← Quay lại trang sách

Chương 101 KẺ ĐẦU ĐỘC

Phòng ngủ chìm trong bóng tối và im lặng. Valentine không ngủ được, không phải vì sợ hãi mà vì ý nghĩ có một người trong nhà này đang tìm cách giết mình. Cô thấy toát mồ hôi, nhưng nghĩ rằng phía sau cái tủ sách có một người đang đứng bảo vệ mình cô lại thấy yên tâm. Đồng hồ trên tường điểm một tiếng. Ở phía phòng ngủ của Villefort phu nhân bỗng có tiếng động trên sàn. Valentine nín thở, chú ý nghe, cánh tay để lên trán, người run rẩy, chờ đợi. Có bước chân nhè nhẹ đến bên giường và tiếng gọi khe khẽ:

- Valentine!

Cô lấy hết can đảm nằm im thin thít, thở đều đều để chứng tỏ mình đang ngủ say.

- Valentine! - Tiếng người đó nhắc lại.

Cô rùng mình nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích. Sau đó, cô nghe có tiếng rót nước vào cốc; cô nhích cánh tay ra hé mắt nhìn. Cô thấy một người đàn bà mặc áo ngủ bằng lụa trắng đang cầm một lọ thuốc rót vào cốc nước của cô. Người đàn bà đó là Villefort phu nhân! Nhận ra người mẹ kế mình, cô thấy đau nhói trong tim.

Villefort phu nhân đứng sau bức màn cửa một lúc để theo dõi Valentine, nhưng vẫn thấy cô ngủ say, mụ lặng lẽ trở về phòng.

Tức thì lại thấy tủ sách chuyển động và bá tước Monte Cristo xuất hiện:

- Thế nào, cô đã nhận thấy rõ chưa?

- Ôi! Lạy Chúa! - Valentine lẩm bẩm. - Tôi không sao tin được. Tôi có thể rời bỏ ngôi nhà này ẩn náu ở đâu không?

- Valentine, kẻ muốn sát hại cô sẽ theo dõi cô ở bất cứ nơi nào, và sẽ dùng đủ mọi biện pháp để thủ tiêu cô.

- Nhưng tại sao bà ta lại muốn giết tôi? Tôi có làm gì bà ta đâu!

- Vì cô có nhiều tiền của, vì cô có một số lợi tức đồng niên là tám mươi vạn frăng mà đáng lẽ con trai bà ta được hưởng.

- Sao? Nhưng gia tài này cũng là của bà ta và của bố mẹ tôi kia mà!

- Đúng thế đấy! Vì vậy mà hầu tước Saint Méran cùng phu nhân đã bị chết và phải để lại gia tài cho cô. Hôm cụ Noirtier viết chúc thư định để lại gia tài cho cô, cụ đã suýt chết và một người khác đã phải chết thay cho cụ. Bây giờ, đến lượt cô phải chết để cha cô được thừa hưởng gia tài của cô, và sau này con trai bà ta sẽ là người thừa kế duy nhất thừa hưởng gia tài của bố.

- Tội nghiệp thằng Édouard, chỉ vì nó mà người ta gây ra biết bao tội ác! Cầu Chúa tha tội cho nó.

- Valentine, cô quả là nàng tiên phúc hậu.

- Trời ơi! Tôi thật không ngờ trong đầu óc một người đàn bà lại nẩy sinh ra những âm mưu thâm độc như thế!

- Cô nên nhớ rằng những âm mưu đó bắt nguồn từ ngày cô đi dưỡng bệnh với mẹ kế cô ở Tây Ban Nha.

- Nếu vậy! - Valentine khóc nức nở. - Thưa ngài bá tước! Tôi không sao tránh khỏi cái chết!

- Không! Valentine! Không! Nhất định cô phải sống vì tôi đã nắm được âm mưu của kẻ thù cô. Cô phải sống để yêu và để được yêu, để được hưởng hạnh phúc và đem lại hạnh phúc cho một người có tấm lòng trung hậu. Valentine, cô cần phải hoàn toàn tin ở tôi.

- Vâng! Tôi xin nghe theo những mệnh lệnh của ngài.

- Cô phải giữ bí mật, không được lộ cho ai biết, kể cả cha cô.

- Cha tôi có dính dáng gì vào âm mưu này không hả ngài?

- Không. Tuy nhiên, là một người có nhiều kinh nghiệm trong nghề, hẳn cha cô phải hiểu rằng những cái chết trong gia đình này là không bình thường, ông ta phải có trách nhiệm bảo vệ cô và giờ này phải có mặt nơi đây để biết rõ ai là thủ phạm. Valentine, bây giờ cô hãy nghe tôi, nếu nay mai có sự việc gì xảy ra với cô, xin cô đừng hoảng sợ. Nếu bất chợt trong lúc nào đó, cô bừng tỉnh dậy thấy mình nằm trong cỗ quan tài, hoặc trong hầm mộ, thì cô cứ bình tĩnh, tỉnh táo nghĩ rằng giờ phút này có một người bạn và người đó như một người cha đang chăm sóc cô, đang giữ gìn mối tình và hạnh phúc của cô với Maximilien!...

Valentine chắp hai tay vào nhau nhổm dậy và lâm râm cầu nguyện. Mớ tóc dài của cô xõa xuống đôi vai trắng xanh, và bộ ngực cô phập phồng dưới cái áo ngủ bằng vải phin mỏng. Bá tước nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay cô nói âu yếm:

- Cô hãy tin vào tôi như tin vào lòng nhân từ của Chúa!

Nói xong! Bá tước rút trong túi áo gilê ra một cái hộp bằng ngọc bích, lấy ra một viên thuốc to bằng hạt ngô bỏ vào tay Valentine.

Valentine ngước mắt nhìn bá tước và thấy mặt ông ánh lên một niềm cao cả và một sức mạnh kỳ diệu dường như ra lệnh cho cô uống viên thuốc. Cô không chút ngần ngại bỏ viên thuốc vào miệng rồi nuốt chửng.

- Bây giờ, tôi phải tạm biệt cô về nhà nghỉ, và như thế là cô đã được cứu sống.

Monte Cristo chăm chú nhìn cô một lúc lâu và khi thấy cô đã ngủ say bèn lấy cốc nước đổ vào lò sưởi rồi lặng lẽ tiến lại gần cái tủ sách.