← Quay lại trang sách

Chương 102 CÁI CHẾT CỦA VALENTINE

Ngọn đèn đêm đã bắt đầu tàn lụi, ánh sáng nhợt nhạt còn lại lướt trên những tấm rèm cửa màu trắng đục. Trong phòng và cả bên ngoài không một tiếng động khiến cho bầu không khí đượm vẻ rùng rợn. Cánh cửa thông sang phòng Villefort phu nhân hé mở và người đàn bà đó bước ra, rón rén đi tới cái bàn ngủ của Valentine, nhìn vào cốc nước. Thấy cốc nước đã được uống cạn, mụ liền nhúng cốc vào chậu rửa mặt, cọ rửa rất kỹ, lấy khăn lau rồi lại đặt lên mặt bàn. Sau đó, mụ đến gần giường vạch tấm rèm lên chăm chú nhìn Valentine.

Cô gái không còn thở nữa, hàm răng nghiến chặt đôi môi trắng bệch không mấp máy nữa, cặp mắt đã hết sinh khí và nước da ngả sang màu vàng nhạt. Mụ khẽ lật chăn, lấy tay sờ ngực, thấy đã giá lạnh. Một cánh tay của thiếu nữ buông thõng xuống và mấy ngón tay co quắp còn bám chặt vào mép chăn.

Ngọn đèn đêm đã tắt ngấm, chuông đồng hồ điểm năm tiếng. Mụ thấy việc làm ghê sợ của mình đã thành công, mụ nhìn cô gái lần cuối cùng rồi quay về phòng riêng.

Hai giờ sau người nữ hộ lý đến như thường lệ tưởng cô thiếu nữ vẫn còn ngủ nên không muốn đánh thức. Một giờ sau vẫn không thấy động tĩnh gì, người hộ lý đến cầm cánh tay cô lên thấy cứng đờ và giá lạnh, hốt hoảng chạy ra cửa kêu thất thanh.

Vừa lúc đó, bác sĩ D'Avrigny tới. Nghe tiếng kêu, ông vội chạy đến cùng với Villefort. Viên chưởng lý sai đi gọi vợ đến, còn ông thầy thuốc ôm Valentine trên tay. Ông lẩm bẩm:

- Lại thêm một nạn nhân nữa... Không biết đến bao giờ mới chấm dứt?

Villefort giơ hai tay lên trời, đôi mắt khiếp sợ, nói:

- Trời ơi! Bác sĩ nói sao? Bác sĩ nói sao?

Bác sĩ liền trả lời bằng giọng trang nghiêm:

- Tôi nói là Valentine đã tắt thở!

Nghe thấy thế Villefort ngã quỵ xuống sàn, úp mặt lên giường của Valentine. Villefort phu nhân đang xỏ tay vào áo choàng ngủ, mở cửa bước vào phòng, chạy tới bàn kê phía đầu giường, thấy bác sĩ đang cầm cốc nước trong tay. Mụ hoảng hồn khi thấy cốc vẫn còn một phần ba, đúng màu sắc với thứ thuốc mà mụ đã rót vào cốc nước của Valentine lúc nửa đêm. Chiếc cốc này chính tay mụ đã cọ rửa sạch sẽ sáng hôm nay, sao bây giờ lại còn một phần ba?

Không còn hiểu ra sao nữa, Villefort phu nhân đứng trơ ra như một pho tượng. Bác sĩ cầm một lọ thuốc rỏ một giọt vào cốc nước, tức thì nước biến thành màu đỏ tươi. Cặp mắt ông thầy thuốc ánh lên nét vui mừng vô hạn dường như ông đã khám phá được một điều bí mật.

Villefort phu nhân mắt nẩy lửa, loạng choạng bước ra khỏi phòng như người mất hồn, đi vào phòng riêng. Ông D'Avrigny đưa mắt nhìn thấy mụ ngã sõng soài trên mặt sàn. Ông bảo cô hộ lý:

- Cô sang chăm sóc cho Villefort phu nhân, cô không cần phải ở đây nữa, Valentine đã chết rồi!

- Sao? Valentine đã chết rồi sao? Ai nói là Valentine đã chết rồi?

Tiếng nói từ phía sau thốt lên làm ông thầy thuốc và Villefort quay lại. Họ trông thấy Morrel đứng trong khung cửa, mặt tái nhợt như xác chết.

Thì ra anh thanh niên đó, mặc dù đã được bá tước Monte Cristo giải thích để anh yên tâm về bệnh trạng của Valentine, từ mấy ngày nay không thấy động tĩnh gì, hôm nay tự nhiên thấy sốt ruột, bèn mò đến xem tình hình ra sao. Lúc bước chân vào phòng ông Noirtier, anh thấy ông già bại liệt vẫn ngồi trong cái ghế lăn nhưng cặp mắt lộ vẻ hoảng sợ, bộ mặt tái nhợt.

- Cụ có muốn cháu gọi một người hầu để cụ sai bảo không?

Ông già nháy mắt. Anh liền cầm dây chuông giật, nhưng mãi chẳng thấy ai tới. Anh nghĩ thầm: "Hay trong nhà có người nào ốm chăng?". Quay lại nhìn ông Noirtier, thấy cặp mắt ông già long lên, anh bèn hỏi:

- Có phải là Valentine không?

- Phải!

Không một phút ngập ngừng, Maximilien chạy vội ra hành lang, lao xuống cầu thang và trong nháy mắt đã ở trong phòng Valentine. Anh sửng sốt dừng lại khi nghe ông thầy thuốc thông báo là Valentine đã chết rồi.