← Quay lại trang sách

Chương 109 PHIÊN TÒA ĐẠI HÌNH

Vụ án Benedetto đã làm chấn động thủ đô Paris. Trong các quán ăn sang trọng, trong các phòng khách, người ta không ngớt bàn tán tới lai lịch của gã thanh niên quý tộc người Ý. Các báo cũng thi nhau nói tới cuộc sống xa hoa, phóng đãng của hắn trước đây, làm cho nhiều người háo hức muốn xem mặt kẻ đã giết người bạn chung xiềng trong nhà tù khổ sai. Thậm chí cũng còn có người cho rằng Cavalcanti bị bắt oan, vì cách đây ít lâu người ta còn thấy ngài thiếu tá người Ý có mặt tại Paris và hay lui tới nhà bá tước Monte Cristo. Hơn nữa, đối với một số người, Andrea là một thanh niên đẹp trai, lịch sự, hào phóng, nên có thể hắn bị người ta ghen ghét vu cho cái tội giết người. Vì thật ra nhà chức trách mới chỉ căn cứ vào giấy tờ khai của nạn nhân trước khi chết.

Mới bảy giờ sáng, từ khắp các ngả đường người ta đổ xô đến toà án đứng chật ních xung quanh tấm hàng rào sắt để chờ giờ mở cửa. Phòng xử án cũng có một vẻ trang nghiêm khác thường, và số lính sen đầm cầm gươm tuất trần đứng gác cũng rất đông. Một số người có tiếng tăm được mời đến, coi nơi này là một phòng khách để gặp mặt nhau và trao đổi với nhau những câu chuyện bù khú.

Beauchamp, tay cự phách của làng báo đã có mặt ở lô dành riêng cho các ký giả, trông thấy Château-Renaud bước vào, vội chạy ra bắt tay nói:

- Thế nào! Các cậu cũng đến xem xử ông bạn quý tộc của chúng ta đó sao?

- Chao ôi! - Lucien bĩu môi. - Tôi đã chán ngấy cái ngài quý tộc người Ý ấy rồi.

- Lão bộ trưởng của cậu có nói gì về hắn không?

- À! Lão bảo thằng Benedetto chỉ là một tên lưu manh hạng bét muốn chơi trội nhưng vẫn còn vụng về lắm. Riêng tôi hôm mới gặp mặt, tôi cũng đã thấy ngay hắn không phải là một nhà quý tộc chính cống!

- Thế ngài chưởng lý, cậu đã nói chuyện chưa?

- Úi chào! Từ bảy tám ngày nay có thấy ông ta thò mặt ra ngoài đường đâu! Các cậu tính, với những đám tang liên tiếp xảy ra trong gia đình và nhất là sau cái chết bí ẩn của cô con gái...

- Thế nào, sao lại bí ẩn?

- Chỉ có cậu là chưa biết rõ điều bí ẩn đó, và còn khá nhiều những câu chuyện bí ẩn khác nữa...

- Cậu muốn nói tới tiểu thư Eugénie hẳn? Cô ta đã về chưa?

- Không tôi muốn nói đến Danglars phu nhân, bà ta cũng chuồn biệt tăm rồi!

- Sao lại thế được nhỉ? - Château-Renaud nói. - Vậy là ở nhà đó chả còn một ai.

- Lucien, cậu vừa nói là cái chết của Valentine rất bí ẩn phải không? Mà sao không thấy mặt Villefort phu nhân nhỉ?

- Có lẽ bà ta đang bận pha chế các loại thuốc cho bệnh viện. Riêng về món này bà ta tốn kém mỗi năm hàng mấy ngàn frăng, thật là một nhà đại từ thiện.

- Tại sao trong gia đình ấy lại có nhiều người chết đột ngột như vậy?

- Ấy. Hôm qua bà bộ trưởng cũng hỏi tôi như vậy, và tôi đã cho bà biết trong nhà đó có kẻ giết người.

Hai chàng thanh niên rùng mình và hăm hở nói:

- Tên giết người đó là ai vậy?

- Thằng bé Édouard!

Hai chàng phá lên cười, nhưng Lucien vẫn ra vẻ nghiêm túc nói tiếp:

- Hôm qua tôi hỏi một người đầy tớ của Villefort, hắn cho biết là cậu bé Édouard hay tinh nghịch bỏ thuốc độc vào cốc nước của những người mà cậu ta không ưa.

- Vô lý! Nó lấy đâu ra thuốc độc?

- Trong phòng thí nghiệm của mẹ nó chứ đâu. Vì chúng ta biết bà ta có một phòng pha chế thuốc men, và lẽ tất nhiên là có những chất độc. Nhưng thôi, đó chỉ là câu chuyện mà tôi nghe lỏm được, chả hơi đâu mà bình luận. À! Sao không thấy bá tước Monte Cristo nhỉ?

- Chính ông ta cũng là một nhân vật trong tấn bi kịch ấy thì còn đến xem làm quái gì? Chúng ta còn nhớ là tên Caderousse muốn đến giết bá tước, nhưng thế nào lại bị tên Benedetto giết, và cái áo gilê có để bức thư tố cáo đã được bá tước đem nộp cho nhà chức trách. Bây giờ, nó trở thành một tang vật nằm trên bàn kia kìa!

Giữa lúc đó có tiếng ồn ào rồi viên mõ toà ở trong đi ra trịnh trọng tuyên bố:

- Phiên toà bắt đầu.