← Quay lại trang sách

Chương 111 ĐỀN TỘI

Villefort đi qua một hàng rào cảnh binh, nhân viên toà án và quần chúng đứng lặng nhìn y bằng con mắt ái ngại, vì những nỗi đau khổ quá mức, thường được người ta thông cảm. Thật khó mà tả được tâm trạng của Villefort khi y rời khỏi toà án, vì mỗi thớ thịt, mỗi tiếng động của trái tim đều muốn nổ tung ra để tàn phá cái thể xác không hồn của y. Villefort đi ra sân phía trước, trèo lên cỗ xe vẫn đứng chờ và ra lệnh đưa về nhà. Y nằm vật trong xe như người kiệt sức, miệng lẩm bẩm.

"Trời ơi là trời!"...

Cỗ xe chạy như bay, Villefort sờ thấy có cái gì cồm cộm dưới ghế ngồi, lôi ra thì đó là một cái quạt của vợ y bỏ quên. Và trong bóng tối y chợt nhớ tới vợ. Y kêu lên một tiếng như bị lưỡi dao đâm trúng tim: "Ôi!".

Đối với thiếu phụ đó, y tỏ ra là một quan toà không khoan nhượng. Y vừa tuyên án tử hình không thương tiếc, giờ đây chắc mụ đang bị lương tâm cắn rứt, đang bị đè nặng bởi tội lỗi và ô nhục, yếu đuối trước sức mạnh vô biên của quyền lực, đang chuẩn bị để kết liễu cuộc đời. Giờ đây, có lẽ thiếu phụ đang cầu xin Thượng đế tha tội, đang viết lá thư cuối cùng để xin lỗi chồng?!

"Ôi! Sao ta lại trừng trị người phụ nữ đó? Tại sao ta lại bắt nàng phải chết trong khi chính bản thân ta phải bước lên đoạn đầu đài! Không! Không thể được!... Ta phải cùng nàng đi trốn, và ta cũng phải nói thật với nàng là ta cũng có một tội ác khủng khiếp!... Ôi! Nàng thật xứng với ta, một con hổ với một con rắn độc. Nàng sẽ mãi mãi sống bên ta".

Villefort giục người đánh xe cho xe chạy nhanh hơn nữa và những con ngựa chồm lên như những con thần mã.

Villefort lại thầm nghĩ: "Phải! Phải! Nàng phải sống để nuôi con, đứa con yêu quý của ta. Nàng thương con, vì lòng thương con mà nàng đi vào con đường tội lỗi. Nàng sẽ hối hận và những tội lỗi của nàng không ai biết tới, sẽ được quên đi cùng với thời gian. Nàng sẽ mang con đi trốn, và cùng với tiền của, nàng sẽ tìm thấy hạnh phúc bên đứa con trai yêu quý và ta cũng hài lòng vì đã tìm ra một lối thoát tuyệt diệu".

Villefort thở mạnh ra một cách khoan khoái và cỗ xe dừng trước cửa. Y bước vào nhà đi lên cầu thang nhỏ mà Édouard thường hay nô đùa ở đấy. Cửa phòng bỏ ngỏ, không có ai bên trong. Y sang phòng ngủ của vợ thấy cửa khóa chặt.

- Hêlôizơ! - Y gọi nhưng không có ai thưa.

- Hêlôizơ! - Y lại gọi lần thứ hai và nghe bên trong có tiếng rên rỉ.

- Hêlôizơ! Mở cửa ra, anh đây!

Nhưng cửa vẫn đóng im lìm. Y lấy chân đạp tung cánh cửa ra. Villefort phu nhân đứng sững giữa phòng mặt tái nhợt và hốc hác, giương cặp mắt khủng khiếp nhìn chồng.

- Hêlôizơ! Hêlôizơ! - Y nói. - Em làm sao thế? Em nói đi!

Thiếu phụ giơ cặp tay cứng đờ ra phía trước rên rỉ:

- Thưa ông! Xong rồi! Ông còn muốn gì hơn nữa?

Và mụ ngã quay xuống sàn gác. Villefort chạy tới nắm lấy bàn tay vợ, bàn tay đó còn nắm chặt một cái lọ thủy tinh có cái nút mạ vàng.

Villefort phu nhân đã tắt thở. Villefort hốt hoảng lùi lại tới bậc cửa và nhìn cái xác chết.

- Con trai ta! - Y thốt nhiên kêu lên. - Con trai ta đâu? Édouard! Édouard!

Y lao ra khỏi buồng, vừa chạy vừa kêu:

- Édouard! Édouard!

Tiếng kêu khủng khiếp đến nỗi làm các gia nhân phải ùa lại.

- Con trai ta, con trai ta đâu? Phải mang nó đi xa ngay, nó không được nhìn thấy...

- Cậu Édouard không có dưới nhà và cũng không có trong vườn. Cách đây nửa giờ phu nhân cho gọi cậu vào phòng khách và chưa thấy ra. - Bọn gia nhân đáp.

- Édouard! Édouard! - Y líu lưỡi gọi.

Qua cánh cửa hé mở, y nhìn vào bên trong thấy chiếc đàn dương cầm kê bên cạnh cái tràng kỷ. Thằng bé đang nằm trên cái tràng kỷ đó và có vẻ như đang ngủ say. Như một con hổ bị thương, Villefort nhảy xổ tới ôm đứa bé trong tay, gọi tên nó, lay nó dậy, nhưng thằng bé vẫn im lặng. Y áp môi vào má thằng bé, má nó lạnh toát. Y nắm chân thằng bé, chân nó đã cứng đờ. Y sờ tay lên ngực: tim nó không đập nữa.

Đứa bé đã tắt thở.

Trên ngực đứa bé có một tờ giấy gấp làm tư. Villefort mở tờ giấy và nhận ra nét chữ của vợ y, y đọc:

"Ông thấy tôi thương con biết chừng nào! Cũng vì nó mà tôi phạm tội ác. Một người mẹ thương con không bao giờ ra đi một mình không có con bên cạnh".

Villefort không còn tin ở mắt mình nữa, không còn tin ở lý trí mình nữa. Y ôm thằng bé lên, ngắm nghía nó rất lâu, tựa hồ một con hổ mẹ ngắm hổ con chết. Y kêu lên một tiếng như xé ngực:

"Trời ơi! Trời!".

Y hoảng sợ trước hai xác chết, ngẩng đầu lên, vuốt mớ tóc ướt sũng rồi chạy xuống phòng ông Noirtier. Ông già bại liệt đang ở bên cạnh linh mục Busoni và đang chăm chú nghe ông linh mục nói.

Y nhớ lại đã gặp vị linh mục này trước hôm có bữa tiệc ở Auteuil và hôm Valentine chết. Y nói, sợ hãi:

- Ngài lại ở đây! Vậy ra ngài xuất hiện để hộ tống Thần chết?

Vị linh mục đứng lên nhìn bộ mặt hoảng sợ và bơ phờ của Villefort. Linh mục mới chỉ biết tình hình kết thúc phiên toà đại hình chứ chưa biết chuyện khủng khiếp vừa qua, ông nói

- Hôm trước tôi đến đây là để cầu nguyện cho linh hồn Valentine.

- Thế còn hôm nay ngài đến làm gì?

- Đến để báo cho ngài biết món nợ ngài trả tôi thế là đủ rồi và từ giờ phút này tôi cầu xin Thượng đế được hài lòng như tôi.

- Trời ơi! - Villefort sợ hãi lùi lại. - Tiếng nói này không phải là của linh mục Busoni!

- Không phải!

Nói xong! Linh mục giật mớ tóc giả, lắc lắc đầu làm xõa bộ tóc dài đen nhánh xuống vai, để lộ ra một khuôn mặt rắn rỏi.

- Đây là bộ mặt của bá tước Monte Cristo. - Villefort trợn mắt kêu lên.

- Cũng vẫn chưa phải! Ngài chưởng lý hãy tìm kỹ nữa và xa hơn nữa đi!

- Cái giọng nói này! Tôi đã nghe ở đâu rồi thì phải!

- Lần đầu tiên ngài đã nghe thấy nó ở Marseille, cách đây hai mươi ba năm, ngày ngài làm lễ đính hôn với tiểu thư Saint Méran. Hãy lục trong cặp hồ sơ mà xem.

- Ngài không phải là Busoni, không phải là Monte Cristo? Vậy ngài là một kẻ thù bí hiểm, không đội trời chung. Tôi đã làm gì ngài ở Marseille?

- Phải rồi! - Monte Cristo khoanh hai tay phía trước ngực. - Tìm trong ký ức của ngài đi.

Villefort đang ở trong trạng thái thần kinh hỗn loạn và hét lên như người mơ ngủ:

- Ta đã làm gì mi? Ta đã làm gì mi? Nói đi!

- Mi đã kết tội ta, để ta chết, một cái chết từ từ và ghê sợ. Mi đã giết cha ta. Mi đã cướp mất của ta tự do, hạnh phúc và tình yêu.

- Mi là ai? Mi là ai mới được chứ?

- Ta là hồn ma của kẻ xấu số mà mi đã chôn vùi vào hầm tối trong lâu đài If. Hồn ma đó đã thoát được ra khỏi nấm mồ, được Thượng đế ban cho bộ mặt của Monte Cristo và phủ lên đó vàng và kim cương làm cho mi ngày nay không nhận được ra.

- A! Ta nhận được ra mi rồi! Mi là...

- Edmond Dantès!

- Mi là Edmond Dantès! - Villefort kêu lên và nắm lấy cổ áo Edmond. - Vậy thì mi hãy lại đây!

Nói xong! Y kéo Edmond xuống cầu thang đến phòng vợ y, y chỉ vào hai xác chết của vợ con y nói trong trạng thái điên loạn:

- Đây Edmond Dantès! Mối thù của mi thế này đã thỏa mãn chưa?

Edmond tái mặt trước cảnh tượng rùng rợn đó. Lần đầu tiên Edmond cảm thấy mình đã vượt quá mức độ của cuộc trả thù và hiểu rằng không còn có thể nói: "Thượng đế ủng hộ ta!".

Edmond hãi hùng cúi xuống xác đứa trẻ, cậy mắt nó, bắt mạch nó rồi ôm nó vào phòng Villefort phu nhân và khóa trái cửa lại.

- Con trai ta! - Villefort thét lên. - Nó mang xác con ta đi đâu rồi? Đồ khốn kiếp! Quỷ tha ma bắt mi đi!

Y muốn lao theo Edmond, nhưng đầu óc như không điều khiển được nữa, y bật ra một tiếng cười man rợ rồi nhảy bổ xuống cầu thang.

Mười phút sau cánh cửa phòng Villefort phu nhân mở và Edmond bước ra ngoài, mặt mày tái nhợt, cặp mắt dại đi, thở gấp gấp vì ông quá xúc động. Edmond ôm trong tay đứa trẻ mà không còn cách nào cứu chữa nổi. Ông quỳ xuống sàn, đặt nó nằm gối đầu lên ngực mẹ nó, rồi đứng lên đi ra phía cầu thang.

Xuống đến vườn, Edmond trông thấy các gia nhân đang đứng thành vòng tròn, ở giữa là Villefort tay cầm một cái xẻng đang hăm hở đào đất.

- Đây cũng chưa phải. - Villefort nói. - Đây cũng chưa phải?

Rồi y lại bới ra xa. Edmond bèn lại gần y nói nhỏ:

- Thưa ngài! Ngài đã mất một đứa con trai, nhưng...

Villefort ngắt lời, y chẳng nghe thấy gì cả, y nói:

- Ồ! Tôi sẽ tìm thấy nó. Ngài muốn nói gì thì nói, tôi sẽ tìm thấy nó, dù tôi có phải tìm đến ngày xử án cuối cùng...

Monte Cristo hoảng hốt lùi lại, lẩm bẩm:

- Ôi! Hắn điên mất rồi!

Và như sợ các bức tường sẽ đổ sập xuống đầu, Monte Cristo lao ra ngoài phố, nghĩ thầm trong bụng: "Thế là đủ rồi! Quá đủ rồi! Đứa cuối cùng ta cũng nên nhẹ tay!".

Về đến nhà, bá tước gặp Morrel đang đi đi, lại lại im lặng như một cái bóng ma đợi ngày Thượng đế gọi anh trở lại nấm mồ. Bá tước mỉm cười hỏi:

- Anh đã chuẩn bị xong để chúng ta rời khỏi Paris chưa?

- Ngài không còn việc gì cần làm ở đây nữa à?

- Không! Có thể là tôi đã làm quá rồi ấy!