng phải là đại uý Fernand đã phản bội, bán rẻ và ám sát ân nhân của mình là Quốc vương Ali? Và những tên Fernand đó phải chăng hợp nhất lại thành thiếu tướng bá tước De Morcerf, nghị viên của nước Pháp?

- A! Quân khốn kiếp! - Morcerf kêu lên như chạm phải cục sắt nung đỏ. - Mi dám động tới những tủi nhục của ta vào lúc có thể là mi sẽ giết ta! Không! Ta không nói là mi không biết ta! Đồ quỷ sứ, mi đi đã sâu vào quá khứ dưới ánh lửa của một bó đuốc nào đó ta không rõ, mi đã đọc được từng trang sử của đời ta! Nhưng như thế có lẽ điều sỉ nhục của ta còn vinh dự hơn mi trong cái bề ngoài hào nhoáng. Không! Không, mi biết ta, ta biết thế, nhưng còn mi thì ta chưa biết. Mi, một tên giang hồ đầy vàng bạc và châu báu! Ở Paris mi lấy tên Bá tước Monte Cristo, ở Ý mi là thủy thủ Simbard, ở Malte là gì nhỉ? Ta quên rồi, nhưng ta yêu cầu tên thật của mi. Ta muốn biết tên họ chính cống của mi giữa hàng trăm thứ tên giả của mi để ta có thể đọc nó lên trong bãi đấu lúc ta xuyên thủng tim mi.

Bá tước Monte Cristo tái mặt đi một cách ghê gớm. Đôi mắt long lên như muốn nẩy lửa, bá tước nhảy vào phòng rửa mặt, trút bỏ bộ quần áo đang mặc ra, thay vào bộ quần áo thủy thủ, đầu đội mũ vải, xõa mớ tóc dài đen nhánh ra, rồi lại bước ra ngoài, kinh khủng, hằn học, khoanh hai tay trước ngực đi đến trước mặt Morcerf. Morcerf thấy địch thủ của mình biến mất, chưa hiểu sao, đang chờ đợi. Khi nhìn thấy người đó bước ra, răng hắn va vào nhau lập cập, hai chân nhũn ra, lùi lại một bước và phải tựa vào một cái bàn. Monte Cristo nói:

- Fernand! Trong một trăm cái tên của ta, ta chỉ cần nói cho mi biết một tên thôi cũng đủ giáng cho mi một đòn sấm sét. Nhưng cái tên đó mi cũng đoán ra được rồi phải không? Hoặc mi cũng nhớ ra được chứ? Vì rằng, mặc dù ta đã phải trải qua biết bao tủi nhục đau đớn, hôm nay ta lại hiện ra trước mặt mi với một bộ mặt trẻ lại vì vui sướng, thù đã được trả, một bộ mặt mà nhiều khi mi đã nằm mơ thấy sau khi cướp mất Mercédès, người vợ chưa cưới của ta!

Morcerf đầu ngửa ra phía sau, hai tay giơ lên trời, cặp mắt trố ra nhìn cái cảnh tượng hãi hùng trước mắt, rồi lần theo bức tường hắn lùi dần ra ngoài cửa, vừa đi vừa thét lên một tiếng kêu rên não nùng tuyệt vọng:

- Edmond Dantès!

Như một người mất hồn, hắn loạng choạng đi ra khỏi nhà, bước lên xe bảo người hầu đưa hắn về nhà. Tới trước cửa nhà, hắn thấy cánh cổng mở toang, một cỗ xe ngựa thuê đang đỗ ở sân. Hắn hoảng hốt nhìn cỗ xe rồi đi thẳng về phòng riêng.

Có hai người đang xuống cầu thang, hắn vội nấp vào một cái buồng nhỏ. Đó là Mercédès, bà đang vịn vào vai con trai đi xuống, hai người sắp rời khỏi toà nhà. Hắn nghe thấy tiếng con trai nói:

- Hãy can đảm lên mẹ ạ! Đi đi thôi, nhà này không phải của chúng ta nữa!

Những tiếng bước chân xa dần. Morcerf cố kìm một tiếng đau đớn của một người cha, một người chồng cùng một lúc bị vợ và con trai bỏ rơi.

Lát sau có tiếng đóng cửa xe, tiếng người đánh xe quất ngựa rồi tiếng bánh xe lăn trên đường sỏi. Hắn vội lao ra cửa sổ của phòng ngủ để hòng nhìn lại một lần nữa tất cả những gì mà hắn yêu quý nhất đời. Nhưng cỗ xe cứ lao đi, Mercédès và Albert không thèm quay lại nhìn lần cuối cùng căn nhà hoang vắng. Morcerf nhìn theo bóng chiếc xe mờ dần, mong mỏi ở đó có cái nhìn tha thứ cho người chồng, người cha đầy bất hạnh. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra nữa.

Và khi cỗ xe vừa ra khỏi cổng vườn, một phát súng nổ vang làm rung động phòng ngủ. Tấm kính cửa bị tiếng nổ làm vỡ tan. Một làn khói đen lọt qua lỗ hổng do tiếng nổ gây ra, tan biến vào khoảng không.