Chương 104 CHỮ KÝ CỦA DANGLARS
Đêm hôm đó những người làm nghề chôn người chết được gọi đến để khâm liệm thi hài Valentine và đặt thi hài nằm trên giường với những nghi thức dành cho người quá cố. Ông Noirtier cũng đã được đưa trở về phòng riêng, chung quanh không còn có một phản ứng nào. Linh mục Busoni cầu kinh suốt đêm, mãi gần sáng mới lặng lẽ ra về.
Tám giờ sáng bác sĩ D'Avrigny sang gặp Villefort và khi hai người đi qua phòng ông Noirtier, thấy ông già nằm trong cái ghế lăn, ngủ một giấc ngon lành, mặt mũi tươi tỉnh hẳn lên.
- Lạ thật! - Bác sĩ bảo Villefort. - Sao cụ già thương xót cháu gái là thế, mà bây giờ ngủ được ngon lành thế kia!
- Còn tôi. - Villefort nói. - Suốt hai đêm nay tôi có chợp được mắt lúc nào đâu... Ngoài ra lại còn vụ án Benedetto chết tiệt kia nữa, làm tôi kiệt sức, có lẽ đến quỵ mất.
- Ngài có muốn tôi giúp ngài việc gì không?
- Không! Nhưng trưa nay... Trưa nay... Sẽ đưa đám đứa con gái đáng thương của tôi. Người em họ tôi sẽ đảm nhận việc này.
Đúng mười một giờ, những cỗ xe tang đã đứng xếp hàng trước toà nhà viên chưởng lý Villefort. Những người đi đưa đám và những người đến xem đã đứng chật ních mấy phố xung quanh. Trong phòng lớn kê cỗ áo quan, người ta thấy đầy đủ những bạn bè quen thuộc, trong số này có Lucien, Château-Renaud, Beauchamp.
- Một cô gái đáng thương! - Lucien nói, giọng thương hại. - Vừa đẹp, vừa giàu lại đoan trang hiền hậu, nhưng phải cái tội hơi buồn. Còn bà mẹ kế đâu nhỉ?
- Nghe nói bà ta bị mệt đang nằm liệt giường.
- Beauchamp, cậu có đăng tin về cái chết của cô Valentine không thế?
- Có và ai cũng phải kinh ngạc thấy trong nhà này mới có bốn tháng mà đã xảy ra bốn đám tang. À này! Chẳng thấy bá tước Monte Cristo đâu cả!
- Trước khi tới đây, tôi gặp ông ta trên đường phố đang ngồi xe đi đến ngân hàng Danglars. Nhưng ngoài bá tước ra, Morrel cũng không thấy đến, anh ta nên đến mới phải, vì tất cả người quen đều có mặt.
Đúng như Beauchamp nói, sáng nay bá tước Monte Cristo tới đường Chaussée-d’Antin để gặp ông chủ ngân hàng Danglars. Nhà đại tư sản tiếp bá tước với vẻ mặt ảm đạm khác thường.
- Thưa ngài! - Danglars bắt tay bá tước. - Ngài đến giữa lúc bao nhiêu bất hạnh đang đè nặng trên đầu tôi. Và ngoài tên khốn kiếp Benedetto đã làm thiên hạ chê cười tôi, còn... Chao ôi! Thật là khổ tâm!
- Có việc gì thế?
- Ngài chưa biết sao? Con gái tôi đã bỏ nhà ra đi rồi!
- Trời! Cô ta đi với ai?
- Với một người bạn gái, cũng chỉ vì thằng khốn kiếp đó. Ngài thật là sung sướng vì chẳng có con cái gì!
- Ngài nam tước thân mến! Những nỗi buồn trong gia đình rồi sẽ dần dần tiêu tan đi, và đối với một nhà đại tư sản như ngài, đồng tiền là niềm an ủi hiệu nghiệm nhất.
Danglars đưa mắt nhìn bá tước, không hiểu ông ta nói đùa hay nói thật.
- Phải đó, tôi đang rối tinh, rối mù lên vì những con số và tôi đang ký mấy tờ hối phiếu cho Pháp quốc ngân hàng để rút tiền ra đây.
Nói xong! Danglars giơ cho bá tước xem năm tờ hối phiếu mỗi tờ một triệu frăng trả cho người mang. Bá tước nói:
- Năm mảnh giấy này trị giá năm triệu frăng, chỉ ở nước Pháp các ngài mới có nhiều tiền như vậy. Tài khoản của tôi trong ngân hàng ngài là sáu triệu, tôi đã rút ra chín mươi vạn, còn lại năm triệu mười vạn. Tôi cầm năm tờ hối phiếu này và làm biên lai cho ngài, vì tôi đang cần tiền tiêu.
Danglars hoảng hốt khi nhìn thấy bá tước bỏ năm tấm giấy vào trong túi áo. Hắn cuống quít nói:
- Thế nào, ngài bá tước! Ngài lấy số tiền đó thật ư? Nhưng tiền này là của các bệnh viện gửi tôi và tôi không có quyền tiêu đến.
- À! Nếu vậy là chuyện khác. Ngài sẽ trả năm triệu cho tôi bằng những hối phiếu khác, tôi sẽ xin trả lại cho ngài những tờ hối phiếu này.
Nói xong! Monte Cristo đưa lại cho Danglars năm tờ giấy.
Hắn định vồ lấy nhưng nghĩ thế nào lại thôi, hắn nói:
- Thôi được! Tôi sẽ điều đình sau với ông quản lý bệnh viện và tờ biên lai của ngài sẽ bảo đảm cho tôi.
- Phải! Nếu ngài đến xuất trình tờ biên lai này ở ngân hàng Thomson và French ở Rome, họ sẽ không ngần ngại trả cho ngài năm triệu, cũng như ngài vừa trả cho tôi.
- Vâng! Ngài cứ giữ năm tờ hối phiếu đó! - Nói xong! Danglars vuốt mồ hôi trán.
Monte Cristo lặng lẽ bỏ năm mảnh giấy vào túi áo, sửa soạn đứng lên thì người hầu vào báo có ông quản lý bệnh viện đến.
Danglars tiễn bá tước ra cửa. Lúc đi ngang phòng khách, bá tước hơi mỉm cười, trang trọng cúi đầu chào ông quản lý và ra cửa lên xe bảo đánh đến Pháp quốc ngân hàng.