Chương 94 THÚ TỘI
Đúng lúc đó người ta nghe thấy tiếng của ngài Villefort ở trong buồng làm việc hỏi vọng ra:
- Cái gì thế?
Morrel thăm dò cặp mắt của ông Noirtier. Ông già dùng cặp mắt hướng về phía buồng con bên cạnh. Anh hiểu ý, vừa kịp chạy vào đấy để ẩn thì tiếng chân người chạy đã vang lên ở ngoài hành lang.
Villefort lao vào trong buồng, bế Valentine trên tay và thét lên:
- Thầy thuốc! Gọi thầy thuốc, mau lên! Thôi! Để ta đi cho!
Nói xong! Viên chưởng lý lao ra khỏi phòng. Còn Morrel cũng lao vào phòng bằng cửa kia.
Morrel kinh hãi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Villefort và ông bác sĩ mà tình cờ anh đã nghe được hôm cụ bà hầu tước Saint Méran chết. Những triệu chứng đó tuy không đáng sợ bằng nhưng cũng giống như triệu chứng trước cái chết của lão bộc Barrois. Đồng thời anh còn văng vẳng nghe thấy bên tai lời của Monte Cristo nói với anh cách đây mới hai giờ: "Nếu ông cần gì xin cứ nói với tôi, tôi có nhiều khả năng". Thế là lập tức anh lao đến đại lộ Champs-élysées.
Trong khi đó, Villefort lao đến nhà bác sĩ D'Avrigny.
- Ngài chưởng lý đó ư? - Bác sĩ hỏi.
- Vâng. - Villefort đáp và đóng cửa lại. - Thưa bác sĩ! Nhà tôi quả thật là căn nhà bất hạnh.
- Sao? Nhà ông lại có ai ốm chăng?
- Vâng. - Villefort vừa bứt tóc, vừa đáp. - Vâng.
- Tôi đã bảo ông rồi mà! Lần này thì ai sắp chết đây?
Một tiếng kêu đau đớn thốt ra từ đáy lòng Villefort:
- Valentine! Bây giờ, đến lượt Valentine!
- Con gái ngài à? - Bác sĩ kêu lên đau đớn và kinh ngạc.
- Ngài đã thấy là ngài lầm chưa? - Villefort khẽ nói. - Xin mời ngài lại ngay thăm nó và xin lỗi nó trên giường bệnh vì ngài đã nghi oan cho nó.
- Lần nào ngài báo cho tôi cũng đều muộn cả rồi! Thôi cũng được, tôi đến ngay. Nhưng chúng ta phải nhanh lên. Đối với kẻ sát nhân trong nhà ngài thì không thể chậm trễ được!
- Ôi! Thưa bác sĩ! Lần này ngài khỏi phải trách sự nhu nhược của tôi. Lần này tôi đã biết kẻ sát nhân là ai rồi. Tôi sẽ tóm cổ nó!
- Hãy tìm cách cứu nạn nhân đã rồi nghĩ đến báo thù sau. Nào! Ta đi.
Cùng lúc đó Morrel đến gõ cửa nhà Monte Cristo. Bá tước chạy ra cổng đón Morrel.
- Có việc gì xảy ra vậy Maximilien? Làm sao mà mặt ông lại tái nhợt, trán ông đẫm mồ hôi vậy? - Bá tước Monte Cristo hỏi.
Morrel ngồi phịch xuống chiếc ghế bành rồi nói:
- Vâng! Tôi vội quá! Tôi cần phải thưa với ngài một điều.
- Gia quyến ông bình an cả chứ? - Giọng bá tước âu yếm và chân thành.
- Vâng. - Morrel bối rối. - Cám ơn, cám ơn! Gia đình tôi khỏe cả.
- Tốt lắm! Nhưng có việc gì làm ông lo lắng lắm thì phải?
- Vâng. - Morrel đáp. - Tôi vừa ra khỏi cái nhà mà thần chết bước vào rồi chạy thẳng đến đây.
- Ông vừa ở nhà Morcerf ra có phải không?
- Không ạ! Có ai chết trong nhà Morcerf chăng?
- Thiếu tướng Morcerf vừa tự bắn vỡ sọ mình. - Monte Cristo thản nhiên đáp.
- Ôi! Khốn khổ quá!
- Không khốn khổ cho Morcerf phu nhân và cho Albert đâu. Một người cha và một người chồng chết đi còn hơn là một người cha và một người chồng sống nhục nhã. Máu sẽ rửa hết nhục.
- Bà Morcerf tội nghiệp quá! Tôi thương bà ta nhất, bà ta thật là người phụ nữ cao thượng và đáng mến.
- Ông cũng nên thương cả Albert nữa, vì ông nên tin là Albert xứng đáng là con của người phụ nữ ấy. Thôi! Ta vào vấn đề của ông đi. Ông vừa nói rằng ông cần đến tôi?
- Nhưng tôi không biết tôi có được phép phát hiện với một người nào khác điều bí mật này chăng? Nhưng số phận thúc đẩy tôi, sự cần thiết ép buộc tôi phải nói.
Morrel ngừng lại, lưỡng lự. Monte Cristo liền hỏi và thân ái nắm tay anh thanh niên:
- Ông có biết rằng tôi rất mến ông không?
- Ồ! Ngài động viên tôi. Vả lại có cái ở đây này. - Morrel để tay lên trái tim. - Nói rằng tôi không được giữ điều bí mật với ngài. Câu chuyện xảy ra như sau:
Có một đêm, tôi đứng trong mảnh vườn, tôi vô tình được nghe ông chủ nhà than thở với ông thầy thuốc về cái chết xảy ra trong gia đình ông ta và cho rằng sự bất hạnh này là do một hung thần mà Thượng đế đã phái xuống để trừng phạt ông ta.
Còn ông thầy thuốc thì cho rằng nguyên nhân của cái chết là do bị đầu độc và còn nói rằng nếu trường hợp đó lại xảy ra nữa thì ông sẽ nhờ pháp luật can thiệp. Nhưng ba cái chết đã xảy ra liên tiếp và cả ông chủ nhà lẫn ông thầy thuốc đều làm ngơ. Nhưng một trường hợp thứ tư nữa có lẽ đang xảy ra. Vì thế tôi đến đây cầu cứu ngài.
- Ông Morrel thân mến, nếu đó là sự trừng phạt của Thượng đế thì tôi khuyên ông hãy ngoảnh mặt đi. Còn đối với tôi, việc này chẳng can hệ gì cả. Ông có muốn tôi báo cho ngài chưởng lý Villefort biết không? - Bá tước nói với một giọng như lời buộc tội làm cho chàng thanh niên rợn cả người.
- Thưa bá tước! Ngài đã biết rõ tôi muốn nói gì chưa?
- Biết rõ quá đi chứ! Tôi còn biết thêm là ông đã đứng trong mảnh vườn nhà Villefort và nghe thấy ông ta than thở về cái chết của hầu tước Saint Méran và phu nhân với ông thầy thuốc D'Avrigny. Còn ông, một người lương thiện và nhân đức, ông muốn khám phá ra sự thật, muốn biết rõ trắng đen. Nhưng nếu họ đã muốn im đi thì cứ để mặc xác họ và nếu không có điều gì ám ảnh thì ông cứ việc ăn ngon ngủ yên! - Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Morrel, bá tước liền nói tiếp. - Hãy để cho sự việc đó cứ xảy ra. Gia đình đó đã bị trừng phạt, họ phải chịu sự trừng phạt đó vì đó là ý muốn của Thượng đế. Họ sẽ dần dần rơi rụng như lá vàng trước gió, từng người một, và theo tôi, thì chả cần phải quan tâm đến làm gì!
- Nhưng tôi! - Morrel thốt lên bằng một giọng van nài. - Tôi không thể làm ngơ được vì tôi yêu cô ấy, tôi yêu cô ấy, ông nghe thấy chưa? Tôi yêu cô ấy tha thiết, như điên như dại! Tôi yêu Valentine Villefort mà người ta đang hãm hại, ngài có biết không? Tôi đến cầu xin ngài cứu vớt người con gái ấy!
Monte Cristo gầm lên một tiếng man rợ tựa hồ con sư tử bị thương, ông bóp chặt hai tay vào nhau và kêu lên:
- Khốn nạn quá! Khốn nạn thật! Mi yêu Valentine à? Mi yêu đứa con gái của cái dòng giống đáng nguyền rủa ấy à!
Chưa bao giờ Morrel trông thấy một vẻ mặt như vậy. Chưa bao giờ một cặp mắt ghê gớm như vậy lại rực sáng trên khuôn mặt Monte Cristo. Morrel sợ hãi lùi lại.
Còn Monte Cristo sau cơn thịnh nộ, mắt nhắm nghiền lại, ngồi ngây người ra, lấy hết nghị lực để tự trấn tĩnh lại và cuối cùng dẹp tan được cơn giông tố đang quay cuồng trong đầu.
Sự im lặng ấy, sự trấn tĩnh ấy, cuộc đấu tranh ấy diễn ra trong khoảnh khắc. Rồi Monte Cristo ngẩng khuôn mặt tái xanh lên và nói lạc cả giọng:
- Ông thấy đấy! Thượng đế trừng phạt những người lạnh nhạt trước những cảnh tượng khiếp đảm. Tôi đã nhìn, lạnh lùng và tò mò, tôi đã nhìn sự phát triển của tấn bi kịch hãi hùng ấy như một hung thần đang núp đằng sau sự bí mật để cười trước sự đau khổ của con người. Thì đây, đến lượt tôi bị con rắn mà tôi nhìn thấy nó uốn khúc quanh co, chính con rắn ấy lại cắn tôi, cắn trúng vào tim. - Morrel thốt lên một tiếng thở dài não ruột. Bá tước nói tiếp. - Này thôi, không phải than thở nữa, hãy cứng rắn lên, hãy hy vọng vì có tôi ở đây, tôi trông nom cho.
Thấy Morrel lắc đầu buồn bã, Monte Cristo kêu lên:
- Tôi đã nói với ông rằng phải hy vọng? Ông có hiểu không? Ông phải biết rằng không bao giờ tôi hứa suông cả, không bao giờ tôi lầm lẫn cả! Ông hãy nghe tôi nói với ông đây: Bây giờ là buổi trưa, nếu Valentine không chết vào giờ này thì sẽ không bao giờ chết cả!
- Trời ơi! - Morrel kêu lên. - Tôi đã để cô ấy chết dần!
Monte Cristo cúi xuống tỳ một tay lên trán. Sự việc gì đang diễn ra trong bộ óc nặng những bí ẩn khủng khiếp kia? Chỉ có trời mới biết được.
Monte Cristo lại ngẩng đầu lên, lần này nét mặt đã trở lại bình tĩnh, như mọi việc diễn ra đúng với dự kiến:
- Maximilien, ông cứ yên trí quay về nhà. Tôi dặn ông đừng có bước một bước nào, đừng có hành động gì cả, tôi sẽ cung cấp tin tức cho ông. Thôi ông về đi!
- Trời ơi! - Morrel như không tin vào lời nói đó. - Sự bình tĩnh của ngài làm tôi sợ quá! Ngài có thể chặn được bàn tay tử thần ư? Ngài có phải là người không? Là Thiên thần ư? Là Thượng đế ư?
Và người thanh niên đó trước nay chưa hề lùi bước trước một hiểm nguy nào, nay lại hốt hoảng lùi bước trước Monte Cristo. Nhưng Monte Cristo lại nhìn anh bằng cặp mắt vừa trìu mến, vừa buồn rầu làm anh không sao ngăn được những giọt nước mắt đang trào ra.
- Tôi có nhiều khả năng lắm! - Monte Cristo đáp. - Ông cứ về đi, tôi cần được yên tĩnh trong lúc này.
Morrel không dám cưỡng lại ý muốn của Monte Cristo. Anh cúi chào bá tước rồi đi ra.
Lúc bác sĩ D'Avrigny đến, Valentine vẫn còn mê man bất tỉnh. Hình như ông đã đoán được căn bệnh của cô thiếu nữ nên ông xem xét kỹ lắm. Ông già Noirtier bộ mặt tái nhợt cùng Villefort lo lắng chờ đợi kết luận của thầy thuốc. Một lát sau, bác sĩ chậm rãi nói:
- Tiểu thư hãy còn sống, vấn đề này làm tôi hơi ngạc nhiên.
Giữa lúc đó Villefort phu nhân và một người hầu gái bước vào. Ông D'Avrigny bảo hai người ấy đưa Valentine về phòng ngủ. Khi họ đã đưa bệnh nhân đi khỏi, thầy thuốc quay lại bắt gặp đôi mắt sáng ngời của ông già bại liệt ánh lên sự vui mừng vô hạn và ánh mắt đó tỏ ý muốn nói chuyện với ông. Thầy thuốc ngồi xuống bên cạnh ông già, và hỏi:
- Cụ có biết gì về căn bệnh của Valentine không?
- Có! - Ông già trả lời bằng mắt.
- Cụ có thấy căn bệnh của tiểu thư tương tự như căn bệnh của lão bộc Barrois trước đây và bây giờ chính bàn tay người đó lại muốn giết Valentine?
- Phải!
- Liệu tiểu thư có chung số phận với lão bộc không?
- Không!
- Có phải cụ đã cho cô bé mỗi ngày uống một ít độc dược để làm quen dần với thuốc nên đã tránh khỏi bị nhiễm độc không?
- Phải! Mắt ông già ánh lên vẻ chiến thắng.
Giữa lúc đó Villefort bước vào phòng với chai thuốc pha chế theo đơn của thầy thuốc.
Cũng trong ngày hôm đó, một vị linh mục đến hỏi thuê ngôi nhà nhỏ ở sát nách ngôi nhà của Villefort. Ngôi nhà bị hư hỏng rất nhiều và ngay buổi chiều hôm đó, vị linh mục thuê thợ mộc và thợ nề đến cấp tốc sửa chữa. Vị linh mục đó là người Ý, tên là Busoni.