Chương 95 CHA VÀ CON GÁI
Trước đó một hôm, Danglars đang đi đi lại lại trong phòng, bóp trán suy nghĩ thì người hầu vào báo là tiểu thư Eugénie muốn gặp cha ở phòng khách. Lúc nhà đại tư sản vào phòng thì thấy con gái mặc một cái áo có đuôi dài bằng sa tanh đen và đeo bao tay như người sắp đi xem hát. Danglars hỏi:
- Sao con lại muốn gặp cha ở đây?
- Thứ nhất là vì gian phòng này có treo ảnh của cha, của mẹ và của con, và ở đây con đã từng chứng kiến một cuộc sống yên vui. Thứ hai là con xin trân trọng tuyên bố với cha rằng con dứt khoát không muốn kết hôn với Andrea Cavalcanti.
Danglars nhảy chồm ra khỏi chiếc ghế bành, giơ hai tay lên trời:
- Sao nữa?
- Thưa cha! - Cô gái nói tiếp với nụ cười chua chát. - Từ trước đến nay con vẫn là đứa con ngoan dễ bảo của cha. Nhưng lúc này con thấy là không thể tuân lệnh cha được nữa!
Danglars mặc dù bị giáng một đòn khá nặng, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nói:
- Eugénie! Hãy cho cha biết nguyên nhân.
- Nguyên nhân không phải vì anh ta là một người xấu trai, ngu đần gì, mà ngược lại anh ta có đầy đủ đức tính để làm xiêu lòng một cô gái. Không phải là con đã có người khác làm chủ trái tim, như cha đã biết, nhưng vì con cho rằng cuộc đời này là một bể trầm luân và trong cơn giông tố con muốn vứt hết hành trang để được nhẹ gánh, để cuộc sống một mình tự do thoải mái. Con là người có nhan sắc, có học vấn, có tài năng, con gái một ông chủ ngân hàng lớn, tội gì mà lại đi giam mình vào trong cảnh chồng con phiền phức!
Danglars nhìn con gái đang mỉm cười vẻ khinh bạc, cố nén giận, nói rất ôn tồn:
- Phải! Cô có đủ điều kiện để sống một cuộc đời tự do, tự lập. Nhưng chỉ có một điều mà cô không biết, tôi chưa muốn nói ra vội hãy để cô tự suy luận ra. Và bây giờ đến lượt tôi nói để cô biết tại sao tôi muốn gả chồng cho cô. Thứ nhất, không phải vì tôi muốn cô sinh con đẻ cái. Cô có đủ thông minh để hiểu rõ việc này. Thứ hai là vì quyền lợi kinh doanh của tôi hiện nay. Tôi buộc lòng phải nói chuyện kinh tế với một nghệ sĩ như cô, vì đúng như có lần bá tước Monte Cristo đã nói với tôi: Tiền bạc là huyết mạch của một ông chủ ngân hàng, là chỗ dựa vật chất và tinh thần của ông ta. Vậy thì một khi tiền bạc không còn nữa, con người tôi chỉ còn là một thây ma và chỉ nay mai thôi là tôi lâm vào tình trạng đó.
- Cha sắp bị phá sản rồi hay sao? - Eugénie ngạc nhiên thốt lên.
- Phải! Cô nói đúng! Vì thế tôi muốn bảo vệ quyền lợi của cô.
- Con có cần gì nhiều tiền của đâu? Con sẽ mang tài nghệ ra để sống một cuộc đời nghệ sĩ tự do và con tin là con sẽ đạt được nguyện vọng đó.
- Nhưng còn tôi, tôi không có lối thoát khỏi cảnh suy sụp, nếu cô cố tình không muốn giúp tôi, vì tử tước Cavalcanti sẽ đem lại cho cô một số của hồi môn là ba triệu. Với số tiền đó tôi đang tính chuyện xây dựng một tuyến đường xe lửa, và sau này sẽ thu lại mười, hoặc mười hai triệu!
- Cách đây hai hôm, cha nói trong két còn năm triệu cơ mà?
- Số tiền ấy là của các bệnh viện gửi nên tôi không dám đụng tới. Vì lỡ khi họ rút tiền ra mà mình không có để trả thì buộc tôi phải tuyên bố phá sản, và sự phá sản đối với một ngân hàng là một điều ô nhục rất lớn. Muốn thoát khỏi cảnh này chỉ còn trông vào số tiền của tử tước Cavalcanti, cô hiểu tôi chứ?
- Vâng! Con biết là cha đánh đổi con lấy ba triệu. Con chấp nhận lời đề nghị của cha không phải vì con muốn phục hồi công việc kinh doanh của cha, mà vì không muốn để những người khác vì cha mà phải điêu đứng. Nhưng con chỉ yêu cầu cha một điều là sau khi ký giao ước đính hôn với tử tước xong, cha phải để con được hoàn toàn tự do.
- Được! Và con phải sửa soạn để ba hôm nữa sẽ ký kết bản hôn ước.
Danglars đứng lên nắm lấy tay con gái, không nói một lời cám ơn nào và người con gái cũng chẳng nhìn cha mà chỉ nói gọn lỏn:
- Cuộc hội kiến đến đây là kết thúc!
Nói xong! Tiểu thư Eugénie rút lui về phòng riêng. Năm phút sau người ta nghe thấy tiếng hát trong vắt của cô vang lên trong phòng nhạc, kèm theo tiếng đệm dương cầm của Louise D'Armilly.
Sau buổi học hát, người hầu gái vào báo là nam tước phu nhân đang chờ tiểu thư để sang thăm Villefort phu nhân.