Chương 93 VALENTINE
Sau khi từ biệt Monte Cristo, Morrel đến nhà Villefort theo đúng giờ Valentine đã hẹn anh. Thiếu nữ đưa anh vào phòng ông già bại liệt. Trong gia đình Villefort ai cũng biết tin về cuộc đấu súng giữa Albert và Monte Cristo, và Valentine đã đoán trước thế nào Morrel cũng là nhân chứng của bá tước, nên nôn nóng muốn biết kết quả ra sao. Anh thanh niên, kể lại cho hai ông cháu nghe mọi chi tiết của cuộc gặp gỡ, và thấy người yêu tỏ vẻ vui mừng về sự kết thúc của câu chuyện đáng sợ đó.
- Bây giờ. – Valentine hãy bàn đến chuyện riêng của chúng ta. Anh Max, em đã nói với anh là ông em muốn rời khỏi ngôi nhà này vì lý do sức khỏe của em.
- Đúng thế! Từ nửa tháng nay anh thấy em sút đi rất nhiều, em làm sao thế, thấy trong người thế nào?
- Em thấy toàn thân mệt mỏi làm sao ấy, ăn không thấy ngon, ngủ không đẫy giấc!
Ông già Noirtier có vẻ chăm chú nghe. Valentine nói tiếp:
- Mỗi sáng em uống một thìa trong chai thuốc dành cho ông em và cứ tăng dần. Bây giờ, đã uống tới bốn thìa. Nhưng phải nói là thứ thuốc đó đắng lắm, thành thử em uống cái gì bây giờ cũng thấy đắng. Mới rồi, trước khi xuống đây, em uống một cốc nước đường thấy đắng quá, em phải bỏ lại một nửa.
Ông già tái mặt và ra hiệu muốn nói. Valentine hiểu ý liền đứng dậy đi lấy tờ giấy có ghi những chữ cái. Nhưng bỗng nhiên mặt cô đỏ gay, bước đi loạng choạng phải vịn vào cánh cửa như người bị say nắng. Morrel hoảng sợ vội chạy lại đỡ tay cô thiếu nữ.
- Em hết choáng váng rồi, anh cứ yên tâm!
Nói xong! Cô chạy ra ngoài một lát rồi trở về phòng:
- Có Danglars phu nhân đến chơi, cả Eugénie nữa! Em phải xuống tiếp khách, anh chờ em một lát và ở đây với ông nhé!
Lúc Valentine đi rồi, ông già Noirtier bảo Morrel cầm tờ giấy có chữ cái, anh cũng đã quen với cách nói chuyện này. Một lát sau, anh đọc được ý muốn của ông già: "Đi lấy cái bình và cốc nước ở Valentine đem lại đây". Anh liền bảo một người hầu thay lão bộc Barrois đi làm nhiệm vụ đó. Một lát sau, người hầu trở về nói trong bình và cốc không còn một giọt nước nào. Ông già bảo anh hỏi tại sao tiểu thư đã nói mới uống hết có nửa cốc. Người hầu trả lời:
- Lúc tiểu thư trở về phòng mình để đi sang phòng phu nhân, tiểu thư đã uống hết rồi. Còn cái bình cậu Édouard đã đem đổ đi để đựng cá vàng.
Ông già ngửa mặt lên nhìn trời tỏ vẻ thất vọng. Valentine vào phòng khách chào Danglars phu nhân và Eugénie. Danglars phu nhân báo tin cho gia đình Villefort về lễ cưới sắp tổ chức nay mai của tiểu thư Eugénie lấy tử tước Cavalcanti.
- Thưa bà chị! - Villefort phu nhân nói bằng giọng trang trọng. - Tử tước Cavalcanti là người có nhiều đức tính tốt rất xứng đôi với tiểu thư Eugénie.
- Tử tước là một thanh niên quý tộc người Ý và nhà tôi cho biết gia đình cậu ta rất giàu có và chính tôi cũng có cảm tình với cậu ấy.
Eugénie đang xem một tập ảnh nói bằng giọng quả quyết:
- Còn cháu, cháu chẳng thấy quan tâm gì đến anh chàng ấy lắm, vì ý nguyện của cháu là sống tự do và theo đuổi xu hướng nghệ thuật. Nhưng dù sao nếu bắt buộc phải lấy chồng, cháu vẫn có điều may mắn là cuộc hôn nhân của cháu với Albert Morcerf đã không thành. Suýt nữa cháu lấy phải người chồng vừa mất hết danh dự!
Câu nói rắn rỏi và cương trực của Eugénie làm Valentine phải ngạc nhiên. Danglars phu nhân nói thản nhiên:
- Đúng thế, cậu ta đã lăng mạ bá tước Monte Cristo ở nhà hát lớn, nhưng đến lúc đọ súng thì lại xin lỗi. Ông Lucien lúc ấy có mặt ở đó đã kể lại cho tôi nghe.
Valentine biết rõ câu chuyện hơn nhưng không muốn nói thêm vào, chỉ ngồi có vẻ trầm ngâm. Bỗng nhiên Danglars phu nhân cầm tay cô hỏi:
- Valentine làm sao thế? Cháu thử soi gương mà xem, mặt cháu hết đỏ lại trắng bệch ra!
- Tôi thấy mặt cô tái nhợt ra rất đáng sợ! - Eugénie nói, cùng một nhận xét ấy.
- Em thấy mấy ngày nay cứ thế, chẳng hiểu ra sao cả! - Valentine nói để lấy cớ rút lui rồi ôm hôn Eugénie, chào Danglars phu nhân và bước ra khỏi phòng. Cô bước xuống cầu thang, thấy choáng váng, mắt hoa lên và lúc gần tới chân cầu thang, cô như kiệt sức, nắm tay thang không vững nữa nên buông ra và ngã gục xuống.
Nghe tiếng động, Morrel mở cửa chạy ra thấy Valentine nằm sõng xoài dưới chân cầu thang. Anh hốt hoảng vội bế cô vào phòng ông già, đặt cô nằm trên ghế bành.
- Trời ơi! Valentine, con có bị thương không?
Thiếu nữ ngước mắt nhìn xung quanh, bắt gặp đôi mắt sợ hãi của ông già, cô gượng cười:
- Ông đừng sợ, cháu không sao cả... Chỉ thấy đầu choáng váng, một lát nữa sẽ khỏi thôi!
- Lại choáng váng nữa! - Morrel chắp hai tay lại nói. - Valentine anh van em, em phải cẩn thận đấy!
- Không việc gì đâu Valentine nói. - Mọi việc đã qua rồi mà! Bây giờ, em cho anh biết tin này nhé! Tám ngày nữa tiểu thư Eugénie Danglars sẽ làm lễ cưới và ba ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn: Lễ ăn hỏi. Cả nhà em đều được mời đến dự.
- Thế còn bao lâu nữa đến lượt chúng ta? Mau lên em ạ. Chừng nào em còn chưa thuộc về anh, anh cứ thấy như là sắp mất em!
- Ồ! Anh sợ à? Thế cũng đòi là sĩ quan quân đội! Ha, ha, ha! - Valentine cười rú lên và đau đớn, hai cánh tay cô cứng lại, đầu ngả ra sau ghế và cô ngất đi.
Một tiếng kêu khủng khiếp như toát ra từ cặp mắt ông già bại liệt. Morrel hiểu, cần phải kêu cứu. Anh lao vào dây chuông. Người hầu gái của Valentine và người thay thế lão bộc Barrois lần lượt chạy vào. Thấy tình trạng của cô chủ như vậy, không cần phải ai ra lệnh nữa, họ chạy ra hành lang kêu cứu ầm ĩ.
Lúc đó hai mẹ con Danglars cũng vừa tới, họ có đủ thì giờ để hiểu việc gì đã xảy ra. Villefort phu nhân cũng chạy đến và nói:
- Tôi đã nói trước mà! Tội nghiệp con bé.