← Quay lại trang sách

Chương 103 NỖI ĐAU KHỔ CỦA MAXIMILIEN

Villefort bàng hoàng ngẩng đầu lên khi nhìn thấy Morrel, y ngạc nhiên hỏi:

- Anh là ai? Sao lại tự nhiên vào phòng người chết? Anh đi ra ngay!

Nhưng Morrel vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt không rời cái giường và người thiếu nữ nằm cứng đờ trên đó. Anh nhìn xác chết, nhìn hai người đàn ông và nhìn xung quanh phòng một lát rồi hai tay ôm đầu chạy vọt ra cửa.

- Anh chàng ấy mất trí rồi! - Bác sĩ nói.

Nhưng chỉ mấy chục giây sau đã nghe có tiếng động ở cầu thang và chàng thanh niên ấy, với sức mạnh phi thường đã bê cả cái ghế lăn có ông già bại liệt vào phòng, đặt trước giường Valentine.

Villefort có cảm tưởng là một bóng ma vừa xuất hiện vì bộ mặt trắng bệch và cặp mắt nẩy lửa của ông già.

Morrel nắm lấy tay ông già nói như nấc lên:

- Thưa ông! Người ta vừa hỏi cháu là ai, và tại sao có quyền vào căn phòng này. Ông là người biết rõ, xin ông hãy nói đi!

Ông già thở hổn hển, nước mắt trào ra, người run cầm cập, nhắm nghiền mắt lại như sắp chết.

- Ông hãy nói đi, rằng cháu là chồng chưa cưới của Valentine, rằng Valentine là mối tình duy nhất của cháu, rằng Valentine là thuộc về cháu!

Nói xong! Anh thanh niên quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay giá lạnh của xác chết. Trước cảnh thương tâm đó, ông D'Avrigny phải quay mặt đi để giấu nỗi xúc động, còn Villefort cố trấn tĩnh, bảo anh:

- Tôi chưa hề biết anh yêu nó và hoàn toàn không hiểu gì về sự hứa hôn của nó với anh, tôi tha thứ cho anh vì chính tôi cũng bị đau khổ rất nhiều. Người mà anh yêu không còn nữa! Nó đã rời bỏ trái đất để trở về với Chúa. Bây giờ, tôi cho anh cầm tay từ giã nó lần cuối cùng và nhường chỗ cho vị linh mục đến làm lễ rửa tội.

- Được! Ngài cứ việc cho người đi mời linh mục đến rửa tội, còn tôi, tôi sẽ ở lại đây báo thù cho nàng.

- Anh nói sao? - Villefort sửng sốt hỏi.

- Tôi muốn nói rằng trong ngài có hai người: Người cha và ông chưởng lý. Valentine đã bị người ta đầu độc. Là người cha, ngài không cần phải than khóc nữa. Là ông chưởng lý, ngài phải tìm ra thủ phạm!

Morrel quắc mắt nhìn Villefort. Ông già bại liệt và ông bác sĩ đều tỏ vẻ ủng hộ lời nói của anh. Villefort cố giữ vẻ bình tĩnh:

- Nhưng anh nên biết trong nhà tôi không hề có một hành động giết người! Chẳng qua là tại số phận hẩm hiu đang đổ xuống đầu tôi đó thôi. Có Chúa chứng giám lời nói của tôi.

Cặp mắt ông già tỏ vẻ phản ứng. Morrel nói như hét lên:

- Còn tôi, tôi nói rằng trong nhà này có kẻ giết người, và đến nay nó đã sát hại bốn nhân mạng trong vòng có bốn tháng và chính ngài đã biết rõ sự việc này vì ngài bác sĩ, với tư cách là thầy thuốc và người bạn đã báo trước cho ngài rồi!

- Anh mê sảng đấy à? - Villefort vẫn tìm cách chống đỡ. - Làm gì có chuyện ấy?

- Tôi không mê sảng đâu, nếu ngài quên thì xin hỏi bác sĩ đây. Có phải cái đêm hầu tước phu nhân mất, chẳng phải ngài đã đứng trong vườn bàn với bác sĩ về cái chết không bình thường và bi đát đó sao? Những câu nói ấy đã vô tình lọt vào tai tôi, và hồi đó nếu tôi kịp thời báo cho các nhà chức trách biết thì ngày nay tôi đã chả liên can gián tiếp đến cái chết của Valentine tội nghiệp. Còn ngài, nếu ngài lẩn tránh trách nhiệm đó, tôi sẽ đứng ra tìm thủ phạm, tôi sẽ trả thù cho Valentine.

- Tôi cũng vậy! - D'Avrigny tiến lên một bước. - Tôi sẽ cùng với ông Morrel để tìm ra thủ phạm, vì tôi không thể làm ngơ được nữa.

- Trời ơi! Trời! - Villefort lẩm bẩm rồi ngã người xuống cái ghế bành.

Ông Noirtier ngước mắt nhìn Morrel như muốn nói.

- Ông muốn bảo gì cháu? - Morrel hỏi.

Ông già nhìn chàng rồi nhìn ra phía cửa.

- Ông muốn bảo cháu đi ra khỏi phòng này phải không?

- Phải.

- Còn ai nữa không?

Ông già nhìn bác sĩ.

- Một lát nữa bác sĩ và cháu sẽ trở lại được không?

- Được!

Bác sĩ D'Avrigny khoác tay Morrel đi sang phòng bên. Vào khoảng mười lăm phút sau, Villefort bước đi loạng choạng, mặt cắt không còn hột máu, đôi mắt lờ đờ, ra mời hai người trở lại phòng.

- Cha tôi đã nói tên kẻ giết người cho tôi biết, nhưng cũng đồng tình với tôi nên giữ kín chuyện này. Còn tôi, tôi xin hứa là nội trong ba ngày nữa sẽ đưa thủ phạm ra trước pháp luật để trừng trị, và vụ án này sẽ làm rùng mình những người vô tình nhất.

Nói xong! Villefort trở về văn phòng. Ông D'Avrigny đi mời một bác sĩ khác đến chứng nhận cái chết của Valentine. Ông bác sĩ đến khám qua loa, lập biên bản xong đi ra. Ông D'Avrigny tiễn người bạn đồng nghiệp ra cửa thì gặp một ông linh mục đứng trước cửa nhà bên cạnh, ông vội chạy đến nói:

- Thưa ngài! Ngài có vui lòng sang rửa tội cho cô con gái ngài chưởng lý không?

- À! Tôi biết rồi. - Vị linh mục nói lơ lớ tiếng Ý. - Đó là nhiệm vụ của chúng tôi, và tôi còn được các gia nhân cho biết thêm cô gái tên là Valentine.

- Vậy xin mời ngài lên ngay cầu nguyện để cả nhà được an tâm.

Thầy thuốc đưa vị linh mục lên phòng của Valentine và ông già bại liệt dường như nhìn thấy trong khóe mắt của nhà tu hành một vẻ gì khác thường nên không muốn rời ra nữa.

Sau khi thầy thuốc đi khỏi, vị linh mục khóa cửa lại, và khóa cẩn thận cả cái cửa thông sang phòng Villefort phu nhân.